Chương 139 + 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139

Trong ngục giam tối tăm u ám, ẩm ướt lạnh lẽo, ánh nắng nhợt nhạt lọt vào từ cửa sổ trên cao, chiếu xuống khuôn mặt tranh tối tranh sáng của Tạ Từ.

Luồng gió lạnh thổi qua, xuyên tim thấu xương, đầu ngón tay đang nhẹ vuốt mặt giấy như đang ở giữa trời đông giá rét.

Sở Hành cực kỳ thích thú vẻ mặt của Tạ Từ lúc này, cho dù không có phản ứng quá rõ ràng, nhưng gã lại nhạy bén nhận ra được người trước mặt không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Gã rất thích nhìn bộ dáng chật vật của người khác, đặc biệt là khi đó là Tạ Từ.

Cho dù Hoài Tang của gã không thực sự thay lòng đi yêu Tạ Từ, nhưng gã không cho rằng Tạ Từ không hề có chút tình cảm nào với Úc Chỉ.

Và chỉ bằng việc y dám có ý nghĩ như vậy thôi, cũng đáng để y phải chết ngàn vạn lần.

Nhưng bây giờ, Sở Hành lại cảm thấy mình có thể cho y một cơ hội, để gã có thể thưởng thức vở kịch này thêm.

Gã tận tình thưởng thức dáng vẻ chật vật của Tạ Từ, vậy thì đó là vinh dự của y, cũng là niềm vui gã tự tìm cho mình trong khoảng thời gian buồn chán này.

Nghĩ đến đây, gã mỉm cười nhìn người trước mặt, "Tạ khanh, có gì không ổn sao?"

Tạ Từ khép cuốn sổ lại, hơi cụp mắt xuống, "Không."

"Vậy thì trẫm sẽ cho người cất nó đi, còn Tạ khanh ngươi cũng có thể ra ngoài rồi."

"Giam giữ Tạ khanh lâu như vậy, đám người điều tra kia quả thật là quá thất trách rồi. Trẫm đã trừng phạt họ, còn ban cho ngươi một tòa trạch viện, đợi Tạ khanh ra ngoài có thể trực tiếp dọn vào ở. Tạ khanh bị oan ức như vậy, trẫm cảm thấy hổ thẹn vô cùng."

Sở Hành nói hươu nói vượn một hồi, Tạ Từ không thể không đáp lại, "Làm sai thì nên bị xét xử, là do thần đã giả mạo sổ sách trước, không dám kêu oan. Tạ bệ hạ đã khoan thứ."

"Tạ khanh cũng chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi, trẫm hiểu mà. Cũng do Hoài Tang cả, hắn giận dỗi với trẫm nên gây chuyện, thật sự không nên làm liên lụy đến Tạ khanh, chờ hắn trở về, trẫm nhất định sẽ dẫn hắn đến cửa tự mình tạ lỗi."

Tạ Từ nhạy bén nhận ra được ý tứ Sở Hành giấu trong lời nói.

Úc Chỉ không ở đây? Hắn đi đâu vậy?

Y muốn biết, nhưng Sở Hành ở ngay trước mặt, y lại không thể hỏi được chút nào.


Chứng cứ tìm được, Tạ Từ là bị oan, Sở Hành tự mình đến thiên lao thả người.

Tin tức truyền ra ngoài, lại trở thành một giai thoại quân thần hòa thuận. Nhưng không ai biết được rằng, đôi quân thần đều chỉ đang nghĩ về một người khác, cũng đang vì người ấy mà làm mọi chuyện.

Khi rời khỏi ngục giam, Tạ Từ mang theo những đồ vật của mình, trong đó có cuộn tranh nọ.

Thuộc hạ đến đón y quan tâm dò hỏi, "Thủ lĩnh?"

"Lão đại, ngươi ở trong đó lâu như vậy, không sao chứ?"

"Lão đại đang cầm gì vậy?"

Tạ Từ trấn an bọn họ, "Ta không sao, chúng ta về thôi."

Thấy y quả thực không sao, nhóm thủ hạ cũng yên lòng, cùng y rời đi.

Có người ánh mắt sắc bén, nhìn nhìn cuộn tranh trong tay Tạ Từ mấy lần, sau đó sửng sốt hô lên: "Lão đại giàu lên từ khi nào vậy? Sao lại dùng loại gỗ Ngộ Tiên* ngàn năm khó gặp để làm trục tranh thế?!"

(*) Ngộ Tiên: gặp tiên

Bước chân Tạ Từ ngừng lại, y quay đầu hỏi người nọ: "Gì cơ?"

Người nọ ngạc nhiên đáp: "Lão đại không biết sao? Cuộn tranh trong tay ngươi dùng loại gỗ Ngộ Tiên nghe nói đã thất truyền từ lâu. Nghe nói mấy ngàn năm trước thiên địa vẫn còn linh khí, có một ông lão rơi xuống sông nên khẩn cầu thần tiên cứu giúp. Trời giáng xuống một khúc gỗ tiên nổi trên mặt nước, ông lão bám vào nó mới lên được bờ. Để báo đáp, ông lão đã chôn khúc gỗ khô xuống đất, cả ngày quỳ lạy. Mấy năm sau, từ khúc gỗ khô mọc ra chồi non mới, gọi là gỗ Ngộ Tiên."

"Truyền thuyết nói rằng loại gỗ này gặp nước không mục, dính lửa không cháy, tuy nặng nhưng không chìm trong nước, cứng rắn vững chắc, còn có thể dùng làm vũ khí sắc bén."

Xuất thân của người đang kể chuyện cũng không tầm thường, tuy nhà hắn ta không so được với đại thế gia nhưng lại có truyền thừa rất nhiều, cho nên hắn ta cũng hiểu biết nhiều điều.

"Nhưng truyền thuyết thì là vậy thôi chứ không ai biết được thật giả, dù sao cũng chưa có ai tận mắt nhìn thấy. Nhưng quả thực là có một loại gỗ giống như miêu tả, chỉ là rất hiếm có khó tìm, đã tuyệt tích từ lâu, nếu bây giờ còn có thì cũng là được giữ lại bảo quản từ lâu lắm rồi."

Tạ Từ nhướng mày hỏi: "Vậy sao ngươi lại biết là cái này?" Y nhìn cuộn tranh.

"Lúc trước ta may mắn gặp được."

Tạ Từ không hỏi tiếp, cũng không giải thích rằng cuộn tranh này không phải là của y.

Mấy tên thủ hạ làm mặt quỷ sau lưng, y coi như không thấy gì, lập tức rời đi.

Y chuyển đến nơi ở mới được Sở Hành ban cho, nhưng thực tế y không sống ở đó nhiều, mà dành phần lớn thời gian ở nha môn.

Sổ sách của Hứa gia được lưu lại làm chứng cứ, y tìm cơ hội lấy ra đọc mấy lần, nhưng dù có đọc bao nhiêu lần đi nữa thì y cũng biết rõ ràng rằng sổ sách này là thật.

Đồ vật y tìm mãi không ra giờ đây lại vô cùng dễ dàng mà xuất hiện, Tạ Từ thật sự có muốn nghĩ theo hướng tốt đẹp cũng không được.

Nhớ lại những lần giao thiệp với Úc Chỉ khi y còn đang điều tra, có một số điều không dễ thấy giờ lại được phóng đại.

Tạ Từ nhịn không được phải nhắm mắt lại, có lẽ Sở Hành nói là sự thật, đây đều là thủ đoạn của Úc Chỉ.

Từ đầu đến cuối, chính hắn là người giữ sổ sách, người vu hãm và bỏ tù y cũng là hắn, mà giờ đây người đưa sổ sách ra để giải oan cho y cũng chính là hắn.

Về phần nguyên nhân......

Có phải là như Sở Hành đã nói, chỉ là hai người họ cãi vã, mâu thuẫn rồi liên lụy đến y không?

Nếu đúng là vậy, vậy quãng thời gian trong ngục giam tính là gì?

Tạ Từ không muốn nghĩ tiếp, cảm giác mách bảo y rằng không phải như vậy đâu, y có thể cảm nhận được Úc Chỉ đã đáp lại, có thể phân biệt được đâu là chân tình, đâu là giả ý.

Nhưng sự thật lại nói cho y biết, suy nghĩ của y là sai rồi, y không tìm được đáp án nào khác nữa.

Cho nên, Úc Chỉ, ngươi rốt cuộc......

Tạ Từ cất cuộn tranh đi, muốn nhét nó xuống tận dưới đáy hòm, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được, y đặt nó ở bên gối rồi ngủ thiếp đi.

Chuyện nghị hòa với Vệ Quốc đã đàm phán xong, nhưng đại quân nơi biên cảnh vẫn chưa có ý định hồi kinh, có người nghi hoặc, có người bất an, có người đã đoán được điều gì.

Sở Hành ngồi trên Kim Loan điện, vững như Thái Sơn, làm ngơ trước yêu cầu rút quân của triều thần.

Vài lần như vậy, dù trước đó không tin thì bây giờ cũng đã hiểu được.

Sở Hành không hề có ý định nghị hòa, tất cả chỉ là để che mắt thôi.

Nhưng Tạ Từ còn suy nghĩ sâu xa hơn người khác một chút, nếu Sở Hành không muốn nghị hòa, vậy đội ngũ đưa thân......

Tim y như lỡ một nhịp.

Sau khi hạ triều, trong lúc thất thần Tạ Từ đã đến trước cổng Úc gia.

"Xin hỏi các hạ là......?" Người gác cổng nghi hoặc nhìn nam tử xa lạ trước mặt, nếu không phải đối phương đang mặc quan phục thì hắn ta đã coi như là dân thường mà đuổi đi rồi.

Tạ Từ do dự một lát rồi mới trầm giọng nói: "Ta là bạn bè của lang quân nhà ngươi."

Người gác cổng nửa tin nửa ngờ, "Thì ra là thế, đã sơ suất rồi. Nhưng thưa đại nhân, lang quân nhà ta hiện giờ không ở trong phủ, đại nhân đến không đúng lúc rồi."

"Không có gì......" Tạ Từ đang định rời đi, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói ngạc nhiên.

"Tạ chỉ huy?"

Tạ Từ xoay người nhìn lại thì thấy một thiếu niên đang lại gần, "Tạ chỉ huy hôm nay có rảnh rỗi đến thăm sao?"

Người gác cổng thấy đúng là có quen biết thì thở phào, thái độ đối với Tạ Từ cũng thân thiện và nghiêm túc hơn nhiều.

Tạ Từ nhìn Úc Nhị Lang một lát rồi nói: "Không có việc gì, chỉ tùy tiện đến xem thôi."

Úc Nhị Lang thầm nhủ đây là cái lý do gì vậy, còn không có tâm tìm một cái lý do lọt tai một tí luôn.

Sao huynh trưởng lại......

Nhưng trước khi huynh trưởng rời đi thực sự đã nhờ cậu để ý đối phương, cho dù không thể coi là tẩu tử chính đáng được, nhưng cũng là người được huynh trưởng đặt trong lòng.

So với Hoàng đế cao cao tại thượng, người trước mặt hình như tốt hơn nhiều.

"Nếu Tạ chỉ huy không ngại thì vào phủ một chút nhé?"

Tạ Từ theo bản năng từ chối, thầm nghĩ nếu Sở Hành biết được chuyện này chỉ sợ sẽ gây thêm phiền toái; bản thân y thì không sợ gì, nhưng Úc gia gia đại nghiệp đại, không chịu nổi lăn lộn.

"Ta còn có chuyện quan trọng cần làm, không tiện quấy rầy." Y từ chối.

Úc Nhị Lang cũng không tiếp tục giữ lại, nhìn theo bóng y rời đi.

Người đã đi xa rồi, Úc Nhị Lang mới lắc đầu quay vào phủ. Ánh mắt của huynh trưởng, cuối cùng cũng tốt hơn hồi trước rồi.

Làm gì có chuyện cậu không biết Tạ Từ đến Úc gia là có mục đích gì, chỉ là cậu không nói rõ ra thôi.

Biết rõ Úc gia có lẽ có nguy hiểm nhưng vẫn tới cửa quan tâm, so với cái kẻ không những không thèm để ý đến họ, tùy thời có thể hy sinh lại còn đã hại chết phụ thân cậu thì tốt hơn nhiều lắm.

"Nhị ca!" Úc Thính Lan về nhà, căng thẳng hỏi: "Muội nghe nói hòa thân chỉ là để che mắt, vậy huynh trưởng thì sao? Huynh ấy sẽ không sao chứ?"

Úc Nhị Lang an ủi nàng, "Yên tâm, muội còn không tin huynh ấy sao? Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Úc Thính Lan miễn cưỡng bình tĩnh lại.


Úc Chỉ đang được nhiều người nhớ thương, nay đang ở nơi biên cảnh xa xôi.

Đi về phía trước một quãng nữa sẽ đến nơi dị quốc, là lãnh địa của Vệ Quốc.

"Đại nhân, Trưởng công chúa đã tỉnh lại, đang ồn ào đòi phải gặp ngài." Giọng nói khó xử của binh lính vang lên.

Úc Chỉ không ngẩng đầu lên, "Đường xá xa xôi, con đường phía trước khó khăn, bản quan còn phải phái người khảo sát địa hình. Nói với Trưởng công chúa rằng có thời gian và tinh thần làm loạn thì tốt nhất là nên tiết kiệm sức lực đi."

Bị bỏ thuốc nhiều lần nên cơ thể Trưởng công chúa đã sinh ra miễn dịch, liều lượng thuốc thì không thể tăng lên, vậy nên thời gian thị tỉnh táo đã ngày càng dài, hơn nữa cũng có nhiều sức lực hơn so với ban đầu.

Thị giãy dụa muốn xuống xe, ngại với thân phận nên đoàn người không thể thực sự làm gì thị được. Thị lấy mạng mình ra làm uy hiếp, nhờ vậy cũng xuống được khỏi xe để đi đến chỗ này.

Vừa đến nơi, Trưởng công chúa đã nghe được câu nói vô tình vừa rồi của Úc Chỉ.

Thị tức giận mắng: "Úc Chỉ, đồ phạm thượng tác loạn khốn kiếp!"

"Ngươi cho rằng tên khốn Sở Hành kia cam tâm nằm dưới hầu hạ ngươi là bởi vì hắn thật tình với ngươi sao?!"

Mọi người: "......"

Họ vừa nghe được cái gì? Không không...... Họ không nghe thấy gì cả, họ không nghe thấy gì hết!

Họ chỉ hận sao tai mình thính thế, sao chân mình không đủ nhanh mà chạy đi, nhưng bây giờ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng yên, coi như là mình điếc hết rồi đi.

Tính ra, Úc Chỉ làm đương sự mà còn có thái độ tự nhiên hơn cả bọn họ.

"Nếu Trưởng công chúa chỉ muốn đến đây ăn nói lung tung, vậy xin thứ cho thần không có thời gian chơi cùng ngài."

Hắn vỗ vỗ quần áo rồi đứng dậy, như muốn chuẩn bị dẫn dắt đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.

Trưởng công chúa thấy thế thì hốt hoảng kêu: "Chờ đã! Đừng đi! Không được đi tiếp! Sẽ chết mất, thật sự sẽ chết đấy!"

Giọng thị tràn đầy sợ hãi, toàn thân run rẩy, lao tới muốn tóm lấy Úc Chỉ giữ lại.

Vẻ mặt kinh hãi và nghiêm túc của thị thực sự khiến một số người sợ hãi, khi những người khác đang phân tâm thì thị đã đến được chỗ Úc Chỉ, "Không được đi tiếp! Mau quay về, chúng ta phải quay về!"

Úc Chỉ cau mày, ra vẻ không tin tưởng, "Trưởng công chúa điện hạ, ngài mang trọng trách hòa thân, trước khi thành công, thần nhất định sẽ bảo hộ ngài chu toàn. Xin ngài đừng suy nghĩ lung tung hay là phát ngôn bừa bãi nữa."

Nghe vậy, những người khác trong đội ngũ ít nhiều đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra Úc thị lang thật sự không biết.

Nhớ tới mệnh lệnh của bệ hạ, họ biết người thật sự cần được bảo vệ là ai.

Một người bước tới nói: "Trưởng công chúa điện hạ, mời lên xe."

"Không, ta không lên! Muốn đi thì các ngươi tự đi đi!" Trưởng công chúa kiên quyết cự tuyệt, "Đừng tưởng là ta không biết các ngươi định làm gì, muốn đưa bổn cung đến Vệ Quốc nhận hết tra tấn có phải không? Ha ha ha! Nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù trên đường không chết, chờ đến Vệ Quốc, bổn cung cũng phải làm loạn thật lớn, các ngươi đừng có hòng mà được an toàn!"

Trưởng công chúa không cảm thấy Sở Hành có ý tốt gì cả, thị không khác gì thứ đồ vật bị Sở Hành lợi dụng hết thảy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ. Chỉ có Úc Chỉ, Sở Hành sẽ không thể nào bỏ rơi Úc Chỉ được, chỉ có đi theo hắn thị mới có cơ hội sống sót!

Không phải là Úc Chỉ không biết Trưởng công chúa đang nghĩ gì, nhưng hắn không phải người thích đại phát thiện tâm. Hắn không hề có ấn tượng tốt với Trưởng công chúa, cho dù hắn sẽ không cố ý làm hại nhưng cũng sẽ không liều mạng đi cứu thị làm gì cho mệt.

Đội ngũ dần đến gần lãnh thổ Vệ Quốc, tất cả mọi người đều cảnh giác hơn, tình huống rất là quỷ dị.

Theo lý mà nói, Vệ Quốc chủ động cầu hòa, sứ đoàn hòa thân đã đến, họ chắc chắn vì hòa bình mà dốc hết sức bảo vệ an toàn cho sứ đoàn, những người trong đội ngũ này không nên căng thẳng như vậy.

Nhưng họ lại cực kỳ khẩn trương, và Úc Chỉ đều thấy được.

Khi vừa vượt qua biên giới giữa hai nước, đang chuẩn bị gặp đội ngũ tiếp đón của Vệ Quốc thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Một đám người mặc đồ đen không biết từ đâu chạy tới, hung ác đến cực điểm, tấn công tất cả thành viên của sứ đoàn, từng chiêu từng chiêu đều là trí mạng, chỉ trong phút chốc mà sứ đoàn hòa thân đã loạn hết cả lên.

Úc Chỉ rút trường kiếm ra chuẩn bị đối đầu với kẻ địch, lại có một đám binh lính bao vây hắn, "Đại nhân, để chúng ta đưa ngài đến nơi an toàn trước!"

Úc Chỉ nhíu mày, thản nhiên nói: "Bảo vệ Trưởng công chúa!"

Những người này liếc nhau, đều không nói gì tập trung che chở cho Úc Chỉ.

Trưởng công chúa ngồi trong xe ngựa đã nghe được tiếng động bên ngoài, thị thay ra bộ trang phục bình dân đã chuẩn bị sẵn, cố gắng tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn đi.

Nhưng một nữ nhân như thị thực sự quá bắt mắt, cho dù có cố gắng lén lút đến mức nào thì vẫn bị nhìn thấy rõ ràng.

"Giết nữ nhân kia!" Đám người áo đen lao tới.

Những người khác đều muốn bảo vệ Úc Chỉ rồi đi, còn Trưởng công chúa thì sao ấy à? Trưởng công chúa đã chết trong trận thảm sát bởi Vệ Quốc, thị hy sinh vì tổ quốc mà chết.

Nhưng khi bọn họ quay đầu lại nhìn thì lập tức sửng sốt.

Úc Chỉ đâu rồi?

Nơi Úc Chỉ vừa đứng giờ đã không còn bóng ai.

Họ còn chưa kịp suy nghĩ gì, đám người mặc đồ đen lại càng hung hãn tiến lên, "Giết——!"

Trong Ngự thư phòng, hương an thần lẳng lặng thiêu đốt, mùi hương nhàn nhạt thấm vào ruột gan, khiến tinh thần sảng khoái, tĩnh tâm.

Sở Hành một tay đỡ trán, tay kia đang lật qua những tư liệu liên quan đến Úc gia mà gã đã cho người điều tra, gã đang cố gắng từ những thông tin này chọn ra một vài chuyện để làm rõ.

Gia tộc quá lớn, kiểu gì cũng sẽ có sơ hở, cho dù Úc gia gia phong nghiêm cẩn cũng không thể tránh được hiện tượng này.

Việc Sở Hành phải làm chính là bắt lấy được những sơ hở này, tận lực phóng đại chúng, gã muốn Úc gia phải ngã xuống, không có đường lui, không có cơ hội xoay người.

Chỉ có như vậy, gã mới có thể giam giữ Úc Chỉ bên mình, để hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi gã.

"Bệ hạ! Có tin khẩn cấp từ tiền tuyến, xin bệ hạ xem xét!"

Hai mắt Sở Hành hơi sáng lên.

Tiền tuyến thì có tin tức gì khẩn cấp được chứ, có gì ngoài mấy thứ gã đã sắp xếp đâu.

"Đi!"

Nhưng tình hình lại vượt ngoài dự kiến của Sở Hành.

Không, phải nói là hết thảy đều ổn, đều đúng như kế hoạch của gã, chỉ trừ một chuyện.......

"Ngươi, nói, cái, gì!"

Sở Hành đứng dậy khỏi long ỷ, trầm mặt bước từng bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt người truyền tin vẫn còn đang bị thương, "...... Ngươi vừa nói cái gì?!"

Người nọ sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi, trên người quả thật có vết thương. Hắn ta cho rằng mình đã không hoàn thành mệnh lệnh của Sở Hành, biết rằng lần này khó mà bảo toàn được tính mạng, nhưng vẫn tận chức tận trách mà đáp: "Bệ hạ, là thuộc hạ vô năng. Sứ đoàn hòa thân bị tập kích trên đường, Trưởng công chúa bị loạn tặc giết chết, Úc thị lang vì bảo vệ Trưởng công chúa mà rơi xuống vực bỏ mình!"

Hắn ta còn chưa dứt lời đã cảm thấy lồng ngực đau nhức, Sở Hành nhấc chân đá mạnh vào ngực hắn ta, giọng điệu gã có vẻ trấn định, lại nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?!"

Người nọ ngã xuống đất, lại kiên trì bò dậy, nuốt xuống ngụm máu trong miệng cố gắng không phun ra.

Nhưng đã đến mức này, hắn ta đã không còn sức để nói gì nữa rồi.

Sở Hành nhấc chân định đá thêm lần nữa, lại bị Tiểu Lâm Tử sợ xảy ra chuyện nên vội vàng ngăn lại, "Bệ hạ, bệ hạ, ngài phải bảo trọng long thể!"

Sắc mặt Sở Hành tái nhợt như tờ giấy, gã tựa hồ không nghe thấy gì, lại cũng như đã nghe thấy hết thảy.

Như là tình hình của Úc Chỉ qua lời người nọ.

Tầm mắt gã tối sầm, đầu óc choáng váng, cả thân thể như muốn ngã lăn ra đất.

Quần thần thấy vậy thì lo lắng không thôi, vội vàng hô lên: "Bệ hạ bảo trọng long thể!"

Sở Hành đẩy Tiểu Lâm Tử đang đỡ mình ra, đi đến trước mặt người truyền tin, "Ngươi lặp lại lần nữa!"

Người nọ chịu đựng cơn đau nơi ngực, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Khi nói đến việc Úc Chỉ vì bảo vệ Trưởng công chúa mà rơi xuống vách núi, hắn ta cảm nhận rõ ràng được khí tức ngày càng nguy hiểm trên người Sở Hành, may thay hắn kịp giải thích rằng họ chưa tìm thấy thi thể, chứng tỏ Úc Chỉ vẫn còn khả năng sống sốt!

Nghe được tin này, Sở Hành lập tức đứng ngồi không yên, chèn ép Úc gia hay là xem Tạ Từ xấu mặt đều không quan trọng bằng chuyện trước mắt này.

Gã không màng rằng lúc này đang có rất nhiều văn võ bá quan, lập tức đứng dậy nói: "Người đâu! Trẫm muốn xuất cung!"

Dù thế nào đi nữa, gã cũng phải tìm được người. Sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác!

"Bệ hạ!"

"Xin bệ hạ nghĩ kỹ đi ạ!"

"Bệ hạ, ngài không thể làm vậy!"

Các quan viên lần lượt quỳ xuống đất ngăn trở, chỉ trừ Tạ Từ còn đang thất thần, tâm trí không còn ở nơi này.

Sở Hành không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, xoay người trở về hậu cung.

Mọi người đều biết vị Hoàng đế này tùy hứng đến mức nào, từ việc gã mãi vẫn không chịu thành thân tuyển tú là đã hiểu rồi, tất cả đều cau mày bắt đầu thảo luận.

"Bây giờ nên làm gì đây?"

"Thật sự không thể hiểu nổi, chỉ một tên Úc Hoài Tang thôi, chết cũng đã chết rồi, bệ hạ cần gì phải làm vậy? Chẳng lẽ thật sự......"

"Thôi! Cẩn thận cái miệng của ngươi đấy!"

"Đừng tranh cãi nữa, mau thương lượng phải thuyết phục bệ hạ thế nào đi!"

Tạ Từ liếc nhìn đám quan viên đang khắc khẩu, im lặng rời khỏi đây.


Như những người khác đã nói, Sở Hành là một kẻ tùy hứng, chuyện gã muốn làm thì không ai ngăn cản được.

Nhưng lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Khi gã trở lại tẩm điện muốn thay thường phục để chuẩn bị ra ngoài tìm người, gã lại gặp phải một vị lão hoàng thúc không biết đã đứng chờ từ lúc nào.

Sở Hành nhíu mày, "Lão hoàng thúc cũng đến khuyên trẫm sao?"

Giọng của gã cứng nhắc, nếu không phải vẫn còn ôm ý niệm đi tìm Úc Chỉ, chỉ sợ lúc này gã đã ngã xuống rồi. Gã nhìn người trước mặt, toàn thân căng chặt, tựa như nghiêm túc chuẩn bị ra trận.

Lão hoàng thúc lắc đầu, "Lão thần không dám."

"Không dám thì tránh ra!" Sở Hành lạnh lùng nói.

Hai mắt gã đỏ ngầu, tràn ngập hung quang và tàn khốc.

"Xin bệ hạ chờ một chút. Hôm nay lão thần đến đây là vì một chuyện."

Sở Hành dừng bước, hai tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm.

"Có chuyện thì không thể bàn vào lúc khác sao!" Gã tức giận nói.

Lão hoàng thúc không nói gì, chỉ rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy lụa màu đen.

"Di chỉ của Tiên đế tại đây, Sở Hành tiếp chỉ."

Sở Hành chậm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net