Chương 75: Anh đây đã không làm đại ca nhiều năm rồi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đây nữa." Cậu nói xong liền đứng lên đi khỏi, không cho những người đó có cơ hội nói thêm lời nào nữa.

Trần Lập Quả cho dù có bị thương cũng không tức giận tới mức đó. Kể cả là Thẩm Hựu Lăng hay Y Hoài, 2 đứa nhỏ bị tổn thương cũng chính là đòn đánh mạnh nhất vào linh hồn cậu.

Trần Lập Quả vốn nghĩ rằng thành tích của Y Hoài sẽ vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng. Không ngờ cuối kỳ Y Hoài lại giành lại ngôi vị hạng nhất trường từ tay Hựu Lăng.

Lần này đến lượt Thẩm Hựu Lăng rầu rĩ không vui.

Trên bàn cơm, Trần Lập Quả cười nói: "Thành tích hiện tại cũng không nói lên được gì. Thi đại học mới là mấu chốt."

"Ba." Thẩm Hựu Lăng nói: "Sau khi thi đại học xong, con muốn đi huấn luyện cùng Y ca."

Trần Lập Quả nói: "Không được."

"Vì sao chứ?" Thẩm Hựu Lăng nói: "Con cũng muốn trở nên giống như Y ca vậy!" Tiểu cô nương cũng đã dục khai, dáng người mười phần mềm mại, lớn lên lại xinh đẹp, đi trên đường hấp dẫn không biết bao nhiêu đôi mắt —— Nếu Trần Lập Quả làm sao dám đưa con gái bảo bối như vậy vào cái doanh trại toàn đàn ông cơ chứ.

Trần Lập Quả nghiêm trang nói: "Nơi đó không nhận nữ sinh." Thật ra là có.

Thẩm Hựu Lăng nhíu mày: "Vậy phải làm sao đây."

Trần Lập Quả nói: "Trước hết học một số kỹ năng cơ bản đi. Nếu con vác xác tới nơi đó ta đoán không quá một tuần là bị trả về rồi."

Thẩm Hựu Lăng bĩu môi, không vui lắm nhưng đúng là không còn cách nào.

Y Hoài ngồi cạnh mỉm cười, ngày thường hắn vô cùng lạnh lùng, nở một nụ cười đã coi như là cảm xúc biến hóa cực lớn rồi —— Trích lại lời của Thẩm Hựu Lăng thì chính là đầu gỗ cuối cùng cũng biết nở hoa.

Kỳ nghỉ hè này của Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài vô cùng bận rộn, mà sau kỳ nghỉ hè này cũng là cuối cấp ba rồi.

Trần Lập Quả sợ hai đứa nhỏ ăn cơm ở trường không đủ chất cho nên mỗi ngày đều cho đầu bếp làm cơm ở nhà rồi mang sang.

Có lẽ là ăn nhiều lại ít vận động, Y Hoài và Thẩm Hựu Lăng còn tròn thêm một vòng. Đặc biệt là Thẩm Hựu Lăng, chiếc cằm V line xinh đẹp giờ cũng nhiều thêm chút thịt rồi.

Tuy rằng Trần Lập Quả cảm thấy rất đáng yêu, nhưng Thẩm Hựu Lăng lại không vui.

Cô giận dỗi: "Tại sao con béo lên mà Y ca lại không sao hả?"

Y Hoài ngắn gọn nói: "Anh cũng béo."

Thẩm Hựu Lăng hừ một tiếng: "Anh béo chỗ nào chứ, dáng người đẹp như vậy, lại còn có cả tám khối cơ bụng —— Khi nào em mới có thể có tám khối cơ bụng chứ."

Trần Lập Quả: "......" Cậu câm nín trong giây lát mới uyển chuyển nói: "Hựu Lăng à, con gái có tám khối cơ bụng không đẹp đâu."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Ai dám chê xấu, con thấy đẹp. Ba, ba có mấy khối cơ bụng thế, cho con xem nào."

Cô vừa nói vừa thò móng vuốt nhỏ qua kéo áo Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch."

Thẩm Hựu Lăng cởi vài cái cúc trên áo sơ mi của Trần Lập Quả, dùng tay chỉ trỏ: "Ế, mới có sáu khối, hahaha, ba ba so với Y ca còn thiếu hai khối nha, hahaha!"

Trần Lập Quả: "......"

Bụng cậu với bụng Y Hoài khác nhau, không có cứng rắn như hắn, sờ lên vừa đàn hồi vừa nam tính có biết không hả. Cậu gõ đầu Thẩm Hựu Lăng, bất lực nói: "Một cô gái mà sao lại lưu manh như thế hả."

Thẩm Hựu Lăng nhanh chóng chạy lại chỗ ngồi, nói: "Ba không biết đâu, lúc Y ca chơi bóng rổ có nửa sân là nữ sinh đứng xem đó." Cô vừa ngấu nghiến đồ ăn vừa nói: "Haizz, đáng tiếc con không có cảm giác gì với Y ca, không thì giờ con đã khiến cho bao nữ sinh hâm mộ, ghen tị, hận rồi."

Trần Lập Quả bất đắc dĩ nhìn sang Y Hoài, thấy tiểu tử này còn đang nín cười thì không khỏi cong khóe miệng.

Trần Lập Quả bất mãn nói: "Hệ thống, anh yêu cầu thế giới sau có tám miếng cơ bụng!"

Hệ thống nói: "Cho cậu mười sáu miếng luôn nhé?"

Trần Lập Quả: "......"

Hệ thống nói: "Trước tám sau tám nha."

Trần Lập Quả: "......"

Hệ thống nói: "Rải thêm chút tiêu lên là có thể trực tiếp xơi luôn."

(chỗ này em hệ thống nói tới món gì đó mà tạm thời tui cũng chưa load được, cô nào biết cmt chỉ tui nhé)

Trần Lập Quả lau giọt nước mắt vốn không tồn tại. Sao cậu lại ngây thơ cho rằng có thể cùng hệ thống trải qua những ngày tháng tốt đẹp kia chứ.

Một tháng thi đại học ấy đặc biệt nóng.

Trường thi của Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài lại còn không có điều hòa, làm cho Trần Lập Quả so với hai đứa nhỏ còn lo lắng hơn.

Mỗi ngày khi hai người ra khỏi trường thi, Trần Lập Quả chỉ dám hỏi có nóng hay không, muốn ăn thứ gì,... không dám hỏi kết quả bài thi.

Cho đến ba ngày sau, toàn bộ các môn đều thi xong Trần Lập Quả mới nhẹ nhàng thở ra.

Y Hoài ra sớm hơn Thẩm Hựu Lăng một chút, thấy Trần Lập Quả liền nói: "Con làm bài khá tốt."

Trần Lập Quả cuối cùng cũng thả được trái tim đang treo cao xuống. Cậu định vỗ vai Y Hoài thì lại thấy Y Hoài dang tay ra muốn ôm một cái. Cậu cũng không nghĩ ngợi gì, giang tay ôm thằng nhóc.

Chờ hai người ôm xong, Trần Lập Quả mới cảm thấy sai sai, Y Hoài thế mà cao hơn cậu không ít, tư thế này nhìn thoáng qua giống như Y Hoài đang ôm vai cậu vậy. Mà tên nhóc này từ bao giờ mà khỏe thế hả, ôm Trần Lập Quả đến mức bả vai cũng hơi đau rồi mới chịu buông ra.

Trần Lập Quả nói: "Lớn rồi."

Y Hoài rũ mắt cười cười.

Thẩm Hựu Lăng không bao lâu sau cũng ra ngoài, vừa thấy cậu đã nói: "Ba, chúng ta đi ăn lẩu đi."

Trần Lập Quả nói: "Ăn lẩu? Trong trời nóng như vậy sao."

"Con mặc kệ!" Thẩm Hựu Lăng nói: "Con nghẹn nửa năm nay rồi —— cuối cùng cũng thi xong, mau đi thôi."

Trần Lập Quả nhìn sang Y Hoài, thấy hắn gật gật đầu.

Nếu hai đứa nhỏ đều muốn đi, vậy đi thôi. Trần Lập Quả kêu tài xế đi tới tiệm lẩu gần nhất, gọi một nồi lẩu uyên ương.

Thẩm Hựu Lăng nói: "Ai, ba ba không thể ăn cay nha ~"

Trần Lập Quả nói: "Tới ăn cùng con đã là nể mặt con lắm rồi, còn bày đặt chê bai ta nữa."

Trần Lập Quả vốn có thể ăn cay, chỉ là mỗi lần cậu xuyên thì nguyên chủ đều có khẩu vị khác nhau. Có người ăn rất nhiều cũng không có cảm giác gì, có người lại chỉ một chút cũng mặt đỏ tai hồng, đầu óc khó chịu. Không may thay, Thẩm Dục Thành chính là người ở vế sau.

Thẩm Hựu Lăng vừa ăn vừa so đáp án với Y Hoài.

Hai người vốn đang rất vui vẻ so thì gặp khúc mắc ở bài cuối.

Thẩm Hựu Lăng nói: "Không đúng, không phải tính như thế này đâu."

Y Hoài nói: "Chính là tính kiểu này."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Không đúng, khẳng định không đúng! Em từng luyện qua đề này rồi, trí nhớ em rất tốt......"

Y Hoài nói: "Trí nhớ anh cũng tốt."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Chắc chắn là anh nhớ sai!"

Y Hoài liếc mắt: "Cá cược không?"

Thẩm Hựu Lăng nói: "Cược gì?"

Sau đó hai người quyết định, người nào sai phải đến trung tâm mua sắm lúc 8 giờ, chọn nơi đông người nhất, hét lớn mười tiếng: Tôi là heo.

Trần Lập Quả nhìn mà buồn cười, cậu không nghĩ Y Hoài lại chấp nhặt mấy thứ này với Hựu Lăng.

Thẩm Hựu Lăng hừ một tiếng, sau đó gắp cho Trần Lập Quả một đũa nấm kim châm, nói: "Ba, ba cũng đừng chỉ uống nước canh suông. Ba mau nếm thử cái này đi."

Trần Lập Quả bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn một chút. Kết quả vừa mới cho vào miệng đã làm cậu suýt khóc tại chỗ —— cay quá.

Ánh mắt Y Hoài vẫn luôn đặt trên người Trần Lập Quả, hắn nhìn thấy mắt Trần Lập Quả lấp lánh ánh nước, gò má trắng nõn cũng đỏ ửng, còn đôi môi đỏ như ngọn lửa cháy rực kia...... Làm người ta không nhịn được mà muốn nếm thử.

Hầu kết Y Hoài giật giật.

Trần Lập Quả cau mày uống nước lạnh, nói: "Đừng gắp cho ta nữa, quá cay."

Thẩm Hựu Lăng trong miệng đang nhai đầy thức ăn, ậm ừ hai tiếng đáp lại. Cô nàng hàm hồ nói: "Vì sao con thích ăn cay như vậy mà ba một miếng cũng không ăn thế."

Trần Lập Quả lạnh lùng nói: "Bởi vì con da dày."

Thẩm Hựu Lăng: "......"

Trần Lập Quả nói: "Nghỉ hè thực sự không đi du lịch sao?"

Thẩm Hựu Lăng nuốt hết một miệng đồ ăn rồi trịnh trọng nói: "Không đi. Con phải luyện tập thân thủ. Ba ba đẹp như vậy, sau này con phải bảo vệ ba." Cô nàng nói xong thì thò đầu qua hôn chụt một cái lên má Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nhướn mi: "Không biết lớn nhỏ." Cũng may là người khen cậu đẹp là tiểu công chúa nhà họ Thẩm. Nếu là người khác nói ra câu đó —— cỏ trên mộ chắc cũng phải 5 mét rồi.

Thẩm Hựu Lăng cười hì hì: "Ba ba đẹp thật mà. Bạn bè con còn tưởng ba là anh trai con đó." Dù ba cô đã ba mươi thì vẫn một bộ dáng trẻ trung lại còn không đứng đắn. Cô còn đặc biệt thích bộ dáng khi ba mặc đường trang, khiến tâm hồn thiếu nữ xao xuyến. Đương nhiên loại này tâm tình này Thẩm Hựu Lăng không dám nói cho Thẩm Dục Thành. Nếu cô mà dám nói ra, chắc chắn chân sẽ bị đánh sưng vù luôn.

Y Hoài nhìn cha con hai người đùa giỡn, có chút ghen tị.

Trần Lập Quả nói: "Không đi cũng được, tùy con. Sau này nghỉ hè cũng không dài như vậy nữa đâu."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Không đi không đi! Con phải học tập Y ca!" Từ khi Y Hoài bởi vì cô mà bị thương, cô liền quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ.

Trần Lập Quả ừ một tiếng, cảm thán nói: "Khuê nữ cũng lớn rồi."

Thẩm Hựu Lăng cười tủm tỉm: "Nếu con bảo con muốn đi du lịch thì sao, ba còn thấy con trưởng thành không?"

Trần Lập Quả nhàn nhạt nói: "Dù con có lớn lên hay không đều tốt cả." Nếu con không muốn lớn, vậy ta liền sủng con một đời.

Thẩm Hựu Lăng nói: "Ba ba là tốt nhất."

"Tiểu Hoài, còn con thì sao." Trần Lập Quả nhìn về phía Y Hoài.

"Con muốn đi theo giúp việc cho tiên sinh." Y Hoài nói: "Con cũng lớn."

Trần Lập Quả gật gật đầu, nói: "Được. Ta còn muốn hỏi hai đứa muốn thi vào trường nào vậy?"

Y Hoài vẫn là câu trả lời đó. Trường mà Thẩm Hựu Lăng chọn lại làm cho Trần Lập Quả kinh ngạc. Đó là một trường ở phía Tây Nam, tuy rằng môi trường học tập rất tốt nhưng lại cách nhà rất xa.

"Không phải ban nãy còn nói muốn bảo vệ ba sao. Đi xa như vậy làm sao bảo vệ ta đây?" Trần Lập Quả có chút chua chát.

"Ba, con muốn thử xem một mình mình có thể tự lập hay không." Thẩm Hựu Lăng nói: "Ba bảo hộ con quá tốt rồi!"

Trần Lập Quả cau mày.

Thẩm Hựu Lăng thấy Trần Lập Quả có vẻ không đồng ý, nhanh chóng dùng tình cảm để cảm động, dùng lý lẽ để thuyết phục, còn hôn Trần Lập Quả vài miếng.

Cuối cùng Trần Lập Quả thỏa hiệp, cậu nói: "Con muốn đi nơi khác học, được. Nhưng chỉ giới hạn trong những thành phố xung quanh đây. Đó là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi."

Thẩm Hựu Lăng có chút héo, cô biết cha mình đã nói đến mức đó thì chuyện này đã không còn có thể thương lượng nữa rồi.

"Được rồi." Thẩm Hựu Lăng nói, "Con sẽ chọn một trường ở tỉnh bên cạnh......"

Việc chọn trường cứ như vậy mà được định ra.

Trần Lập Quả nhìn thanh tiến độ trên đầu Thẩm Hựu Lăng, không khỏi cảm thán: Còn mấy chục năm nữa đang chờ cậu nữa, haiz......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net