Chương 97 + 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hắn lại càng nhiều ý cười, "Ồ, thật sao? Vậy nó đi đâu rồi?"

"Nó, nó đi chơi rồi!"

Úc Chỉ tưởng tượng ra cảnh bút máy nằm trong túi, hai mắt láo liên, vắt hết óc làm chuyện xấu, tâm trạng càng ngày càng tốt.

"Đi ra ngoài chơi lại không nói với tôi, nó hư vậy à?" Úc Chỉ lại giả vờ tức giận nói.

Im lặng một chốc, giọng mềm mềm lại vang lên: "Nó không có hư......"

"Nó có hư." Úc Chỉ kiên trì nói, "Nó ăn vụng, giả ngu, còn giá họa cho các bạn khác, rất là hư đó."

"Không, không phải, nó ngoan mà!" Giọng nói có vẻ vừa tức vừa tủi thân, đang cố gắng biện giải.

"Ồ? Nó ngoan ư? Ngoan ở chỗ nào nhỉ?" Úc Chỉ ra vẻ khó hiểu hỏi lại, "Nó ăn vụng đúng không? Nó ăn vụng rồi còn không nhận sai đúng không? Đến nửa đêm nó lại tiếp tục ăn trộm đúng không?"

"Nhưng mà...... Nhưng mà đó là đồ của nó mà." Giọng mềm mềm nghe như sắp khóc tới nơi.

Úc Chỉ nghe vậy cũng hơi không đành lòng rồi, muốn mở túi lấy bút máy ra ôm vào lòng, nhưng hắn vẫn nhịn lại.

"Có phải đâu, là mua cho người khác, không phải mua cho nó."

"Là của nó của nó của nó mà! Đồ anh mua chính là của nó, không được phép cho người khác hay vật khác! Không được phép!" Bút máy cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, từ trong túi phi thẳng đến bên người Úc Chỉ, bám chặt lấy hắn, hai mắt hồng hồng muốn khóc.

Lần đầu tiên gặp được người thương tại thế giới này, Úc Chỉ cố đè nén tâm tình kích động, nhẹ nhàng cười hỏi, "Sao lại là của em được? Không phải là đồ của bút máy sao?"

"Em là bút máy mà!" Bút máy vẫn ôm chặt lấy hắn không chịu buông tay.

"Nhưng đó cũng không phải là đồ mua cho bút máy." Úc Chỉ nhịn không ôm lấy nó.

"Là cho em mà!" Bút máy kiên quyết nói, "Chỉ có thể cho em thôi, không được cho đồ vật khác!"

Nó lén ăn vụng hết sạch, chính là vì không muốn để người khác hay vật khác ăn được.

Tuổi còn nhỏ, mà lòng chiếm hữu lại lớn ghê ta.

Úc Chỉ cười thầm trong lòng.

"Ồ, nhưng em là cây bút nào nhỉ? Bút máy của tôi không có linh tính, em đâu phải bút của tôi." Úc Chỉ ngoài miệng nói như vậy, còn làm bộ muốn đẩy nó ra, khiến cho bút máy hết hồn lại ôm hắn càng chặt.

"Là em là em mà! Em là bút của anh mà!" Nó sốt ruột nói.

"Không phải đâu, nếu bút của tôi sinh ra linh tính sẽ không giấu tôi đâu." Úc Chỉ đang nói ra lời trong lòng hắn, hắn không rõ vì sao người thương lại không nói cho hắn biết.

"Em đang giận, anh mua đồ vật cho chúng, em giận lắm!" Ban đầu nó cũng định nói cho hắn ấy chứ, nhưng vừa tỉnh lại liền phát hiện quyển sách mà nó thích nhất mua bánh kẹo về, thế là nó lại trốn.

"À, vậy ra là em biết đó không phải là đồ mua cho em." Úc Chỉ chọt thẳng vô lỗ hổng trong lời nói của nó.

Bút máy: "......"

Quyển sách này gian trá quá thể!

"Đâu em có biết đâu." Nó liều mạng lắc đầu, làm bộ mất trí nhớ.

Úc Chỉ lại không tha cho nó, trẻ nhỏ không dạy bảo cẩn thận sẽ học hư mất.

Hắn kéo bút máy ra, mặt đối mặt nhìn nhau, "Em có biết."

"Em không những biết mà còn lén ăn nữa."

"Không chỉ vậy, em lại còn đổ thừa cho các bạn nhỏ khác."

"Bị bắt quả tang rồi còn giả ngây, không chịu thừa nhận."

Từng câu từng chữ của Úc Chỉ đều chỉ ra lỗi sai của bạn nhỏ, khiến cho bút máy cúi đầu càng thấp, càng ngày càng không dám nhìn hắn.

"Em, em......" Nó ngập ngừng, hai tay nho nhỏ xoắn xuýt trước ngực, tuy vẫn không chịu thừa nhận nhưng khí thế thì ngày càng yếu.

"Em cái gì? Em là bút máy của tôi sao?" Úc Chỉ hỏi.

"Đúng vậy!" Nhóc con hô lớn.

"Vậy là em ăn vụng, làm chuyện không đúng phải không?" Úc Chỉ hỏi tiếp.

"......"

"Đúng không?" Hắn kiên trì.

Cuối cùng nhóc con vẫn phải cúi đầu nhận sai: "Vâng ạ......"

"Em làm sai, có phải nên xin lỗi không? Có nên sửa sai không?" Úc Chỉ nhìn nó hỏi.

Hai tay bút máy đổi ra sau lưng tiếp tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn phải nói: "Nên ạ......"

Lúc này Úc Chỉ mới mỉm cười.

"Ừ, bây giờ mới ngoan này."

Hai mắt bút máy sáng lên, "Em ngoan ư?"

"Ngoan." Úc Chỉ tủm tỉm cười.

"Woa!" Bút máy được khen đỏ hết cả mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ rất chi là tự hào.

"Em ngoan, vậy anh không được mua kẹo cho chúng nó, chỉ được mua cho em thôi." Nó nghiêng đầu, cực kỳ đúng tình hợp lý mà nói.

Úc Chỉ giả vờ khó hiểu hỏi lại: "Vì sao?"

"Bởi vì, bởi vì em là bút máy của anh mà." Nó nói một cách đương nhiên.

Từ khi mở mắt ra nó đã biết rằng, nó thuộc về quyển sách này, mà quyển sách này cũng thuộc về nó.

"Nhưng các bạn nhỏ khác cũng là bạn bè của tôi." Úc Chỉ lại nói.

"Không giống, không giống nhau!" Bút máy tủi thân lại gần muốn ôm hắn.

"Không giống chỗ nào?" Úc Chỉ cũng không đẩy nó ra.

Bút máy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Chính là không giống nhau, chúng ta khác với bọn họ!"

Úc Chỉ nhịn cười: "Nào có khác gì đâu, giữa bạn bè với nhau đều có thể mua quà tặng này nọ. Chúng đều là bạn bè của tôi và em cũng vậy, nếu tôi có thể mua đồ cho em thì cũng có thể mua cho chúng."

Bút máy vẫn cảm thấy không giống nhau, nhưng nó không nghĩ ra được vì sao, gấp đến mức sắp òa khóc, đôi chân nhỏ giậm giậm trên mặt đất.

Úc Chỉ thấy nó như vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng: "Em có muốn biết chuyện gì mà chỉ có chúng ta mới được làm cùng nhau, không thể làm với chúng nó không?"

Hai mắt bút máy sáng ngời, vội vàng ngẩng đầu hỏi hắn, "Cái gì ạ?"

"Là thế này." Úc Chỉ nắm lấy tay nó, hôn nhẹ lên đầu nó một cái rồi mới cười nói, "Đây gọi là thơm, nhớ chưa?"

Hai mắt bút máy lập lòe, như thể nó vừa tìm được thứ mình yêu thích, đầu nó choáng váng, kích động đến mức mực nước trong bụng cũng sắp sôi, nó vội vàng gật đầu: "Ừm ừm, em nhớ kỹ rồi!"

"Thế, thế em cũng thơm thơm anh được không?" Nó tràn đầy mong đợi nhìn Úc Chỉ.

Úc Chỉ mỉm cười gật đầu, "Được."

"Oa!" Bút máy kích động kêu một tiếng, nhào tới thơm hắn cái chụt, xong rồi thì vui vẻ mỉm cười.

Ngọt ngào quá, giống như kẹo ấy!

"Đi ngủ thôi, nhưng ngày mai phải đi xin lỗi các bạn đấy, biết không?" Úc Chỉ kéo tay nó.

Bút máy gật đầu liên tục, cười toe toét không dứt nổi, vẫn còn đang nhớ lại cái thơm vừa rồi ấy mà, nào còn cái vẻ tủi thân uất ức mới rồi đâu. "Em biết rồi!"

"Nhưng trước khi đi ngủ, chúng ta cũng phải giải quyết nốt một chuyện đã." Trước khi lên giường, Úc Chỉ nói.

Bút máy đã bắt đầu hắn nói gì là nghe nấy, hoàn toàn không có ý từ chối, chỉ tò mò nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Tự giới thiệu." Úc Chỉ mỉm cười nhìn nó, "Chào em, tôi là Úc Chỉ, là một quyển sách."

Bút máy học theo bộ dáng của hắn, "Chào anh, em, em là bút máy ạ."

Úc Chỉ mỉm cười gật đầu.

Ừ, bút máy của tôi.

Hôm sau, một đám phi nhân loại chán nản rời giường, chúng vẫn còn chưa quên chuyện hôm qua, ban đầu còn tưởng đó là quà cho hàng xóm thì bị ăn vụng mất hết tiêu cũng đành chịu, nhưng giờ đã biết được đó vốn là thứ thuộc về chúng, bị ăn hết rồi thì chả thấy vui vẻ gì nữa.

Nhưng không biết tên trộm kẹo là kẻ nào, chúng muốn tìm đối phương tính sổ cũng chả biết đi đâu tìm, thế nên cả ngày hôm nay cả đám đều chán nản không muốn làm việc nữa.

Từ sáng sớm Úc Chỉ đã ra ngoài, không ai biết hắn đi đâu, nhưng dù hắn không ở nhà thì cũng không ai thấy lo lắng.

Hộp bút lén lút chui xuống giường, ai ngờ vừa thấy tình cảnh bên dưới thì hết hồn, "Cả nhà ơi! Túi kẹo dưới giường biến đâu rồi ấy!"

Không những không có kẹo, mà túi với giấy gói cũng không biết đi đâu mất rồi!

"Trộm kẹo thì thôi đi, lại còn trộm cả giấy gói nữa sao?" Kính mắt vốn luôn ổn trọng cũng không bình tĩnh nổi nữa.

"Đừng vội kết luận, có khi là sáng sớm anh Úc mang đi thăm hàng xóm thì sao?" Ghế dựa bước ra khuyên ngăn.

"Không phải đâu, anh Úc nói là lúc đi thăm hàng xóm sẽ dẫn tất cả đi cùng, ảnh không đi một mình đâu." Bút nước lập tức phản bác.

"Hay là bị cái tên trộm kẹo kia giấu đi rồi?" Chậu rửa mặt cũng tham gia thảo luận.

"Khăn lông, hay là lúc làm việc cậu thử tìm một lần xem?"

"Không có, tôi lau hết một lần rồi mà có thấy gì đâu." Khăn lông đáp.

"Có phải là do tên trộm kia ăn hết kẹo, anh Úc thấy mỗi giấy gói thì nghĩ là do bọn mình ăn hết, nên là sáng nay đã mất tăm mất tích luôn rồi không?"

"Anh Úc... anh Úc sẽ không bỏ rơi bọn mình vì nghĩ là bọn mình hư đâu đúng không?" Kẹp tóc rụt rè nói, hai mắt nó hồng hồng như sắp khóc đến nơi.

"Chắc, chắc là không phải đâu?" Bật lửa nói vậy nhưng thật ra cũng thấy hơi có khả năng.

Nghĩ đến đó, bật lửa cảm thấy mình sắp nổ tung lên rồi, nó căm tức đạp một phát vào chân giường.

"Rốt cuộc là ai ăn trộm kẹo hả?!!!"

"Là tui......"

Giọng nói mềm mềm yếu ớt không biết truyền ra từ chỗ nào, bật lửa hết hồn vội rụt chân về, "Ai đó?! Đừng có giả thần giả quỷ!"

Nó cố gắng tự an ủi mình, đừng sợ đừng sợ, trên thế giới này không có ma quỷ đâu.

Đồng thời nó cũng nhìn sang mấy đứa khác, "Mấy cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

Cả đám ngập ngừng lắc đầu, "Tiếng gì cơ?"

Bật lửa lạnh hết cả gáy, phi nhân loại khác đều không nghe thấy, chỉ có mình nó nghe được thôi.

Không được không được, đừng có sợ! Không có quỷ không có quỷ đâu!

"Là tui đang nói nè."

Giọng nói kia lại phát ra.

"Mi là ai?!" Cả đám đồng thanh hét inh ỏi, lần này tất cả đều nghe thấy tiếng rồi.

Bật lửa sợ đến mức phải chui tọt vào giữa chúng bạn, có bọn nó xung quanh nó mới thấy yên tâm hơn chút đỉnh.

"Tui, tui là đứa trộm kẹo đây......" Giọng mềm mềm làm cả đám đều thấy cũng êm tai ghê, nhưng nghe được nó nói gì xong thì cả đám điên hết cả tiết.

"Mi trộm kẹo còn chưa đủ, còn phải khoe khoang với bọn này mới vừa lòng hả?!" Bật lửa cáu đến mức quên hết vừa rồi sợ hãi ra sao, chống nạnh hét lên.

Bút máy: "......"

Các phi nhân loại khác vội vàng đè bật lửa lại, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận, nhỡ đâu nó là ma quỷ chú linh gì đó lợi hại lắm thì sao?"

Bút máy không nghe thấy bọn nó thì thầm, nhóc mềm mềm giọng nói tiếp: "Có đồ nói với tui là tui trộm kẹo thì phải xin lỗi mọi người."

(*) đổi thành nhóc cho dễ phân biệt với mấy đứa khác nhe, chứ đứa nào cũng nó nó riết rồi lú không biết đang nói đứa nào luôn

"Mấy bạn tha thứ cho tui được không?"

Ủa khứa này kiêu ngạo ghê ta! Đây là suy nghĩ chung của cả đám.

Chúng nó đều trợn trừng mắt muốn tìm được cái tên trộm kẹo kia, gan lớn bằng trời còn dám giả thần giả quỷ đi uy hiếp chúng nó phải tha thứ mới hay đấy.

"Mi trộm kẹo không trả lại, sao bọn này phải tha thứ cho mi chứ?!"

Bút máy đau khổ gãi đầu, "A, mấy bạn không muốn tha cho tui......"

Vậy phải làm sao bây giờ? Úc Chỉ không dặn nhóc nếu gặp tình huống này thì phải làm gì.

"Thế...... Mấy bạn phải làm sao mới tha thứ cho tui được?" Nhóc ngập ngừng hỏi lại.

Nhưng mà cái ngập ngừng của nhóc, vào tai mấy đứa khác lại thành âm thầm đe dọa, dọa rằng nếu chúng nó không tha thứ thì nhóc sẽ trừng phạt và xử lý chúng nó!

Đáng sợ quá!

Tất cả phi nhân loại đều run bần bật, ngay cả bật lửa cũng không còn tí dũng khí nào, nỗi sợ hãi lại quay trở lại.

Bút máy không nghe thấy tiếng trả lời, nhóc đành phải hỏi lại: "Mấy bạn phải thế nào mới tha thứ cho tui vậy?"

"Bọn tôi, bọn tôi tha thứ cho cậu, cậu có thể rời đi được không? Rời khỏi đây đừng xuất hiện nữa?" Ghế dựa lấy hết can đảm ra để nói.

Nó chưa gặp ma bao giờ nhưng từng nghe nói là nếu chấp niệm được hoàn thành thì ma quỷ sẽ rời đi, có lẽ con quỷ này bị đánh chết sau khi bị bắt quả tang ăn vụng, sau khi chết lại tiếp tục ăn vụng, mong muốn được chủ nợ tha thứ? Hay là hận chủ nợ đã giết nó đến mức muốn giết ngược lại?

"Mấy bạn... Mấy bạn muốn đuổi tui đi sao?" Bút máy không thể tin nổi tai mình, được lắm, nhóc giận rồi nha! Muốn đuổi nhóc đi để chiếm lấy sách của nhóc đúng không! Mấy tên này xấu tánh quá đi mất!

"Tui không xin lỗi nữa! Tui muốn ghét mấy cậu!" Nhóc đau đớn kêu lên.

Úc Chỉ vừa vào nhà đã nghe được câu này, lại thấy đau đầu rồi đấy.

"Chuyện gì thế?"

Một đám phi nhân loại còn đang cảnh giác, sợ con quỷ kia tức giận lại muốn trừng phạt chúng nó, vừa thấy Úc Chỉ đã về liền chạy lại muốn tố khổ rằng trong nhà có con quỷ trộm kẹo, phải nhanh nhanh chuyển nhà đi thôi.

Nhưng bọn nó còn chưa kịp lại gần đã thấy một bóng đen vọt thẳng ra.

Bút máy chui ra khỏi gầm giường, phi về phía Úc Chỉ bổ nhào vào lòng hắn, sau đó òa lên khóc lớn.

"Huhu—! Bọn nó xấu lắm! Bọn nó muốn đuổi em đi! Còn muốn chiếm anh nữa, anh là sách của em cơ mà, không phải của bọn nó huhuhu—!"

Úc Chỉ còn chưa kịp hỏi rõ, nhóc con đã vừa khóc vừa xổ một tràng, "Em muốn đi, chúng mình đi khỏi đây đi! Em không muốn làm bạn với bọn nó! Bọn nó xấu lắm!"

Các phi nhân loại khác: "......???" Anh em cậu là ai vậy? Cậu đang nói cái gì mà sao bọn tui không hiểu gì hết vậy hả? Với cả kẻ giả thần giả quỷ là cậu cơ mà?

Bút máy ôm chặt Úc Chỉ không chịu buông.

Úc Chỉ đành phải hoãn lại, đến khi dỗ cho nhóc con nín khóc mới khó hiểu nhìn các phi nhân loại còn lại, "Tôi mua bánh kẹo mới cho các cậu, bảo em ấy xin lỗi các cậu, các cậu không thích em ấy, không muốn tha thứ cho em ấy sao?"

Úc Chỉ không thể ép buộc chúng phải tha thứ, tuy rằng chuyện này nằm ngoài kể hoạch của hắn nhưng cũng đã xảy ra rồi, nếu chúng thật sự không muốn thì hắn chỉ có thể cùng bút máy dọn ra ở riêng, cũng may chuyện dẫn dắt đám phi nhân loại làm việc và xây dựng lòng tin với chúng thì không cần phải ngày nào cũng ở cùng nhau mới làm được.

Mấy đứa còn lại: "......"

Rõ ràng là không ăn cái gì đắng mà cứ thấy đăng đắng trong miệng như thể vừa ăn phải mướp đắng hoàng liên vậy, đắng cả vào trong lòng luôn.

Cái nồi này to quá chúng nó không muốn gánh được không.

"Hức hức hức......"

Kẹp tóc yếu đuối nhất không chịu nổi nữa, nước mắt rơi lộp bộp.

Mấy đứa khác cũng đỏ mắt muốn khóc, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Bút máy ngơ ngác nhìn chúng, ủa sao lại khóc rồi?

Nửa tiếng sau, Úc Chỉ ngồi trên sô pha, sau khi nghe cả đám mồm năm miệng mười giải thích, cuối cùng cũng tổng kết lại được đầu đuôi câu chuyện.

Đừng hỏi, hỏi nữa chỉ tổ mệt tâm.

Quả nhiên trẻ con mới là sinh vật đáng sợ nhất trần đời.

Nhìn chúng nó như vậy Úc Chỉ không khỏi hoài nghi, trong tương lai khi chúng nó đã thành thạo công việc, có được năng lực tiếp tục sinh tồn, liệu chúng có thể sống tốt được không?

Sau khi phát kẹo cho chúng, nhìn bật lửa với bút nước đánh nhau vì tranh nhau một cái kẹo ngô, đứa thì bảo kẹo ngô màu vàng hợp với nó nhất, đứa lại kêu kẹo có hình bắp ngô trông giống nó nhất, Úc Chỉ lại phải đỡ trán.

"Úc Chỉ anh sao vậy? Đau đầu hả anh? Em thổi thổi cho anh nha?" Bút máy thấy hắn đỡ trán thì vội bỏ cái kẹo trái cây còn chưa kịp bóc vỏ xuống rồi chạy đến trước mặt hắn, mỉm cười thỏ thẻ bên tai hắn rằng, "Em mới ăn kẹo dẻo á, ngọt lắm nha, em thổi một cái là hết đau liền đó anh!"

Tôi đau đầu có một phần là do em còn gì, em còn dám nói nữa hả?

Úc Chỉ kéo nhóc vào lòng ôm lấy, "Ừ, vậy cảm ơn em."

Bút máy kiêu ngạo ưỡn ngực, xua tay nói: "Hì hì, không cần cảm ơn em nha."

Úc Chỉ buồn cười, tâm tình vui vẻ trở lại.

Phi nhân loại không thù dai, sau khi giải quyết khúc mắc thì bút máy thành công kết bạn với các phi nhân loại khác, hàng ngày nhóc đều nhìn các bạn làm việc, cùng học tập, cùng chơi cùng xem TV với chúng.

Úc Chỉ bận giúp đỡ nhóm phi nhân loại phát triển sự nghiệp, không thể cứ kè kè bên nhóc cả ngày, thấy nhóc hòa hợp như vậy với các bạn thì cũng yên lòng, không quá sát sao với nhóc nữa.

Một tối nọ, bút máy theo lệ thường ngồi xem TV với đám phi nhân loại.

Đây là một bộ phim thần tượng hiện đại mới phát sóng, mở đầu bằng một màn té ngã rồi chả hiểu sao lại môi đụng môi cực kỳ máu chó.

Bật lửa xoắn xuýt hai tay, cau mày khó hiểu: "Bọn họ đang làm gì vậy? Sao lại có nhiều bong bóng màu hồng thế, phép thuật hả?"

"Loài người kỳ ghê, ngã lăn ra đất vậy không đau sao? Sao vẫn còn cười toe toét thế kia được nhở?" Kẹp tóc cũng hỏi.

"Có thể là thói quen của bọn họ đó, cảnh này tui cũng thấy nhiều rồi, người ta gọi là cái gì ấy nhỉ? Thường xuyên cái gì ấy......" Điện thoại vắt óc nghĩ.

"Tập mãi thành quen." Bút nước đáp, "Xem ra thành ngữ của cậu còn chưa ổn đâu, để tôi nói với anh Úc, cho cậu học thêm đi."

Điện thoại: "......"

Ghế dựa chỉ cười cười mà chẳng nói gì.

"Tui biết nè, họ là bạn tốt, đang thơm thơm nhau đó!" Bút máy nhìn một lượt đám bạn còn thơ ngây, nhóc kiêu ngạo đứng lên ngửa đầu nhìn giời, như thể cái thân mười mấy centimet của nhóc chợt cao lên thành mấy mét luôn rồi vậy.

"Bọn họ là bạn tốt á? Trông có giống vậy đâu, cô gái kia còn hất nước lên người anh kia, bạn bè sẽ làm vậy sao?" Bật lửa khó hiểu, trong mắt nó chỉ có đánh nhau chí chóe mới làm ra được chuyện này thôi.

Nhưng bút máy lại nói họ là bạn tốt nên nó mới lưỡng lự.

"Cứ là bạn tốt là phải thơm nhau hả? Tôi với bật lửa cũng là bạn, còn lâu tôi mới thơm nó nhé, mùi xăng trên người nó khó ngửi muốn chết." Khăn lông ghét bỏ nói.

Bật lửa thẹn quá hóa giận đáp lại, "Ông đây chưa chê cái mùi giẻ lau hôi rình của cậu thì thôi, cậu lại còn không thích mùi xăng của tôi!

Khăn lông nghe vậy cũng cáu, lao về phía bật lửa muốn siết chết nó.

Trong phòng lại loạn hết cả lên.

"Xem ra là tôi vẫn phải ra tay." Máy tính đúng lúc nói, "Hai người kia không phải bạn bè, nhưng mà về sau sẽ biến thành bạn trai bạn gái, gọi là tình lữ người yêu gì đó đó, đến lúc bọn họ thích nhau rồi thì có thể thơm thơm."

"Phải là tình lữ* mới có thể thơm thơm sao? Nhưng bây giờ bọn họ đâu có phải đâu." Bút máy ngơ ngác hỏi.

(*) tình lữ là người yêu, nhưng mà lại vướng cái chữ "người" vì bọn này có phải người đâu nên là tui để nguyên

Úc Chỉ nói họ có thể thơm thơm mà.

Nhưng họ cũng không phải tình lữ.

"Đương nhiên không phải, nhưng nếu hai người thích nhau thì cũng có thể thơm, tôi xem nhiều phim với video đều là kiểu vậy."

Bút máy choáng váng, nhóc mơ mơ màng màng nghĩ, Úc Chỉ nói họ có thể thơm, mà nhóc cũng rất là muốn thơm hắn, cái này gọi là thích sao?

Đúng rồi, hắn là sách của nhóc, nhóc cũng là bút của hắn, nhóc vốn dĩ nên thích hắn mà!

Máy tính còn đang phổ cập khoa học, các phi nhân loại khác cũng mang theo tò mò mà nghiêm túc nghe giảng, khiến cho máy tính tự tin hơn, lại càng thêm hăng say phổ cập khoa học cho chúng bạn.

"Người yêu tiến thêm một bước thì sẽ thành vợ chồng, loài người muốn thành vợ chồng thì phải kết hôn, sau khi kết hôn có thể làm một số chuyện để sinh con đẻ cái, rất nhiều người sau khi kết hôn đều ở bên nhau đến hết đời."

Đây là máy tính có kiến thức rộng rãi, cái gì cũng biết!

Hai mắt bút máy lại sáng lên.

Nhóc rất thích Úc Chỉ, khi bọn họ trở thành tình lữ rồi kết hôn, có phải sẽ có thể vĩnh viễn ở bên nhau không?

Bút máy vui vẻ nghĩ vậy.

Nhóc vừa mơ tưởng về cuộc sống bên Úc Chỉ, vừa chăm chú lắng nghe máy tính phổ cập kiến thức.

Máy tính ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn nói: "Thế nhưng trước khi thành người yêu còn phải có một màn theo đuổi nữa, có người theo đuổi thành công cũng có người thất bại."

Sau đó bút máy lập tức vọt đến trước mặt nó, nôn nóng hỏi: "Thật vậy sao? Theo đuổi cũng thất bại được à? Vậy phải làm sao mới theo đuổi thành công được?"

Máy tính bị nhóc hỏi đến đơ cả người, "À, cái này......."

Nó nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Hình như là phải tặng hoa với ăn nến... À không phải, là ăn bữa tối dưới ánh nến, còn phải tặng nhẫn kim cương sáng lấp lánh nữa."

Bút máy cảm thấy lòng mình nặng trĩu, gian nan hỏi tiếp: "Có cách nào khác đơn giản với bớt tốn kém hơn không?"

Nhóc không thể chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến được, lại càng không có nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Chẳng lẽ nhóc sẽ theo đuổi thất bại sao?

Máy tính thấy nhóc ủ rũ như vậy đành phải an ủi: "Chắc là có đấy, để tôi tìm giúp cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net