Chương 75: Anh đây đã không làm đại ca nhiều năm rồi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ hè năm nay hiển nhiên Thẩm Hựu Lăng đã phải chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng ở công ty đòi nợ.

Ngày đầu tiên về nhà cô tỏ vẻ mình thích học tập, trầm mê trong học tập, yêu thương thắm thiết với học tập......

Trần Lập Quả ban đầu còn tưởng con gái nhỏ nói đùa, sau đó mới phát hiện Thẩm Hựu Lăng vô cùng nghiêm túc.

Nếu là trước kia, buổi tối Thẩm Hựu Lăng nhất định sẽ tìm mất tên hồ bằng cẩu hữu ra ngoài chơi. Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, cô nhóc nhanh chóng ăn cơm xong rồi chạy về phòng.

9 giờ tối, Trần Lập Quả thấy phòng Thẩm Hựu Lăng vẫn còn sáng đèn liền gõ cửa.

Trần Lập Quả: "...... Hựu Lăng?"

Thẩm Hựu Lăng mở cửa cho Trần Lập Quả, bình tĩnh nói: "Ba ba, ba gọi con có việc gì không?"

Trần Lập Quả nói: "Về nhà không có gì muốn tâm sự cùng ba sao?"

Thẩm Hựu Lăng nói: "Ba! Con biết ba rất vất vả, từ giờ con sẽ chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn nghe lời ba." Tiểu công chúa chưng gương mặt vừa gầy vừa đen ra lấy lòng cha mình.

Trần Lập Quả: "......" Con gái con làm sao thế, rốt cuộc cái lũ kia đã làm gì con hả?

Thẩm Hựu Lăng nói: "Còn việc gì không ba? Nếu không còn việc gì thì con quay lại học tiếp đây."

Trần Lập Quả trầm mặc, sau đó chần chừ nói: "Hựu Lăng, có phải con giận ba không?"

"Giận á?" Thẩm Hựu Lăng đầy mặt mờ mịt "Không có mà."

Trần Lập Quả: "......"

Thẩm Hựu Lăng trầm mặc trong chốc lát mới như nhận ra gì đó: "Ba, con thực sự muốn học hành tử tế, không phải giận dỗi gì ba đâu. Lần nghỉ hè này con đã nhận ra, trước kia con sống quá thoải mái rồi! Sinh hoạt kiểu đó chính là đang ăn mòn tâm hồn đó!"

Vì thế Trần Lập Quả cũng không biết nên nói cái gì với Thẩm Hựu Lăng. Thiếu nữ nghiêm túc này với tiểu công chúa đáng yêu khi xưa đúng là khác nhau một trời một vực.

Trần Lập Quả bi thương gào thét: "Hu hu hu, trả lại tiểu công chúa đáng yêu cho tôi."

Hệ thống lạnh nhạt: "Con gái hiểu chuyện không tốt sao."

Trần Lập Quả: "Anh không cần nó hiểu chuyện kiều này mà Huhuhu."

Hệ thống trấn an: "Đây là chuyện tốt."

Trần Lập Quả thất hồn lạc phách, cậu cảm giác bé con trắng trắng nộn nộn thích làm nũng đã đi xa lắm rồi.

Người biến hóa lớn cũng có cả Y Hoài.

Sau khi hắn trở về từ cái trại hè kia, vốn đã là tảng băng nhỏ giờ trực tiếp thăng cấp thành điều hòa cỡ bự. Chỉ cần hắn ngồi kia, Trần Lập Quả cũng có thể cảm thấy gió lạnh thổi qua.

Trần Lập Quả hỏi hắn có thu hoạch được gì từ trại huấn luyện không.

Y Hoài mặt vô biểu tình nói cảm thấy bản thân còn quá yếu ớt.

Trần Lập Quả vỗ vỗ vai của hắn, lúc này cậu mới phát hiện bả vai Y Hoài đã hoàn toàn bất đồng với thiếu niên đơn bạc mềm mại khi xưa, trở nên cứng rắn. Aizzz, lại mất thêm một đứa nhỏ rồi......

Trần Lập Quả nói: "Nghỉ đông có muốn đi một lần nữa không?"

Y Hoài nhàn nhạt nói: "Nếu có thể, tất nhiên con muốn đi lần nữa."

Trần Lập Quả không nói gì, cậu nghĩ, cứ để đến nghỉ đông rồi tính tiếp đi......

Y Hoài vốn dĩ hiểu chuyện, giờ Thẩm Hựu Lăng cũng noi theo hắn mà học tập. Sáng sớm 5h đã dậy chạy bộ, tối thì ôm sách tiếng anh đốt đèn thâu đêm. Trần Lập Quả gặp được vài lần, mỗi lần đều chịu đả kích nghiêm trọng.

Cậu cũng từng uyển chuyển tỏ vẻ với Thẩm Hựu Lăng: "Hựu Lăng, ba ba muốn con phải vất vả như vậy đâu."

Thẩm Hựu Lăng rốt cuộc sau ba tháng thì cũng trắng trở lại, nhưng nét ngây ngô đáng yêu thì không, đi luôn. Cô nghe thấy Trần Lập Quả thế, nghiêm túc nói: "Ba ba, chúng ta phải học được cách chuẩn bị kể cả khi bình yên."

Trần Lập Quả: "......"

Thẩm Hựu Lăng tiếp tục nói: "Con nhất định sẽ bảo vệ ba."

Trần Lập Quả cạn lời, tâm mệt chạy về phòng khóc một hồi.

Hệ thống đối với tâm tính yếu đuối của Trần Lập Quả vô cùng khinh thường: "May mà còn có tôi ở đây, nếu không sớm muộn Thẩm Hựu Lăng cũng bị cậu nuôi phế."

Trần Lập Quả nghẹn ngào nói: "Em trả lại công chúa nhỏ đáng yêu cho anh, thứ hệ thống rác rưởi, lần sau không bao giờ nghe lời em nữa!"

Hệ thống cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp đáp về phía Trần Lập Quả một Thẩm Hựu Lăng vừa đen vừa tráng.

Tâm hồn người cha mong manh của Trần Lập Quả lần nữa bị đập cho nát bét.

Thẩm Hựu Lăng lần này biến hóa vô cùng lớn, sau khi nghỉ hè về liền trực tiếp giật lấy ngôi vị đầu bảng điểm toàn khối —— chước nay vẫn là của Y Hoài.

Khi Trần Lập Quả cầm phiếu điểm trên tay, tâm tình cậu cũng vô cùng phức tạp. Cao hứng nhưng có chút chua xót, chua xót lại có tý vui mừng, vui mừng bên trong còn mang theo khổ sở.

Thẩm Hựu Lăng kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ, nói: "Ba ba, con có thể xin một món quà không?"

Trần Lập Quả vừa nghe thấy cái gì cơ. Ông trời ơi tiểu công chúa nhà cậu cũng biết xin quà sao. Cậu thiếu điều muốn xả một tràng Được x100 lần.

Sau đó Thẩm Hựu Lăng nói: "Con muốn một bộ đề thi tổng hợp......"

Nụ cười của Trần Lập Quả cứng đơ.

Thẩm Hựu Lăng nói: "Không được sao, vậy thôi bỏ đi."

Trần Lập Quả: "......" Con gái đáng yêu của cậu sao lại thành ra thế này aaaaa.

Đối mặt dáng vẻ này của Thẩm Hựu Lăng, Trần Lập Quả thật sự là không có cách nào cự tuyệt. Ông cha già cạn lời phái thủ hạ đi mua sách, lúc sách được mang đến Thẩm Hựu Lăng còn vô cùng kinh hỉ.

Trần Lập Quả: "......" Con gái, không phải khi xưa còn đều muốn mua quần áo hả......Bao giờ con mới trở lại đây.......

So sánh với Thẩm Hựu Lăng tươi roi rói thì rõ ràng Y Hoài bị giật mất chức thủ khóa u ám hơn nhiều, đến cơm cũng ăn ít đi mấy bát.

Trần Lập Quả cũng chú ý tới thằng bé sa sút, đi an ủi vài câu.

Y Hoài nói: "Tiên sinh, thành tích của con giảm xuống, ngài không mắng con sao?"

Trần Lập Quả: "......" Mấy đứa nhỏ trong nhà cậu làm sao thế này? Cái này mà gọi là thành tích giảm xuống hả? Y Hoài chỉ thua Thẩm Hựu Lăng một chút ở điểm ngữ văn thôi mà, còn lại hai đứa đều mãn điểm đó.

Y Hoài cúi đầu, tựa hồ có chút rầu rĩ không vui.

Trần Lập Quả vô pháp, chỉ có thể làm bộ trách móc thằng bé vài câu nhưng cuối cùng vẫn nói: "Y Hoài, đừng ép buộc mình quá."

Y Hoài lắc đầu, lại gật đầu, hắn nói: "Con muốn trưởng thành sớm một chút, giúp đỡ tiên sinh."

Trần Lập Quả cảm động cực kỳ, cậu nghĩ mình cách một trăm phần trăm hạnh phúc cũng chỉ còn đúng một anh đẹp zai nữa thôi.

Nhưng hệ thống khẳng định sẽ không bao giờ cho phép cái nhân tố cuối cùng kia tồn tại. Khoảng thời gian này Trần Lập Quả cũng luôn độc thân.

Người bên Thẩm gia vẫn không ngừng tìm cách nhét người vào bên cạnh cậu, toàn bộ đều là mỹ nữ da trắng ngực bự.

Năm nay ăn tết, Trần Lập Quả mang theo hai đứa nhỏ về nhà chính.

Lần đầu cậu mang Y Hoài về, có người không có mắt muốn bắt nạt Y Hoài. Trần Lập Quả biết loại chuyện này một khi xảy ra lần đầu thì chắc chắn sẽ có hai ba bốn. Vì thế ngay lập tức nổi giận, dọa cho cả Thẩm gia thở mạnh cũng không dám.

Từ đó những người kia cũng biết đối với cậu Y Hoài cũng là một người quan trọng. Không còn một ai dám khinh thường Y Hoài nữa.

Thẩm Dục Thành là con trai độc nhất nhưng cha Thẩm thì lại có không ít anh em. Chỉ là trong từng đó anh em chỉ có duy nhất cha Thẩm có thể vươn mình, vậy nên Thẩm gia hiện tại rất có hương vị một người đắc đạo gà chó lên tiên.

Bất quá Thẩm Dục Thành và cha Thẩm trước nay luôn là người vô tình không thèm nhìn huyết thống, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Mọi người ở Thẩm gia trên cơ bản đều sợ hắn.

Thời điểm ba người Trần Lập Quả tới, bên Thẩm gia đã chuẩn bị tốt tiệc tối.

"Dục Thành, chú đến rồi." Người tiến lên đón cậu là một tên anh họ trong tộc "Mau mau tới, mọi người đều đang chờ mấy người bọn chú đó."

Trần Lập Quả gật gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế.

Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài thì ngồi bên bàn vãn bối. Hai người đều có chút hồn vía lên mấy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kỳ thật Trần Lập Quả không thích sang bên này ăn tết. Bởi vì mỗi lần cậu tới đều sẽ có người quanh co lòng vòng nhét phụ nữ vào chỗ cậu.

Lần này cũng không ngoại lệ, một người anh họ uyển chuyển hỏi Trần Lập Quả có muốn tìm một bạn gái không, hắn biết một người cũng không tệ.

Trần Lập Quả trước kia đều trả lời là Thẩm Hựu Lăng còn nhỏ, hiện tại Thẩm Hựu Lăng đã cấp ba, cái cớ này có lẽ không dùng được nữa rồi.

Vì thế cậu dứt khoát nói: "Không muốn tìm."

"Vậy sau này...... Hựu Lăng còn là con gái......" Người anh họ kia dè dặt "Tóm lại vẫn phải có thêm người giúp đỡ chứ." Ngụ ý đó là, Thẩm Hựu Lăng là con gái không thể kế thừa gia nghiệp. Nếu cậu không còn nữa thì gia nghiệp này ai tới thừa kế đây.

Trần Lập Quả cười cười: "Còn sớm."

Vị anh họ đó lộ vẻ không hài lòng nhưng cũng không dám nói thêm lời nào nữa.

Trần Lập Quả mặt không cảm xúc, không cho bọn họ bất kì chút mặt mũi nào.

Không có biện pháp, toàn bộ Thẩm gia, Thẩm Dục Thành chính là lớn nhất, cho dù là ai cũng phải nhìn mặt cậu mà hành sự.

Đêm giao thừa, tiếng pháo hoa nhức tai.

Trần Lập Quả đứng trên ban công hút thuốc, nhìn nhóm trẻ con nô đùa.

Y Hoài đi tới, hắn kêu lên: "Thẩm tiên sinh."

Trần Lập Quả ừ một tiếng, không quay đầu lại.

"Tiên sinh mặc ít như vậy, không thấy lạnh sao?" Trần Lập Quả đã cởi áo gió, bên trong là một chiếc áo lông cổ chữ V. Mặc dù là quần áo dày dặn mùa đông cũng không thể che đi cơ thể tuyệt đẹp kia, đặc biệt vòng eo tinh tế và đôi chân thon gầy.

Trần Lập Quả rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Không lạnh."

Y Hoài bĩu môi, đột nhiên vươn tay sờ lấy đôi tay lạnh như băng của Trần Lập Quả, trầm giọng nói: "Tiên sinh lừa con."

Ánh mắt Trần Lập Quả đã tràn đầy ý cười: "Là sự không lạnh......"

Y Hoài không nói chuyện, xoay người vào nhà lấy áo khoác của Trần Lập Quả tới, khoác lên trên người cậu.

Trần Lập Quả cũng không cự tuyệt, dụi tắt thuốc rồi nói: "Tính toán học đại học ở đâu chưa?"

Y Hoài nói: "Rồi ạ, chắc là K đại."

Trần Lập Quả hơi hơi sửng sốt: "Khoa nào?"

Y Hoài nói: "Khoa quản trị kinh doanh."

Trần Lập Quả nói: "Thành tích tốt như vậy, thi vào khoa đó không phải uổng phí sao?"

Y Hoài nói: "K đại gần nhà, con không muốn xa tiên sinh." Hoàn toàn khác biệt với bộ dáng lạnh lùng ngày thường, Trần Lập Quả vô cùng bất ngờ với việc Y Hoài bỗng dưng làm nũng.

K đại là một trường tốt ở khu vực này, tuy nhiên lại không tính là top đầu. Lấy thành tích của Y Hoài hoàn toàn có thể vào những trường tốt nhất cả nước. Thi vào trường này, có chút lãng phí.

Trần Lập Quả nói: "Ta không khuyên con." Y Hoài từ trước đến nay luôn là người có chủ kiến "Chỉ là con phải suy nghĩ thật kỹ, cơ hội này chỉ có một lần thôi."

Y Hoài cong mắt, lộ ra tươi cười hiếm thấy: "Tiên sinh, con biết."

Trần Lập Quả nhìn bộ dáng này của hắn, thầm nghĩ thẩm mỹ của khuê nữ nhà cậu cũng giống cha nó, đều thích mấy người lớn lên đẹp. Hơn nữa Y Hoài còn là loại lớn lên đặc biệt đẹp. Mấy người như vậy, cho dù có làm sai đi chăng nữa, chỉ cần hắn biểu hiện tủi thân, ủy khuất là có thể làm người ta nhanh chóng tha thứ cho hắn.

Qua năm mới, Y Hoài và Thẩm Hựu Lăng cũng khai giảng.

Trần Lập Quả cứ nghĩ hai đứa nhỏ sẽ bình bình ổn ổn mà học hết cấp ba, sau đó lại thi đại học. Nhưng không ngờ tới là lại xảy ra chuyện —— Một tên kẻ thù của Trần Lập Quả, bị cậu bức tới đường cùng, lại may mắn tìm ra trường học của Thẩm Hựu Lăng, muốn bắt cóc Thẩm Hựu Lăng để uy hiếp Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả bình thường đều phái ba, bốn người tới trông chừng Thẩm Hựu Lăng, những người này thấy tình thế không ổn liền khẩn cấp báo cho Trần Lập Quả. Trần Lập Quả biết tin cũng ngay lập tức phái vài chục người qua.

Kết quả chờ cậu tới nơi, sự tình đã trần ai lạc định, Thẩm Hựu Lăng không có việc gì, nhưng Y Hoài lại trúng hai dao phải đưa đi nhập viện.

Trần Lập Quả vô cùng tức giận, lạnh giọng: "Tìm hết mười mấy người kia về cho ta. Ta muốn cho chúng biết, động vào người nhà của ta phải trả giá đắt như thế nào."

Thẩm Hựu Lăng thế mà thập phần bình tĩnh, ngồi trên hành lang bệnh viện. Cô thấy Trần Lập Quả đi tới thì gọi một tiếng: "Ba".

"Có dọa con không?" Trần Lập Quả ôm lấy cô an ủi.

"Con không sao." Thẩm Hựu Lăng thần sắc uể oải "Nhưng Y ca bị thương."

"Ừ." Trần Lập Quả hôn trán cô, dỗ dành "Con phải khôn ngoan lên một chút, con phải hiểu, nếu con xảy ra chuyện gì thì ba cũng không chịu nổi."

Thẩm Hựu Lăng thở dài, cô trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói: "Ba, ba dạy con chút thân thủ đi."

"Được." Trần Lập Quả đồng ý.

Y Hoài trúng hai dao, may mắn là hai dao này đều không trúng nơi nguy hiểm, chỉ là vết thương da thịt. Khi hắn được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, Trần Lập Quả và Thẩm Hựu Lăng đều vây quanh giường bệnh của hắn.

Y Hoài còn chưa hết thuốc tê, thấy Trần Lập Quả liền yếu ớt gọi: "Tiên sinh".

"Đau sao?" Trần Lập Quả nói, "Sao lại thế này? Sao con lại để mình bị thương?"

Thẩm Hựu Lăng còn chưa nói gì thì Y Hoài đã lên tiếng: "Là con xui xẻo, vừa nghe tin thì lập tức chạy đi tìm Hựu Lăng, cũng trùng hợp chạm trán với đám người đó."

Trần Lập Quả nhíu mày nói: "Một mình con đánh nhau với mười mấy người?" Nếu Y Hoài muốn chạy, sợ cũng không ai ngăn nổi thằng bé.

"Ba." Thẩm Hựu Lăng nói, "Y ca vì bảo vệ con mới bị thương." Nói xong thì vô cùng ảo não.

Y Hoài nói: "Con không có việc gì, hai dao này cũng không sâu, chưa động chạm tới gân cốt. Nghỉ ngơi hai tháng là được rồi."

Trần Lập Quả nói: "Ừ." Cậu cũng không an ủi Y Hoài, vấn đề này vốn chính là do cậu. Ngày qua ngày quá thoải mái, quên luôn bản thân đang ở trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào rồi.

Tuy rằng trước kia cũng từng nói đa phần sẽ không có ai dám chủ động chọc vào Thẩm Dục Thành. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, chỉ trách Trần Lập Quả đã quá thả lỏng.

"Ta sẽ điều thêm người tới đây, túc trực xung quanh trường các con." Trần Lập Quả nói, "Nếu tình hình có gì nguy hiểm liền lập tức liên hệ với bọn họ, không cần gấp gáp báo cho ta, ta ở quá xa các con."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Ba, trước kia ba đều phải sống như thế này sao?"

Trần Lập Quả nghe vậy bật cười: "Con gái ngốc, ba con ngày xưa mới là người đuổi theo chém lũ đó đấy."

Thẩm Hựu Lăng cau mày, rất là rầu rĩ không vui.

Trần Lập Quả nói: "Thôi được rồi, nghỉ ngơi dưỡng thương đi."

Khoảng thời gian này vô cùng quan trọng, Y Hoài nghỉ học khó tránh khỏi thành tích sa sút. Trần Lập Quả đơn giản tìm một thầy giáo chuyên môn, mời tới nhà dạy cho hắn.

Y Hoài nhận quá nhiều ý tốt từ Trần Lập Quả, hai chữ cảm ơn nói ra cũng không thể biểu hiện được hết nỗi lòng hắn.

Trần Lập Quả tuy rằng mời hộ lý chuyên nghiệp tới chăm sóc Y Hoài, nhưng những lúc rảnh rỗi cũng ở nhà bầu bạn với Y Hoài.

Y Hoài say khi bị thương thì không còn lạnh lùng như ngày thường nữa. Rốt cuộc cũng lộ ra một mặt yếu ớt giống như người bình thường.

Trần Lập Quả ngồi cạnh hắn ôm máy tính xử lý công việc.

Sau khi bị thương, tắm rửa liền trở thành vấn đề lớn. Trước đây đều là do hộ lý tới giúp Y Hoài. Nhưng hôm nay hộ lý không có ở đây thì Y Hoài lại nói muốn tắm.

Trần Lập Quả sửng sốt, nói: "Muốn tắm ngay bây giờ sao?"

Y Hoài gật gật đầu.

Trần Lập Quả nói: "Miệng vết thương không thể dính nước......" Cậu nhớ tới lần trước Y Hoài cũng vì Thẩm Hựu Lăng mà bị gãy chân, mỉm cười bất lực: "Thật sự phải xin lỗi con rồi, con luôn vì Hựu Lăng mà bị thương."

Y Hoài thấp giọng nói: "Không có gì, con tự nguyện."

Trần Lập Quả biết Y Hoài và Thẩm Hựu Lăng hiện tại đã không còn miếng tình cảm nam nữ nào nữa rồi. Bây giờ Hoài chỉ coi Thẩm Hựu Lăng như cô em gái của mình mà thôi.

Trần Lập Quả dùng bọc thực phẩm bọc lấy miệng vết thương của Y Hoài. Vết thương trên lưng hắn chỉ cần lệch một chút thì chính là phần cổ.

Nhìn miệng vết thương, Trần Lập Quả vẫn thấy sợ hãi.

Sau khi bọc tốt miệng vết thương, Trần Lập Quả đỡ Y Hoài vào phòng tắm.

Cơ thể Y Hoài đã phát dục hoàn toàn, đối lập với làn da trắng nõn của Trần Lập Quả, da hắn so với màu lúa mạch còn trầm hơn một chút, vừa nhìn đã thấy vô cùng khỏe mạnh.

Khung xương cũng lớn hơn so với Trần Lập Quả, cơ hồ mỗi bộ phận đều là mười phần hoàn mỹ.

Trần Lập Quả dù sao cũng là một tên gay, nhìn cơ thể Y Hoài thế này cũng có chút không ổn, cậu cụp mắt, không muốn tiếp tục nhìn tròng trọc vào thân thể thiếu niên nữa.

Y Hoài lại vô cùng thản nhiên cởi sạch rồi gọi: "Tiên sinh."

Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, giọng Y Hoài cùng có chút khàn khàn: "Tiên sinh, ngài ra ngoài đi, để con một mình là được."

Trần Lập Quả chần chờ nói: "Vết thương trên lưng......"

Y Hoài nói: "Không sao."

Trần Lập Quả nhìn vào mắt Y Hoài, xác nhận lại lần nữa: "Không sao thật chứ?"

Y Hoài gật đầu.

Trần Lập Quả chỉ nghĩ thằng bé ngượng, nói: "Được, có gì gọi ta." Nói xong cậu liền đứng lên ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng tắm.

Y Hoài nhìn Trần Lập Quả ra ngoài, tự giễu cười cười: "Thật vô dụng." —— lúc Trần Lập Quả giúp hắn mở nước phải xắn ống tay áo lên. Hắn chỉ nhìn làn da lộ ra khỏi lớp quần áo kia mà đã có phản ứng rồi

Cũng không biết nếu Trần Lập Quả biết được đứa nhỏ cậu nhọc tâm nuôi lớn lại có mấy cái suy nghĩ đồi bại với mình như vậy sẽ có suy nghĩ ra sao. Hẳn là vô cùng ghê tởm đi.

Y Hoài vùi mặt vào trong làn nước, hai tay nhanh chóng giải tỏa dục vọng. Vẻ mặt của hắn cũng vô cùng không kiên nhẫn, như là cũng chán ghét bản thân mình vậy.

Lúc Trần Lập Quả đỡ Y Hoài ra khỏi phòng tắm thì ngửi được một hương vị kì lạ.

Cái này lần trước cũng ngửi thấy trong phòng Y Hoài rồi, tức thì tai có chút đỏ đỏ.

Y Hoài không chú ý Trần Lập Quả khác thường, hắn còn đang bận đè nén những ý nghĩ không yên phận trong lòng.

Trần Lập Quả có điểm bất đắc dĩ nghĩ, dù sao cũng là thanh niên, chắc vài năm nữa tìm bạn gái là tốt rồi —— nhưng sao lại luôn có cảm giác con gái lớn sắp phải gả đi nhỉ, đau lòng quá.

Y Hoài cũng không biết Trần Lập Quả đang nghĩ cái gì. Nếu hắn biết, đại khái sẽ cầm chặt lấy tay Trần Lập Quả, gằn từng chữ một mà nói: tiên sinh, con không tìm bạn gái, cả đời này cũng không tìm.

Dưỡng thương hết mấy tháng Y Hoài mới trở lại trường học.

Mười mấy người chém Y Hoài kia đã tìm được. Kẻ cầm đầu vừa nhìn thấy Trần Lập Quả liền bị dọa tới đái ra quần, vừa dập đầu vừa cầu xin, nói hắn có mắt không tròng, chọc giận Thẩm gia.

Trần Lập Quả lạnh nhạt nói: "Luật xưa nay như thế nào, cứ theo đó mà xử đi."

Người nọ nghe thấy thế, nước mắt nước mũi giàn dụa, cầu khẩn xin tha.

Trần Lập Quả lạnh lùng: "Kéo xuống."

Thủ hạ động thủ, kéo tên cầm đầu kia đi trước.

Mười mấy người còn lại đều run như gà con, thấy ánh mắt Trần Lập Quả đảo qua hai chân liền run rẩy.

"Các ngươi lá gan cũng lớn đấy." Trần Lập Quả gạt nhẹ điếu thuốc, lạnh nhạt nói: "Phải chăng gần đây tâm tình ta tốt làm các ngươi tưởng ta hiền lành dễ bắt nạt?"

Trong số đó đã có người bắt đầu nức nở thành tiếng.

Trần Lập Quả chán ghét nói: "Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì còn chưa xảy ra chuyện gì lớn. Nếu là xảy ra chuyện, mười cái mạng chó của các ngươi cũng không đủ."

"Thẩm gia, Thẩm gia, chúng tôi không biết gì hết." Có người cố gắng nói: "Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, nếu biết mục tiêu là Thẩm gia ngài thì cho chúng tôi thêm một trăm cái lá gan cũng không dám làm đâu."

Trần Lập Quả không để ý đến hắn, chỉ là ánh mắt lại lạnh vài phần, trong miệng phát ra một tiếng cười trào phúng.

Người nọ mau chóng im miệng, rụt rụt bả vai.

Trần Lập Quả nói: "Lão đại của các ngươi là ai?"

Không ai dám hé răng.

Trần Lập Quả nói: "Đưa chúng đi, đừng chơi chết. Khi nào chúng muốn nói vị trí người đó ra thì đưa chúng lại đây."

"Thẩm gia, Thẩm gia, chúng tôi thực sự không biết mà ——" một người hét lên.

Trần Lập Quả nói: "À, vậy ta cũng không cần tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net