Chương 105 + 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.

Tiếng súng đầu tiên như đã vén lên tấm rèm, chia cách đêm này thành hai phần: yên tĩnh và hỗn loạn.

Nhóm thổ phỉ núi Phượng Đầu tạo thành một vòng vây chặt chẽ bên ngoài, một nhóm khác có tố chất và được huấn luyện bài bản hơn thì xông vào nhà họ Đỗ, trói tất cả những người hầu trong nhà, ai dám phản kháng thì đánh gãy chân rồi cũng trói lại.

Úc Chỉ một mình xông về phía trước, trước ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ đến cực điểm của một số người, không hề báo trước mà rút súng ra.

Một phát, hai phát, ba phát......

Mục tiêu tấn công của hắn không cố định, cũng không phải cứ thấy người là bắn mà là có chọn lọc, như thể trong đầu hắn có một danh sách, người nên sống kẻ đáng chết đều được phân chia rõ ràng.

Những người khác của núi Phượng Đầu căn bản là không có cơ hội ra tay, chỉ có thể đi theo phía sau dọn dẹp tàn cục, nhưng bọn họ lại càng thêm bội phục vị lão đại mới lên nắm quyền này.

Bọn họ không sợ giết người, nhưng giết người kiểu bình tĩnh, tính toán rõ ràng như Úc Chỉ thì quả thực rất đáng sợ.

Giống như trong mắt hắn mọi người đều là trong suốt, hắn biết bọn họ từng làm gì, biết họ là người như thế nào, biết họ có ích hay không, có hại hay không, trong đầu hắn đã đưa ra hình phạt cho những hành động của họ.

Hắn không giống một đao phủ mà giống một phán quan hơn, phán xét thiện ác của từng người, cũng đưa ra hình phạt.

Vẻ mặt hắn luôn bình tĩnh, ánh mắt luôn rõ ràng, giống như sống chết của những người này chẳng qua chỉ là việc vặt không đáng kể, không cần hắn phải để tâm.

Tiền viện đã dọn sạch, Úc Chỉ thu súng lại, động tác lưu loát nạp lại đạn, trầm giọng hỏi: "Bao nhiêu người?"

"Thưa lão đại, đã chết hai mươi tám người." Trần ca chân chó đáp, giọng điệu gã hôm nay ngoại trừ nịnh nọt còn tràn đầy kính sợ, Úc Chỉ như vậy khiến gã không dám qua loa chút nào, lại càng không dám mạo phạm.

"Dọn dẹp sạch sẽ đi." Úc Chỉ nạp đạn xong, bình tĩnh nói: "Cho người trông coi cẩn thận, không được để bất cứ ai trốn thoát."

"Vâng!"

Nhà họ Đỗ đã rối như tơ vò, có lẽ lúc phát súng đầu tiên nổ ra có người còn chưa để ý, nhưng sau đó lại vang lên mấy chục tiếng súng, nếu như vẫn còn có người chưa ý thức được tình hình thì cũng hơi bị ngáo ngơ quá đấy.

Tiếng hét đầu tiên không biết vang lên từ đâu, khi tiếng "Chết người rồi!!!" chói tai vang khắp nhà họ Đỗ, chỉ trong chớp mắt nơi này liền trở nên hỗn loạn.

Bọn họ hoảng loạn chạy trốn, cả nhà họ Đỗ không còn nơi nào yên bình.

Đỗ lão gia cũng nghe được động tĩnh, vừa đặt bút xuống đứng dậy định hỏi chuyện thì thấy một gã sai vặt cuống quít chạy vào, "Lão gia! Lão gia!"

Đỗ lão gia nhíu mày không vui, "Bên ngoài có chuyện gì?"

Gã sai vặt kia còn không kịp lau mồ hôi, chỉ hoang mang rối loạn mà lắp bắp: "Bên ngoài...... Bên ngoài có rất nhiều thổ phỉ, chúng có súng, đang nổ súng ngoài kia!"

Không chỉ là nổ súng, mà còn đang giết người!

Gã sai vặt trong vô thức bài xích cách nói kia, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa.

Đỗ lão gia đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt đầy kinh ngạc và tức giận, "Sao có thể......"

Thổ phỉ?

Thổ phỉ ở Dung Thành, làm gì còn ai khác ngoài cái đám ở núi Phượng Đầu?

Nhưng rõ ràng... rõ ràng lão đã đưa bạc hiếu kính cho núi Phượng Đầu, vì sao bọn chúng còn đến đánh lão?!

Bọn chúng thậm chí còn không động đến những người khác, chỉ đến nhà lão thôi!

Chẳng lẽ số tiền lão đưa đã khơi dậy lòng tham của núi Phượng Đầu, khiến chúng gấp không chờ nổi muốn đến đây cướp tiền?

Nếu đây thật sự là nguyên nhân, chắc Đỗ lão gia tăng xông chết ngất luôn mất.

Trong đầu lão nhất thời có vô số suy nghĩ, lão vội vàng chạy đến cửa mở ra, lập tức nghe thấy tiếng tôi tớ trong nhà đang hoảng sợ chạy trốn, kèm theo đó là những tiếng thét chói tai không ngớt.

Lão bắt lấy một người muốn hỏi chuyện, ai ngờ đối phương vì quá sợ hãi mà đẩy lão ra rồi cuống quít chạy đi.

Đỗ lão gia ngã xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt bình thường. Gã sai vặt đến báo tin đỡ lão dậy, Đỗ lão gia nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, do dự trong chốc lát, lão không muốn cứng đối cứng với đám thổ phỉ ngoài kia, chỉ muốn tạm thời tránh đi.

"Đỡ, đỡ ta quay lại!" Lão dùng sức nắm lấy cánh tay gã sai vặt.

Gã sai vặt đỡ lão về phòng, Đỗ lão gia dùng chìa khóa mở tủ, lấy hết vàng bạc châu báu giấu trong đó ra bỏ vào túi trên người.

Ngoài tiền bạc, còn có một thứ khác khó có thể bỏ qua là súng.

Khẩu súng màu đen không lớn, ổ đạn đầy ắp, đây là đường sống lão để lại cho bản thân.

Còn những người khác trong nhà ấy à, lão quản nhiều vậy làm gì.

Chỉ cần có thể tự mình chạy trốn, sẽ không sợ không có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Những người khác đều là chướng ngại vật cản đường lão.

Vẻ lạnh lùng chợt lóe lên trong mắt, tiếng lên đạn rất nhỏ vang lên, đúng lúc lão định giơ súng giết chết gã sai vặt đã đỡ mình vào phòng thì sau gáy chợt đau nhói, hai mắt lập tức tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lão ngã xuống, để lộ bóng người phía sau, gã sai vặt vừa rồi còn ra vẻ rụt rè hèn nhát lại lộ ra nụ cười nham hiểm, "Đã bảo cái lão này kiểu gì cũng giấu nhiều đồ tốt mà lại!"

Những người khác trong nhà đều đang tự lo cho bản thân, gã cần gì phải ra vẻ "trung thành tận tâm" đến đây báo tin?

Đương nhiên là vì tiền tài.

Hai mắt gã đỏ rực và điên cuồng nhìn những vàng bạc châu báu trong tay, gã giống như một tên trộm phất nhanh vậy, nhỏ giọng cười hai tiếng, chộp lấy tay nải và súng rồi bỏ chạy.

Chỉ cần có thể trốn thoát khỏi nhà họ Đỗ, từ nay biển rộng tùy cá lội, trời cao mặt chim bay; gã sẽ trở thành đại gia có nhiều tiền, có thể mua đất xây nhà, cưới một người vợ xinh đẹp, sinh mấy đứa con kế thừa hương khói. Sẽ không ai biết được nguồn gốc của số tiền này, cũng như không ai biết gã đã từng làm người hầu cho người khác.

Lúc gã đang mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, tay cầm súng vô thức muốn sờ đầu, nhưng ngay sau đó súng lại nổ.

Vẻ vui mừng trên mặt còn chưa tiêu tán, lỗ thủng trên đầu lại không ngừng chảy máu và bốc khói, cả người nặng nề ngã xuống đất.

"Lão đại, bên kia có tiếng súng!" Trần ca vội vàng báo.

Úc Chỉ bước nhanh đến cửa phòng, nhấc chân đá mở tung cánh cửa, thấy rõ tình hình trong phòng.

Úc Chỉ cân nhắc trong lòng một chốc, nhìn tình hình trong phòng mà suy rõ ra tiền căn hậu quả.

Hắn thong dong bước qua thi thể còn chưa kịp lạnh, đi đến trước mặt Đỗ lão gia, bình tĩnh nói: "Hất nước cho lão tỉnh lại đi."

Trần ca nghe vậy lập tức cầm lấy ấm trà trên bàn, hất thẳng vào mặt Đỗ lão gia.

Trà vừa mới đun, tuy không đến mức gây bỏng nhưng vẫn khiến khuôn mặt già nua của Đỗ lão gia đỏ bừng.

Đỗ lão gia tỉnh lại, nhớ lại cảnh ngay trước lúc hôn mê, cơn giận còn chưa kịp tích tụ đã bị cảnh tượng trước mặt dọa giật mình.

"Ai?!"

Vừa dứt lời, ánh mắt lão liền dán chặt vào người trước mắt, "Úc, Úc Chỉ?!"

"Cậu đến cứu ta sao?" Lão ngập ngừng hỏi, giọng điệu không chắc chắn, lại dường như đang thấy cảm động và nhẹ nhõm trước sự xuất hiện của Úc Chỉ.

Trong phòng còn một đám thổ phỉ đang đứng xung quanh, trong tay Đỗ lão gia lại không có vũ khí, đương nhiên không thể cứng đối cứng được.

Ánh mắt lão rơi vào thi thể trên mặt đất, tròng mắt hơi động, tựa hồ có chủ ý, lão liền vội vàng đứng lên, chắp tay chân thành nói lời cảm ơn với đám thổ phỉ trước mặt, "Cảm ơn các vị nghĩa sĩ đã ra tay cứu giúp, nếu không có các vị, chỉ sợ hôm nay ta đã phải chết trong tay tên nô lệ nham hiểm này. Nếu chư vị nghĩa sĩ đồng ý, ta nguyện ý lấy số tiền lớn để tạ ơn!"

Lão làm như không có chuyện gì xảy ra, coi như muốn bỏ qua vụ đột kích đêm nay của núi Phượng Đầu, hai bên hiểu rõ trong lòng mà không nói ra; lão sẽ không nhớ núi Phượng Đầu đã tập kích, cũng không biết những người đã chết là ai, chỉ hy vọng núi Phượng Đầu sẽ tha cho nhà họ Đỗ một lần.

Trong mắt lão đây là một thương vụ lâu dài, chỉ cần lão còn ở đây, chỉ cần nhà họ Đỗ còn tồn tại, đám thổ phỉ này sẽ thu được nhiều lợi ích hơn từ nhà họ Đỗ, đến kẻ ngốc cũng có thể biết được cái gì có lợi hơn, lão không cho rằng đám thổ phỉ chỉ có súng không có đầu óc này sẽ từ chối.

Nhưng ngay sau đó lão lại nghe được một tiếng cười, rất nhẹ nhàng thản nhiên, đồng thời ý mỉa mai cũng vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Đỗ lão gia nhất thời trở nên khó coi, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên mặt Úc Chỉ, kẻ vừa rồi đã bật cười và hiện tại vẫn đang mỉm cười.

Úc Chỉ lấy khăn tay nhẹ nhàng lau kính đi vết máu khô không biết bị bắn lên từ khi nào, sau đó lại đeo kính lên.

Đỗ lão gia liếc nhanh một cái, thấy được khẩu súng giắt bên hông hắn, trong lòng như có thứ gì đó rơi xuống.

Trần ca cho người kéo xác chết ra khỏi phòng, đương nhiên là túi đựng trang sức vàng bạc cùng với khẩu súng thì giữ lại, sau đó liền cung kính báo lại với Úc Chỉ, "Lão đại, ba mươi mốt."

Gã đang báo cáo số người chết.

Úc Chỉ nhẹ giọng nói: "Ừ, vất vả rồi."

Trần ca vội nói: "Đều là công lao của lão đại, bọn tôi chỉ dọn dẹp thôi, không vất vả đâu."

Đỗ lão gia sửng sốt.

Đỗ lão gia trợn tròn mắt.

Đỗ lão gia...... rốt cuộc muộn màng nhận ra, lão trừng lớn mắt nhìn Úc Chỉ, nhìn thuộc hạ đắc lực do chính lão bồi dưỡng, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi ngươi......"

Lão hiểu ra rồi, Úc Chỉ chính là kẻ sau màn đã thu phục tất cả thổ phỉ xung quanh Dung Thành trong thời gian ngắn và nhanh chóng khiến chúng phát triển lớn mạnh!

Mà tất cả số tiền lão đưa đều vào túi hắn cả!

Lão phẫn hận nhìn chằm chằm Úc Chỉ, tức sắp muốn thổ huyết đến nơi, căm hận nói: "Úc Chỉ! Ta đã từng bạc đã ngươi chút nào chưa, mà ngươi lại dẫn cướp vào nhà, công khai giết người cướp của như thế hả?!"

"Năm đó ta cứu mẹ ngươi, ngươi đã bán mình cho ta, giấy trắng mực đen không thể phủ nhận, ta thậm chí còn không coi ngươi như nô bộc bình thường, ngược lại cho ngươi cơ hội được đến trường, được đi du học, ngươi vừa trở về liền cho ngươi làm tâm phúc của ta, giao cho ngươi nhiều trọng trách, rốt cuộc là ta đã làm gì sai với ngươi hả?!"

Dáng vẻ phẫn nộ của lão đặt cạnh từng câu chất vấn, dường như Úc Chỉ đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, trời không dung người không chấp, tội đáng chết vạn lần!

Nói xong những lời này, đám thổ phỉ tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng đều đang bắt đầu suy nghĩ.

Nếu vị lão đại mới này của bọn họ thật sự là kẻ lấy oán trả ơn, không phải là người tốt, hôm nay bọn họ giúp hắn, liệu trong tương lai hắn có đối phó bọn họ như hắn đang làm với Đỗ lão gia hiện tại không?

Úc Chỉ giơ súng gõ lên bàn, làm động tác "xin mời" với Đỗ lão gia, cười nhạt nói: "Nói hay lắm, tiếp tục đi."

Đỗ lão gia: "......"

Sao tự dưng lại có cảm giác mình đang tự biên tự diễn, còn đối phương thì đang lặng lẽ nhìn lão như đang xem một trò cười thế nhỉ?

Điều này khiến lão cảm giác như có một luồng khí đang nghẹn trong ngực không thể thoát ra được.

Lão căm giận nói: "Ngươi quay về nhà họ Đỗ chỉ vì muốn chiếm lấy nó hay sao? Ta cho ngươi đi học, tìm người dạy ngươi kiến thức và đạo lý làm người, kết quả ngươi lại chĩa súng về ta?!"

Lão hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lắc đầu cười khổ: "Thôi, đều do ta dẫn sói vào nhà, không ngờ được ngươi tuổi còn trẻ mà đã lòng muông dạ thú đến vậy."

Căn phòng lặng đi, Úc Chỉ biết lão diễn xong rồi.

Hắn nhấc tay chậm rãi vỗ hai cái, cong môi khẽ cười, "Tài ăn nói không tồi, quả không hổ là Đỗ lão gia của Dung Thành."

"Tiểu Úc, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng quay đầu là bờ. Là ta đã nuôi dưỡng ngươi nên người, ta sẽ không nói cho Tiết đại soái chuyện ngươi cấu kết với thổ phỉ, nếu ngươi nguyện ý dừng lại, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội." Đỗ lão gia ra vẻ buồn bã cố gắng thuyết phục.

Úc Chỉ giơ tay chĩa súng vào giữa trán Đỗ lão gia, cả người lão lập tức cứng đờ, định tránh đi, nhưng lão còn nhớ rõ mình đang diễn, nếu tránh đi sẽ bị lộ nên đành phải cố nén sợ hãi mà tiếp tục chịu đựng.

Úc Chỉ cũng chỉ chĩa súng vào giữa trán lão, hồi lâu vẫn chưa bóp cò.

Đột nhiên hắn nhẹ nhàng cười nói: "Thật ra tôi rất muốn dứt khoát giải quyết ông cho rảnh nợ. Dù là ông ngoài mặt giả bộ hỗ trợ từ thiện, sau lưng lại cố ý giết người tạo ra càng nhiều trẻ mồ côi bán mạng cho ông, hay là chuyện ông giở thủ đoạn bẩn thỉu trên thương trường, làm hại biết bao nhiêu đối thủ phải cửa nát nhà tan; cũng đều đủ để tôi giết ông ngay tại đây."

Đỗ lão gia cứng đờ cả người, đầy vẻ khó tin.

Hắn làm sao mà biết?

Hắn làm sao mà biết được?!

Nghĩ đến chuyện bí mật của mình bị phát hiện, đồng thời cũng bị vạch trần ngay tại đây, Đỗ lão gia chợt cảm thấy muốn giết người.

Lão muốn giết Úc Chỉ, bịt miệng hắn, để không ai biết lão đã từng làm ra những chuyện đó, sẽ không ai biết được Đỗ lão gia luôn ra vẻ hòa ái tốt bụng thực ra lại là loại người tâm địa rắn rết như vậy.

Nhưng khi lão thoáng hoàn hồn liền bị họng súng ngay trước mắt dọa hoảng. Lão đang bị người khác chĩa súng vào, tính mạng của lão đang bị đe dọa nghiêm trọng, giờ phút này chuyện lão nên làm nhất là tự cứu mạng mình, chứ không phải là nghĩ đến chuyện khác.

Lão muốn bào chữa thêm cho mình, nhưng Úc Chỉ lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ tôi sẽ không động đến ông, bởi tôi đã hứa với người khác rồi, phải giao ông cho em ấy giải quyết mới được."

Dứt lời, Úc Chỉ thu súng về, ra lệnh cho người phía sau: "Trói lão ta lại."

"Vâng!"

Nhóm thổ phỉ đã vô cùng phẫn nộ từ sau khi nghe xong, ban đầu bọn họ còn bị lời của Đỗ lão gia lừa, nhưng lời của Úc Chỉ đã khiến chút đồng cảm đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cơn tức lớn chưa từng có.

Lão già này đã làm nhiều chuyện ác như vậy mà còn dám chỉ trích người khác?

Lão đại của họ quả nhiên là người tốt, luôn đối xử rất tốt với họ, cho họ tiền và trang thiết bị, còn cho bọn họ huấn luyện bài bản, họ không nên nghi ngờ hắn, thật là xấu hổ quá.

"Bố trí người khống chế mọi người trong nhà họ Đỗ, không được để ai trốn thoát, tôi đi một chút rồi về."

Úc Chỉ xoay người ra ngoài, đi về một nơi nào đó ở hậu viện.

Trận hỗn loạn trong nhà họ Đỗ xảy ra quá nhanh, hậu viện là nơi loạn nhất, nơi này vốn đã có nhiều người, trong đó lại càng đủ kiểu người loạn thất bát tao.

Dù là đám thiếp thất của Đỗ lão gia, hay là những người phụ nữ vì ham phú quý mà tự nguyện tiến vào nhà họ Đỗ, nghĩ mọi cách quyến rũ Đỗ Hàn Tinh thì đều không phải là người dễ trêu vào.

Các cô vừa thấy nhà họ Đỗ nổi loạn đều vội về phòng thu dọn đồ đạc muốn chạy trốn, nhưng các cô nhanh chóng phát hiện mình không thể nào chạy thoát được, bên ngoài thủ vệ nghiêm ngặt, cho dù muốn trèo tường cũng sẽ đụng phải những người đang canh gác ở ngoài.

Các cô vốn đã sợ, sau khi nghe được tiếng súng cùng những tiếng hét báo người chết thì lại càng hoảng loạn.

Nơi này có nhiều người sinh sống, vốn đã chia rẽ với nhau, lúc này càng trở nên hỗn loạn hơn, chỉ trong chốc lát đã có người bắt đầu đánh nhau.

Những người phụ nữ muốn quyến rũ Đỗ Hàn Tinh đều muốn chạy trốn, các thiếp thất của Đỗ lão gia thật ra là muốn đi tìm lão, nhưng cũng biết là tình huống nguy hiểm, có khi còn chưa tìm thấy lão thì đã mất mạng rồi.

So ra thì viện của Đỗ Hàn Tinh là yên tĩnh hơn được đôi chút, cậu là kẻ tàn tật chỉ có thể ngồi xe lăn, muốn chạy cũng không chạy được, vậy tốt nhất là ở lại đây luôn cho lành. Nếu cứ cố sống cố chết rời khỏi đây, chưa kịp chết trong tay những kẻ xâm chiếm nhà họ Đỗ thì đã bỏ mạng lúc mọi người cùng nhau chạy trốn rồi giẫm đạp lên nhau rồi.

Mấy người làm hầu hạ cậu đều đã thu dọn đồ đạc muốn chạy rồi, nhưng chưa kịp chạy đã biết được chuyện bên ngoài canh gác nghiêm ngặt, có chạy cũng không thoát, họ đành ôm túi đồ cùng chờ trong viện với Đỗ Hàn Tinh.

"Thiếu gia, cậu cảm thấy tình huống bên ngoài thế nào?" Một người làm lo lắng hỏi.

Đỗ Hàn Tinh muốn đọc sách để làm mình phân tâm, nhưng quyển sách trên tay không lật được trang nào, cậu không làm vậy được.

Tâm trí cậu cũng hỗn loạn, hoảng hốt, lo lắng lắm chứ.

Nhưng không phải vì bản thân mình, càng không phải vì nhà họ Đỗ.

Mà vì cái người rõ ràng là người của Đỗ lão gia, nhưng không hiểu sao cậu lại không thấy chán ghét, thậm chí còn rất thích là đằng khác.

Hiện giờ Úc Chỉ thế nào rồi?

Hắn có an toàn không? Có bị thương chỗ nào không? Liệu hắn......

Dừng lại, không thể nghĩ tiếp được.

Cậu nhắm mắt, ép bản thân phải bình tĩnh.

Đỗ Hàn Tinh, mày còn không thèm quan tâm đến tương lai và an nguy của chính mình, lại đi để tâm đến một "người khác" làm cái gì? Nhất là khi "người khác" này còn là chó săn của kẻ mà mày ghét nhất nữa.

Nếu hắn gặp chuyện gì, có nghĩa là dù Đỗ lão gia không chết cũng sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực, đáng ra mày phải thấy vui chứ?

"Thiếu gia, hay là tôi ra ngoài hỏi thăm tình hình nhé?" Có người ngập ngừng hỏi, chủ yếu là anh ta cũng không chịu nổi nữa, tiếng gào thét của đám đàn bà gần đó quá ầm ĩ, đau hết cả đầu.

"...... Đi đi, nếu được thì hỏi xem quản gia Úc đang ở đâu." Cuối cùng Đỗ Hàn Tinh vẫn không nhịn được.

Người làm kia vội vàng chạy ra ngoài.

Một chốc sau anh ta lại cuống quít chạy về, hoảng sợ nói: "Thiếu gia! Tôi nghe nói, nghe nói người canh gác bên ngoài đều là thổ phỉ núi Phượng Đầu, nhất định là bọn chúng tới cướp nhà họ Đỗ!"

Thời buổi này chuyện thổ phỉ cướp sạch cả một hộ gia đình không phải là hiếm, nhưng một gia tộc lớn như nhà họ Đỗ gặp phải chuyện này thì đúng là chưa thấy hiếm thật. Người hầu nọ thầm than trong lòng, nhà họ Đỗ xui xẻo đến thế cơ à? Tiền đã mất, mạng cũng chẳng còn luôn?

Đỗ Hàn Tinh nghe được là thổ phỉ cũng hoảng hốt, ấn tượng của cậu về đám thổ phỉ cũng chỉ có từ trên báo chí, lúc trước cậu có thể nói này nói nọ cũng là vì biết bọn chúng sẽ không nghe được, thế nhưng bây giờ bọn chúng đã xuất hiện trong hiện thực, cậu chợt bối rối không biết phải làm sao.

Suy nghĩ đầu tiên của cậu sau khi lấy lại tinh thần lại là, chẳng lẽ thổ phỉ chỉ giết người cướp của thôi sao? Liệu Úc Chỉ có bị làm sao không?

"Thiếu gia, hay là chúng ta tìm chỗ trốn, chờ lúc thích hợp lại chạy đi? Thổ phỉ bên ngoài cũng không thể canh ở đó mãi được." Một người làm đề nghị.

Trốn? Trốn ở đâu? Chạy đi đâu bây giờ?

Hai tay Đỗ Hàn Tinh nắm lấy tấm chăn mỏng trên đùi, chân cậu thế này, cho dù có chạy đi cũng chỉ là gánh nặng, cậu than nhẹ một tiếng, "Các ngươi tự trốn đi, ta không đi được, hơn nữa ai cũng biết nhà họ Đỗ có một thiếu gia khuyết tật rất được sủng ái mà đúng không?"

Nếu cậu chạy đi sẽ rất dễ bị phát hiện, nhưng những người hầu này sẽ không dễ bị chú ý.

Người nọ nghẹn ngào, "Thiếu gia......"

Nhóm người họ đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân đều đặn từ phía xa đang lại gần, sau đó có một nhóm thanh niên cầm súng bao vây hậu viện, người cầm đầu giơ súng bắn một phát chỉ thiên, "Im lặng!"

Mọi người đều bị tiếng súng này dọa sợ, những người phụ nữ đang tranh cãi cũng lập tức dừng lại.

"Lão đại đã có lệnh, người đầu hàng sẽ không bị giết!"

Trong lòng Đỗ Hàn Tinh thoáng thả lỏng, bọn chúng không giết người vô tội vạ, nếu Úc Chỉ chịu đầu hàng chắc là không sao đâu nhỉ?

Đúng lúc này, một bóng người cao ráo từ bên ngoài đi vào, hắn mặc áo sơ mi cùng vest, cặp kính gọng vàng treo trên sống mũi cao thẳng xinh đẹp, băng qua khoảng sân vắng về phía cậu.

Đỗ Hàn Tinh ngơ ngác chớp mắt một cái.

"Anh......"

Cậu vừa định nói, lại thấy một thanh niên vác súng chạy đến bên cạnh Úc Chỉ, cúi chào rồi báo cáo: "Lão đại, đã khống chế được toàn bộ nhà họ Đỗ!"

Úc Chỉ nhìn sắc mặt Đỗ Hàn Tinh càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và bất an.

"Ừ, làm tốt lắm."

Thanh niên được khen ngợi không khỏi cong môi cười.

Đỗ Hàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net