Chương 105 + 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tinh nắm chặt tay vịn, nhìn Úc Chỉ từng bước một lại gần, trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều thứ.

Thổ phỉ, Úc Chỉ, núi Phượng Đầu, nhà họ Đỗ đổi chủ...

Dù cậu không muốn tin nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, người mới rồi cậu còn đang lo lắng thay đột nhiên lại biến thành kẻ dẫn đầu trận chiếm đoạt này. Mọi chuyện đều đã được tính toán trước, từ lúc hắn đến nhà họ Đỗ hoặc thậm chí còn sớm hơn; mà việc hắn tiếp cận cậu có lẽ cũng là cố ý, cậu căn bản không biết người này.

Cậu nhìn Úc Chỉ, hít một hơi thật sâu rồi khó khăn cất lời: "Anh...... đến giết tôi sao?"

Dù sao cậu cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Đỗ, chỉ cần giết cậu là có thể nhổ cỏ tận gốc rồi.

Úc Chỉ bước tới cạnh cậu, vốn đêm trăng thanh gió mát phảng phất mùi máu tươi, lúc này lại có vẻ yên tĩnh an bình; hắn đứng giữa cảnh tranh tối tranh sáng, đôi mắt bình tĩnh thường ngày như được gỡ bỏ lệnh cấm, chẳng thể nào che giấu được nỗi nhớ nhung và khát khao dâng trào.

Hắn vươn tay bế Đỗ Hàn Tinh khỏi xe lăn, vết máu trên người vì vậy mà cũng dính lên quần áo của cậu.

Thiếu gia gầy yếu bị máu đỏ tươi làm bẩn, cùng với sắc môi tái nhợt, lại càng hiện vẻ quyến rũ dâm loạn.

Úc Chỉ cong môi khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang lên rõ ràng bên tai cậu.

"Không, tôi đến lấy chiến lợi phẩm của mình."


Chương 106

Hương bạc hà thanh nhã hòa lẫn với mùi máu tanh tràn ngập nơi đầu mũi Đỗ Hàn Tinh.

Dù vậy, dày đặc nhất vẫn là khí tức thuộc về bản thân Úc Chỉ, đó là khí tức khó mà phân biệt được nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó, như thể nó đến từ nơi thung lũng trống trải thanh u, mang theo thời không xa xăm, năm tháng lắng đọng; cậu thất thần, tựa như đang thấy được núi tuyết trải dài đến vô cùng vô tận, ngửi được mùi tuyết mới.

Bị đối phương ôm trong vòng tay, cậu không tự chủ được vươn tay ôm lấy cổ Úc Chỉ, trái tim cứ đập thình thịch như nổi trống trong lồng ngực.

Ý cười trên mặt Úc Chỉ còn chưa tan, câu nói vừa rồi cũng còn văng vẳng bên tai cậu.

Chiến lợi phẩm.

Rõ ràng là một từ mang tính chiếm hữu đầy cưỡng chế, nhưng lại vô cớ khiến người ta đỏ mặt.

"....... Anh có ý gì?"

"Chiến lợi phẩm" gì?

"Của mình" là sao?

Giọng nói cậu có hơi run rẩy, như thể có chút hoài nghi, phần lớn lại là không dám tin tưởng.

Úc Chỉ vòng một tay qua eo Đỗ Hàn Tinh, tay kia nâng đôi chân cậu, cảm nhận được hai chân mềm nhẹ vô lực trên tay mình, lồng ngực hắn không khỏi nhói đau.

Hắn nhàn nhạt đáp: "Em không muốn trở thành người của tôi sao?"

Sắc mặt Đỗ Hàn Tinh đột nhiên nhiều thêm vài phần huyết sắc.

Cậu còn đang mơ hồ chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là nhà họ Đỗ bị xâm chiếm, mọi người đều rơi vào hoảng loạn, còn quản gia vốn không quá thân thiết với cậu lại trở thành người đang xâm chiếm nhà họ Đỗ, mà bây giờ lại còn là chủ nhân mới của nó.

Ngay sau đó, người đàn ông này lại dùng từ ngữ mang tính ám chỉ như vậy để hình dung mối quan hệ giữa hai người.

"Người của tôi"......

Mấy chữ vô cùng đơn giản lại khiến cậu bối rối vô cùng, trong lòng hưng phấn tột độ khiến cổ họng nhất thời nghẹn lại.

Úc Chỉ nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cậu là biết trong lòng cậu đang sóng to gió lớn thế nào, nhưng hắn chỉ cười nhẹ không nói nhiều.

"Những chuyện khác về sau chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để nói, còn bây giờ thì xử lý đám người chướng mắt trước đã nhé."

Người nào chướng mắt cơ?

Xử lý kiểu gì?

Đỗ Hàn Tinh có cảm giác mình hơi hiểu lời hắn rồi, nhưng hình như là cũng không hiểu gì lắm.

Úc Chỉ ôm cậu xoay người rời đi, đi được hai bước, hình như hắn lại nhớ ra điều gì nên quay đầu nhìn những người hầu hạ Đỗ Hàn Tinh đang đứng phía sau, bình tĩnh ra lệnh: "Lấy tất cả chăn mỏng mang đi cùng với xe lăn."

Bọn họ tuy rằng không biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám phản đối, lập tức gật đầu liên tục: "Vâng, vâng ạ......"

Sau đó bọn họ cuống quít lấy đồ đuổi theo.

Úc Chỉ bế Đỗ Hàn Tinh đi về phía viện của Đỗ lão gia, dọc đường đi đều có mấy nhóm thổ phỉ đứng canh bảo trì yên tĩnh.

Toàn bộ nhà họ Đỗ đều đã bị họ khống chết, kẻ đáng chết đều đã chết, ai có thể trói đều bị trói lại, không thể trói cũng bị nhốt trong phòng hoặc trong viện, tuyệt đối không ai có thể chạy ra ngoài.

Úc Chỉ bế Đỗ Hàn Tinh đứng trước cửa phòng, không đợi hắn phải nhấc chân lên đá văng cửa, có cấp dưới tinh ý đã nhanh tay đẩy cửa ra, "Lão đại, xin mời xin mời......" Anh ta chân chó nói.

Úc Chỉ không nhìn anh ta mà đi thẳng vào trong. Đỗ Hàn Tinh nghe được hai chữ "lão đại" lại càng giật mình, Úc Chỉ chính là lão đại của núi Phượng Đầu, chuyện hắn dẫn người nửa đêm âm thầm tập kích công chiếm nhà họ Đỗ đã rõ rành rành trước mắt, cậu có muốn bỏ qua cũng không thể.

Sau khi vào phòng và thấy được người nọ, cậu gần như choáng váng, nhưng ngay sau đó đã định thần lại.

Cậu không khỏi nhớ tới điều Úc Chỉ* đã hỏi cậu vài hôm trước.

(*) Chỗ này raw là Đỗ Hàn Tinh mà thấy không đúng lắm nên tui sửa lại thành anh Úc

Nếu một ngày nào đó nhà họ Đỗ đổi chủ, cậu sẽ muốn làm gì nhất?

Mà hiện tại, thật sự có người đang mang đến cho cậu mọi thứ cậu muốn......

Đỗ Hàn Tinh không khóc, cũng không muốn khóc, cậu chỉ đang ngây ngẩn cả người, tựa hồ trong thời gian ngắn khó mà tỉnh táo lại được.

Úc Chỉ ra hiệu cho người phía sau đẩy xe lăn tới, lúc hắn chuẩn bị đặt cậu xuống thì đôi tay đang ôm cổ hắn lại càng lúc càng chặt, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Úc Chỉ khẽ cười, cũng chiều ý tiếp tục ôm cậu.

"Có muốn nói gì với lão không?" Úc Chỉ nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Hàn Tinh cũng không biết, hình như cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hình như lại cũng chẳng muốn nói gì.

Trải qua quá nhiều điều, cậu bây giờ đã hiểu rõ.

Mối quan hệ giữa cậu và Đỗ lão gia chẳng qua chỉ là kẻ giam cầm và người bị giam cầm, cậu chưa từng cảm thấy chút tình thân gia đình nào với lão; đã không có hy vọng, tự nhiên cũng sẽ không thấy thất vọng.

Tất cả chỉ là để xem ai là dao là thớt, ai là cá là thịt, mạnh được yếu thua mà thôi.

Úc Chỉ nhẹ giọng nói: "Nhưng xem ra Đỗ lão gia lại có rất nhiều lời muốn nói đấy.

Ánh mắt hắn rơi vào Đỗ lão gia đang bị trói gô bịt miệng ở một bên, ra hiệu cho nhóm thổ phỉ tháo bịt miệng ra cho lão.

Vừa mới được thả ra, Đỗ lão gia đã vội nói: "Úc Chỉ, ngươi đưa nó đến đây làm gì?! Nó không liên quan gì đến ngươi, lại còn tàn tật, ngươi có thả nó đi nó cũng không động đến ngươi được."

Lão nôn nóng nói một tràng những lời cầu tình, nhưng cả Úc Chỉ và Đỗ Hàn Tinh đều không để trong lòng.

Cả hai đều biết Đỗ lão gia chỉ muốn kéo dài huyết mạch của mình thôi, lão không muốn nhà họ Đỗ phải tuyệt hậu lúc này, chỉ cần có một chút hy vọng lão đều sẽ không từ bỏ.

Dù sao lão cũng đã không thể trốn thoát, chẳng thà để Đỗ Hàn Tinh được tự do, trong người cậu vẫn còn chảy dòng máu của lão, coi như là chút hi vọng cuối cùng cho nhà họ Đỗ.

Đỗ lão gia nào có quan tâm đến Đỗ Hàn Tinh, lão chỉ muốn thứ kéo dài "huyết mạch" mà thôi, đó có thể là Đỗ Hàn Tinh, cũng có thể là bất cứ ai.

Đỗ Hàn Tinh không muốn phải nhìn khuôn mặt khiến cậu ghê tởm nên quay đầu đi.

Đỗ lão gia thấy phản ứng và động tác của cậu mới nhận ra có gì không đúng, lão ngơ ngác nhìn cậu mãi không nói lên lời, "con con con" cả buổi cũng không nói tiếp được chữ nào.

Lão trợn trừng mắt, không dám tin nhìn cậu với Úc Chỉ, hai con mắt như chuông đồng, trẻ con ban đêm mà thấy được kiểu gì cũng khóc thét.

Úc Chỉ lạnh lùng liếc nhìn lão, nhỏ giọng nói bên tai Đỗ Hàn Tinh: "Có mấy thứ rác rưởi nên dọn càng sớm càng tốt, em thấy sao?"

Đỗ Hàn Tinh nghe được hai chữ "rác rưởi" không khỏi mỉm cười, tạm thời không còn nghĩ đến chuyện của bản thân mình với Úc Chỉ, cậu hiểu ý hắn liền đáp lại: "Ừm."

Thế là Úc Chỉ đao to búa lớn ra lệnh cho người đưa đám người này ra ngoài sân, trong đó đương nhiên có cả Đỗ lão gia.

"Quỳ xuống!" Tên thổ phỉ quát.

Đỗ lão gia bị kéo ra sân, có người đá vào phía sau đầu gối khiến hai chân lão mềm nhũn đành phải khụy xuống.

Đỗ lão gia nhe răng trợn mắt, hai mắt phẫn nộ muốn nhìn về phía hắn, nhưng cả người lão bị đè xuống đất nên không thể xoay người hay quay đầu được, "Mày!"

"Mày cái gì mà mày, quỳ xuống!"

Đỗ lão gia lạnh lùng nhìn Úc Chỉ đang ôm Đỗ Hàn Tinh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, trong lòng hối hận vô cùng.

Nếu biết Úc Chỉ là loại người này, nếu biết hắn là một tên bạch nhãn lang, lão chắc chắn sẽ không giúp đỡ hắn!

Cũng may là cảnh tượng đáng xẩu hổ này không kéo dài quá lâu với lão, chẳng bao lâu sau, những người khác cũng lần lượt bị đè xuống đất.

Phần lớn đều là người trong hậu viện của Đỗ lão gia.

"Những người này......" Đỗ Hàn Tinh do dự nói.

Úc Chỉ điều chỉnh tư thế để cậu có thể ngồi thoải mái hơn trên đùi mình.

"Không phải em muốn bọn họ phải quỳ gối xin lỗi với em sao?" Hắn nhìn Đỗ Hàn Tinh, dịu dàng cười nói: "Bây giờ bọn họ đang quỳ rồi đây."

Đỗ Hàn Tinh lẳng lặng nhìn Úc Chỉ một lúc, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của người đàn ông này dường như đều đang câu lấy trái tim cậu.

Đến khi định thần lại, cậu mới phát hiện mình đã đưa tay ra từ lúc nào, muốn chạm vào gương mặt Úc Chỉ, bây giờ đã hoàn hồn tay cậu lập tức cứng đờ giữa không trung, không biết phải làm sao.

Một tay Úc Chỉ nắm lấy tay cậu, chậm rãi đặt xuống, sờ sờ tay cậu an ủi: "Ngoan, muốn chạm vào tôi thì sau này có rất nhiều thời gian, bây giờ làm chuyện chính trước nhé."

Khuôn mặt nhỏ của Đỗ Hàn Tinh đỏ bừng lên, cậu xấu hổ buồn bực không thôi, ai, ai muốn sờ anh chứ? Nói như kiểu cậu là tên sở khanh ham mê sắc đẹp vậy?!

Cậu ép bản thân phải bỏ qua lời hắn, thế là ánh mắt rơi vào những người đang quỳ dưới đất.

Từ khi Đỗ Hàn Tinh được đón về nhà họ Đỗ gần như là bị giam lỏng ở hậu viện, thậm chí còn không biết rõ trong nhà họ Đỗ có những ai.

Cậu chỉ biết kẻ năm đó hại mẹ mình là dì Hai, nhưng dì Hai là ai, mặt mũi thế nào cậu đều không biết.

Dì Hai đang bị đè ép quỳ dưới đất, vốn khi thấy được Đỗ lão gia thị còn hơi yên tâm, nhưng thấy Đỗ lão gia cũng phải "an an phận phận" mà quỳ xuống, trong lòng liền run rẩy.

Thị có một dự cảm không lành, lúc này mới không thể không thừa nhận rằng đêm nay là đại họa của nhà họ Đỗ, nếu không cẩn thận thì đừng nói vinh hoa phú quý gì, chưa chắc đã giữ được mạng để mà hưởng!

Nhóm thê thiếp khác cũng run sợ trong lòng, nhưng vì ở đây có quá nhiều người mang súng nên họ cũng không dám lên tiếng, càng không dám khóc lóc, chỉ có thể bất an mà quỳ.

Không ai ngờ được rằng người xâm chiếm nhà họ Đỗ lại chính là quản gia Úc vừa mới tới không lâu, trong số họ có người đã từng nói ra nhiều lời mạo phạm chỉ vì vị quản gia này trông đẹp mắt, bây giờ nghĩ lại mới thấy rùng mình.

"Quản gia Úc, quản gia Úc! Trước đây chúng tôi không cố ý, ngài đại nhân đại lượng xin đừng so đo với đám đàn bà tóc dài não ngắn chúng tôi!"

Mấy người phụ nữ vội vàng lên tiếng, các cô gọi quản gia không phải vì không muốn đổi xưng hô mà là vì họ hoàn toàn không biết tên đầy đủ của Úc Chỉ, trước giờ chỉ gọi là quản gia Úc, ai rảnh đâu mà đi hỏi xem quản gia tên là gì, thế là bây giờ còn không thể đổi một cái xưng hô dễ nghe hơn quản gia cho hắn được.

Úc Chỉ nhìn qua mấy người trong số họ, chậm rãi chỉ ra vài người, "Đưa họ quay lại."

Mấy người bị dẫn đi đều thở phào nhẹ nhõm, số còn lại thì càng hoảng hốt hơn.

Đỗ Hàn Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, Úc Chỉ liền giải thích: "Những người đó không liên quan đến chuyện của mẹ em."

Đỗ Hàn Tinh liền hiểu ra, vậy là số còn lại đều có dính dáng.

Cậu không biết Úc Chỉ biết được những chuyện này kiểu gì, nhưng cậu biết Úc Chỉ vốn không cần phải lừa cậu, đã đến nước này rồi, cậu chỉ cần làm theo lời Úc Chỉ là được.

"Cho bọn họ tự nói ra." Cậu lạnh lùng mở miệng, "Đã từng làm gì, làm như thế nào, có tâm tư ra sao, đều phải tự nói rõ ràng ra."

"Trừng phạt cân nhắc theo mức độ tội lỗi, dù sao ta cũng không thể cứ thế mà giết cả đám được."

Cậu do dự một chốc rồi nói tiếp: "Nhưng..... Nếu có người cố tình giấu giếm để thoát tội, vậy chỉ có thể giết nhầm còn hơn bỏ sót."

Úc Chỉ nhìn cậu vui vẻ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về đám người kia, thu lại nụ cười trầm giọng nói: "Nghe thấy chưa? Tự nói ra hết đi, nói xem các người dính dáng thế nào đến chuyện hãm hại Đỗ phu nhân."

Mấy người phụ nữ lập tức không nói nên lời, chỉ biết nhìn nhau chứ không dám nói gì, đặc biệt là dì Hai, thị cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt đang muốn làm gì.

Cái tên quản gia Úc này ra tay chính là vì thứ tạp chủng Đỗ Hàn Tinh!

Nếu hắn biết thị đã làm gì, liệu có thể buông tha cho thị sao?

Đương nhiên là không thể!

Trong lòng dì Hai run rẩy dữ đội.

Trước đây thị có biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế, giờ đây đối mặt với họng súng trước mắt đều là vô dụng, thị chỉ cảm thấy mạng sống của mình thật tầm thường và mong manh.

Giống như một con kiến, có thể dễ dàng bị bóp chết bất cứ lúc nào.

Mà kẻ bóp chết thị lại là cái đứa tàn phế thị vẫn luôn coi thường!

Đỗ lão gia cũng chợt hiểu ra, Đỗ Hàn Tinh là đang muốn trả thù cho người mẹ nó chưa từng thấy mặt sao? Đột nhiên trong mắt lão có chút ánh sáng.

"Hàn Tinh, ta biết con là đứa trẻ ngoan, nhưng con cũng nên biết rõ kẻ thù thực sự là ai. Mọi chuyện năm đó đều là do tiện nhân này sắp đặt, ta cũng là vì quá yêu mẹ con nên mới nhốt nàng ấy lại trong khi giận dữ. Ta quan tâm đến mẹ con con, nếu không con đã bị phá bỏ không được sinh ra, sau này ta cũng không thể đón con về nhà họ Đỗ được. Chính con này đã sắp đặt mọi chuyện, không phải là cha cố ý đâu!"

Đỗ lão gia nói đến mức suýt bật khóc, ra vẻ đau lòng vô cùng, cứ như là lời lão nói là sự thật vậy, rằng lão cũng rất là bất đắc dĩ, rằng tất cả đều là lỗi của dì Hai còn lão thì vô tội.

Đỗ lão gia cũng biết là Đỗ Hàn Tinh sẽ không dễ dàng tin lời mình, cho dù Đỗ Hàn Tinh có tin thì Úc Chỉ sẽ không, nhưng còn nước còn tát, biết đâu lại giữ được mạng.

Còn sống là còn cơ hội, lão có thể nương nhờ Tiết đại soái, nếu không thì có thể rời khỏi nơi này, đến chỗ khác làm lại từ đầu.

Lão tính toán thì hay lắm, nhưng dì Hai còn lâu mới để lão được toại nguyện, thị cười lạnh: "Ha! Do tôi sắp đặt? Đúng, là tôi sắp đặt đấy, nhưng ông có dám nói là chưa từng nghi ngờ không? Coi như là lúc ấy không nghi ngờ, nhưng sau khi thằng tạp chủng này sinh ra rồi lớn lên, ông cũng không nghi ngờ gì hết sao?"

"Bây giờ còn giả vờ vô tội làm gì nữa, việc tôi làm thì tôi nhận, cùng lắm là chết thôi, nhưng lão gia ông hình như còn bất tài vô dụng hơn tôi nghĩ đấy!"

Giọng điệu mỉa mai của dì Hai khiến Đỗ lão gia mất hết mặt mũi, nhưng lão vẫn nhịn được.

"Ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy nên ta mới không làm gì ngươi, hiện tại ngươi còn hãm hại ta? Hàn Tinh là con trai ta, nó đương nhiên sẽ tin lời ta nói."

Dì Hai cười nhạo lão vẫn còn ôm tâm lý may mắn, cười lão vẫn còn ôm hy vọng, cười lão sắp chết đến nơi vẫn còn khó coi đến vậy!

Thị quay đầu nhìn Đỗ Hàn Tinh, "Không phải mày muốn nghe sao? Được, tao nói cho mày nghe."

"Chính là tao đã đặt bẫy mẹ mày, để lão già này nghĩ rằng ả yêu đương vụng trộm với người khác. Quả nhiên lão tức giận đến mức giam cầm mẹ mày, ngày nào cũng đánh đập hành hạ ả, nhưng mày đừng có tưởng lão yêu mẹ mày đến mức thấy ả ngoại tình thì vì yêu sinh hận, cái lão này á, chỉ yêu có chính bản thân lão thôi, lão hận mẹ mày là bởi vì ả khiến lão mất mặt!"

"Sau đó mẹ mày mang thai, lão còn nghi ngờ mày là con của người tình ả nên muốn phá, chính là tao đã giữ mày lại đấy, tuy không có ý tốt gì nhưng cũng coi như tao cứu mày một mạng đúng không?"

"Con này, con này, cả con này nữa......" Thị chỉ vào mấy người phụ nữ quỳ bên cạnh, cười lớn, "Bọn nó đều thêm dầu vào lửa cả đấy, sau khi mẹ mày xảy ra chuyện còn bỏ đá xuống giếng, đạp mẹ mày một chân nữa."

"Mày có muốn biết mẹ mày sinh ra mày kiểu gì không? Lúc đó cái thai ở vị trí bất thường nên bị khó sinh, thế mà ả còn muốn liều mạng đẻ mày ra, bảo bà đỡ kéo thẳng mày ra khỏi bụng ả. Bà đỡ kia là tao sắp xếp, động tác thô bạo, ả đau đến không nói được mà vẫn còn nhớ nhung mày lắm, chỉ muốn được nhìn mày một lần thôi. Có muốn biết ả chết thế nào không? Do mất máu quá nhiều, quá đau đớn mà chết đấy!"

Dì Hai biết mình đằng nào cũng không sống nổi nên không thèm cầu xin gì nữa, ngược lại muốn kích thích cái đứa tạp chủng đáng ghét kia cho sướng mồm một lần, coi như chết thật cũng không thiệt.

Hai tay Đỗ Hàn Tinh run rẩy, mà không chỉ tay, cả người cậu đều đang run, đôi môi càng ngày càng tái, trong khi ánh mắt lại càng lúc càng sắc bén hung tợn.

Dì Hai thấy dáng vẻ này của cậu thì cảm thấy rất đắc ý, để cho con tiện nhân kia sinh ra cái đứa tạp chủng này là sai lầm lớn nhất cả đời thị, nếu không thì thị đã tránh được ngày hôm nay rồi.

Cứ tiếp tục đau đớn khổ sở đi, mày càng khổ, tao lại càng vui.

Đoàng—!

Một tiếng súng vang lên bên tai, cánh tay thị chợt lạnh buốt, thị còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm giác đau đớn chợt ập đến, toàn bộ cánh tay thị tê dại vì đau, vẻ mặt cũng vì thế mà vặn vẹo.

"Aa, aaa!"

Mặt mày thị méo xệch vì đau, thị lại còn cố nhịn không kêu thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi.

Cơn đau kích thích bộ não đã quên mất nỗi sợ của thị, thị sắc mặt trắng bệch quay đầu lại nhìn thì thấy, thiếu niên tàn tật mà thị coi thường đang cầm chặt một khẩu súng trong tay, tay cậu còn đang run rẩy vì phát súng vừa rồi nhưng vẫn không buông khẩu súng.

Bản thân dì Hai cũng không biết khuôn mặt của mình lúc này đang hiện vẻ sợ hãi đến nhường nào.

Một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cầm súng của Đỗ Hàn Tinh, Úc Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, dịu giọng nói: "Ngoan, đưa cho tôi nào, nếu ngắm không chuẩn rồi bắn chết bà ta thì sao giờ."

Đỗ Hàn Tinh mím môi quay đầu đi, cậu cho rằng Úc Chỉ không muốn cậu tổn thương tính mạng người khác nên trong lòng phập phồng, không mấy vui vẻ.

Úc Chỉ nhìn cậu, thấp giọng cười, "Bà ta cố ý chọc giận em, giết chết bà ta thì lại hời quá. Em phải biết rằng đối với một số người, tử vong chính là khoan thứ, chỉ có sống không bằng chết mới là mức trừng phạt cao nhất."

Đỗ Hàn Tinh ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ không hiểu lời nói này, hoặc cũng có thể là không ngờ Úc Chỉ sẽ nói như vậy.

Cậu còn đang suy nghĩ thì lại nghe thấy mấy tiếng súng liên tiếp, vài viên đạn nhanh chóng găm vào tứ chi của dì Hai, cắt đứt gân mạch thị, thị ngã ra đất như một xác chết.

"Aaaaaa......" Nét hoảng sợ trên mặt dì Hai như tăng thêm gấp mấy lần, cơn đau đến mức thị muốn ngất đi nhưng lại không ngất được.

Thấy vậy, Đỗ lão gia với mấy thiếp thất khác đều run rẩy lùi về sau, kinh hãi nhìn Úc Chỉ, kẻ vừa thản nhiên nổ súng, vẻ mặt bình tĩnh như thể thứ hắn vừa bắn không phải là một con người, mà là một đống thịt, một cỗ thi thế!

Đỗ lão gia còn chưa hết sợ đã không ngờ tới mình cũng sẽ đi theo vết xe đổ của dì Hai, kinh mạch tứ chi bị cắt đứt, không chết nhưng đã thành tàn phế.

Lão đã không còn khả năng Đông Sơn tái khởi nữa!

Úc Chỉ cúi đầu hỏi Đỗ Hàn Tinh: "Em muốn giải quyết bọn họ thế nào đây?"

Đỗ Hàn Tinh mím môi suy nghĩ, "Lão còn sống thì có ảnh hưởng gì đến anh không?"

Một kẻ tàn phế mà thôi, cho dù có còn lành lặn đi nữa thì cũng sẽ không gây trở ngại gì cho hắn được, dù vậy Úc Chỉ vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, cong môi nói: "Sẽ không."

"Ừm......" Không biết Đỗ Hàn Tinh có tin hay không, sau đó vẫn nói, "Hay là cứ xử lý lão đi, tránh cho đêm dài lắm mộng."

Đỗ lão gia còn chưa kịp nói gì, một viên đạn đã vô cùng chính xác găm vào giữa trán lão, lão trợn mắt ngã xuống đất, không còn tiếng động.

Dì Hai còn thấy hơi hâm mộ, chỉ hy vọng Đỗ Hàn Tinh cũng có thể xử lý thị dứt khoát như vậy, nếu không thị biết sẽ có một kết cục càng khủng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net