Chương 97 + 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97

Sau khi chuyển nhà, Úc Chỉ định đi làm quen với hàng xóm xung quanh, dẫn theo một đám phi nhân loại để tạo quan hệ với mọi người.

Sáng sớm hắn ra ngoài mua một ít quà, vốn định đến tối sẽ mang tặng hàng xóm, nhưng vừa về đến nhà đã thấy kẹp tóc hưng phấn chạy lại nói với hắn: "Anh ơi anh ơi anh ơi! Có người thích cách trang điểm tạo mẫu của em, muốn mời em làm stylist cho người ta!"

"Đúng vậy đó! Vừa rồi người ta gọi điện thoại, tôi làm chứng cho!" Điện thoại cũng vội vàng hiển thị lịch sử cuộc gọi trên màn hình.

Những đồ vật khác trong nhà cũng gật đầu lia lịa để chứng minh chuyện vừa rồi.

Úc Chỉ nghi ngờ hỏi lại: "Stylist gì? Làm riêng hay có đội nhóm? Làm một lần hay lâu dài? Tạo hình kiểu gì, phong cách thế nào? Có định ký hợp đồng không?"

Cả lũ: "......"

Đâu ai biết đâu...

Úc Chỉ im lặng đặt mấy thứ mình vừa mua lên bàn, bất lực phát hiện mình thế mà lại quen với kiểu này rồi.

Bảo sao trong tuyến vận mệnh ban đầu mấy đứa nhóc này lại thảm đến thế, không có ai dìu dắt thì đúng là không sống nổi mà.

"Điện thoại gọi lại cho bên kia đi." Úc Chỉ bất đắc dĩ nói.

Nhóm phi nhân loại cũng luống cuống, có đứa ngoan ngoãn ngồi yên, có đứa giả ngu, có đứa chuẩn bị ghi chép lại.

Úc Chỉ liên lạc lại với bên kia thì biết đối phương quả thật là muốn thuê stylist, thử làm đơn một lần, nếu hiệu quả tốt thì có thể tiếp tục về sau.

Úc Chỉ cũng cảm thấy mối làm ăn này không tồi, liền quyết định dẫn theo kẹp tóc đi bàn bạc hợp đồng.

Hắn sợ nếu mình không ra mặt, hợp đồng của kẹp tóc sẽ biến thành nó thuê người ta chứ không phải người ta thuê nó mất.

Trước khi ra ngoài, hắn quyết định để bút máy ở nhà, sợ mang ra ngoài lại làm mất hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn.

Hai thành viên đã ra ngoài rồi, không biết đến lúc nào mới về, kế hoạch đi chào hỏi hàng xóm cũng đành gác lại.

Mấy phi nhân loại làm xong việc của mình rồi, thế là tụ lại với nhau ngoài phòng khách, ăn không ngồi rồi bắt đầu tám chuyện.

"Anh Úc mua cái gì vậy nhỉ? Có đắt không ta?" Bật lửa nhìn túi quà trên bàn, không nhịn được tò mò.

"Yên tâm đi, không tốn nhiều tiền đâu, chắc chắn là vẫn còn đủ tiền cho cậu thêm ga đấy." Ghế dựa biết nó đang lo lắng điều gì, cười ha hả nói với nó.

"Ý tôi không, không phải vậy..." Bật lửa có chút xấu hổ.

Hộp bút cũng thèm thuồng nhìn túi quà, "Có phải đồ ăn không nhỉ? Có ngon không? Tui, tui cũng muốn ăn thử."

Phi nhân loại không cần ăn uống để bổ sung năng lượng, thọ mệnh của chúng được quyết định bởi độ bền của thân thể cùng với tâm thái của chính chúng nó.

Nhưng không cần ăn không có nghĩa là chúng không muốn ăn.

Điện thoại với ghế dựa trước đây từng bị mùi đồ ăn thơm ngon ngào ngạt xông vô số lần, vì vậy cũng rất thèm muốn được thử đồ ăn ngon, "Đừng động vào mấy cái đó, đồ ăn anh Úc mua để trong tủ lạnh rồi."

Quà Úc Chỉ mua là bánh kẹo, tuy rằng nó cũng rất thèm, rất muốn nếm thử chocolate nhân rượu với bánh quy đường các thứ, nhưng quà này là để tặng người khác.

"Hay là mình làm trước ăn trước đi?" Bật lửa thử hỏi.

Bút nước với điện thoại đều nóng lòng muốn thử.

Kính mắt do dự một chút, "Ăn kiểu gì bây giờ?"

Ghế dựa cũng gật đầu bảo: "Chúng ta đều không biết làm kiểu gì, tốt nhất là đừng lãng phí đồ ăn."

Khăn lông lạnh lùng chen vào: "Bày bừa ra đó là còn lâu ông đây mới dọn cho nhé."

Không ai ủng hộ, bật lửa cũng đành dập tắt ý tưởng này.

Nó nằm lăn ra trên bàn, tò mò nói: "Bọn mình đều không biết làm, thế anh Úc mua về làm gì nhỉ?" Từng ấy tiền cũng không biết đủ cho nó thêm ga được mấy lần đây.

"Ngơ à, bọn mình không biết nhưng anh Úc biết đó, ông cho là ai cũng ngốc giống như bọn mình sao?" Hộp bút khoanh tay đáp.

"Đúng vậy, anh Úc thông minh lắm." Kính mắt cũng tự nhận là học rộng biết nhiều, nhưng nó cảm thấy bản thân vẫn còn kém Úc Chỉ, vì vậy rất kính nể hắn.

"Có phải vì anh ấy là sách không? Sách của anh ấy tui đọc không hiểu nhưng mà anh ấy cái gì cũng biết, giỏi lắm đó."

"Đâu phải đâu, là vì anh Úc lớn tuổi, sống lâu mà."

"Mấy người sai hết, là vì anh ấy cũng từng phải đi học, giống như chúng ta đi học làm bài tập với chơi game các kiểu vậy á."

Mấy đứa phi nhân loại mới được một hồi lại bắt đầu cãi nhau, đứa nào cũng có quan điểm riêng của mình, thậm chí còn định chờ Úc Chỉ về sẽ để hắn quyết định xem rốt cuộc là ai đúng.

"Mấy cậu có ngửi được mùi gì không?" Hộp bút nhạy bén đột nhiên hỏi.

Cả lũ dừng lại, ngẩng đầu lên thử cảm nhận, "Làm gì có gì đâu."

Hộp bút lại hít một hơi thật sâu, sau đó để lộ ra vẻ mặt si mê, "Không đúng! Có mùi mà! Mùi vừa ngọt vừa thơm, giống như kẹo que hồi trước cậu chủ nhỏ giấu trong bụng tui á!"

"Kẹo?!" Cả nhóm kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chúng đều biết là kẹo có vị ngọt.

"Là kẹo gì vậy? Có phải mềm mềm giống như bông không?"

"Vị gì thế? Dâu tây, dứa, táo, chuối hay cam?"

"Ở đâu thế ở đâu thế?"

Một đám phi nhân loại bắt đầu tìm khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy gì.

"Không thấy đâu cả!"

"Hộp bút đừng có mà bốc phét!"

"Tui bốc phét bao giờ!" Hộp bút chống nạnh gào lên, "Đã bảo là tui ngửi được mà!"

Để chứng minh mình không nói dối, hộp bút quyết định lục lọi thật kỹ khắp nơi để tìm bằng được cái kẹo đó.

Mấy đứa khác thấy vậy cũng phải nghĩ lại, chẳng lẽ là có kẹo thật sao?

Thế là cả lũ cũng theo nó đi tìm, tủ lạnh sô pha bàn ăn, khắp nơi đều tìm một lượt.

Cuối cùng vẫn là ghế dựa nhanh trí nghĩ ra, "Trong nhà không có vật gì khác, chỉ có đồ anh Úc mua về, nếu không phải ở trong tủ lạnh thì chỉ có ở trong túi thôi."

Cả lũ mở tủ lạnh ra, không thấy gì.

Cuối cùng tất cả lại quây quanh cái túi trên bàn, "Nhất định là chỗ này rồi!" Hộp bút nói chắc nịch.

Nó kéo túi ra, quyết tâm phải chứng minh cho những phi nhân loại khác là nó không nói dối, thực sự có kẹo!

Túi mở ra, cả nhóm cùng thò đầu vào nhìn, thấy được thứ bên trong rồi thì lập tức cứng đờ.

Hộp bút cười nói: "Nhìn coi! Tui đã bảo là có kẹo rồi mà!"

Những phi nhân loại khác chầm chậm quay đầu sang, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn nó.

Hộp bút bị nhìn đến mức lạnh hết cả gáy, "Mấy người, nhìn tui làm gì vậy?"

Bật lửa ra lệnh: "Bắt lấy nó! Nó ăn trộm kẹo!"

Bút nước nhảy dựng lên đè hộp bút xuống, mấy đứa khác cũng xông lại giúp, hộp bút song quyền khó địch tứ thủ, nhanh chóng bị bắt lại, "Mấy cậu, mấy cậu đang làm cái gì thế hả?"

"Kêu cái gì, đó là quà anh Úc mua mà mi còn dám ăn, chờ anh Úc về chắc chắn sẽ tìm mi tính sổ!" Bật lửa căm giận nói.

Hộp bút cố gắng cãi lại: "Tui ăn bao giờ!"

"Thế kia là cái gì?!" Kính mắt chỉ vào túi quà trên bàn.

Hộp bút nhìn vào trong túi, bây giờ nó mới phát hiện ra là bên trong làm gì còn bánh kẹo nữa, rõ ràng là một túi toàn giấy gói kẹo! Tất cả giấy gói đều bị mở ra, bánh kẹo bên trong đã mất tăm mất tích, chỉ còn lại túi quà còn vương mùi kẹo ngọt ngào.

Hộp bút hết hồn, nhìn các phi nhân loại khác rồi lại nhìn vào trong túi, quả thực là khóc không ra nước mắt rồi, "Tui, tui không có ăn mà, thật sự không phải là tui!"

Các phi nhân loại khác vẫn không tin, làm gì có chuyện bọn chúng không ngửi thấy mùi gì, có mỗi mình nó ngửi thấy? Chắc chắn là nó làm chuyện xấu còn không dám nhận sai!

Hộp bút phải dùng sức chín trâu hai hổ mới khiến bọn chúng miễn cưỡng tin rằng nó không phải kẻ ăn vụng.

Nhưng nếu thế thì lại ra vấn đề mới, rốt cuộc kẻ ăn vụng là ai?

Vấn đề thứ hai, đến lúc anh Úc về nhà thì chúng nó biết làm sao?

Không có đứa nào nhìn thấy trong túi lúc này, dưới lớp giấy gói kẹo lùng bùng có một cây bút máy đang lặng lẽ thò tay ra nhặt nốt một mẩu kẹo cuối cùng bỏ vào miệng, sau đó tiếp tục nằm yên giả làm một cây bút máy bình thường.

Ngọt quá đi!

Úc Chỉ dẫn kẹp tóc đến nơi hẹn với chủ thuê, là phòng riêng trong một nhà hàng nơi mọi loại sinh vật đều có thể vào.

Họ vừa bước vào đã thấy được chủ thuê của mình, Úc Chỉ ngẩng đầu lên nhìn...... một con ngựa gỗ to lớn.

Đúng vậy, chính là cái con ở chỗ vòng quay ngựa gỗ ấy, đến hắn còn phải ngửa đầu lên nhìn, mà kẹp tóc thì còn suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau chỉ vì muốn nhìn rõ.

Ngựa gỗ thấy họ đến thì đứng lên nói: "Các bạn tới rồi à? Tôi chờ đây đã lâu."

Kẹp tóc vẫn còn đang ngẩn người.

Úc Chỉ ban đầu còn hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chấp nhận hiện thực, ở cái thế giới này đến một giọt nước còn có thể có linh tính cơ mà, hắn không nên thấy ngạc nhiên.

"Xin hỏi anh là [Đều do em thắp lửa trong lòng anh] sao?"

"Con bé chính là [Con bướm bay bay]." Úc Chỉ chỉ vào kẹp tóc. "Anh Thắp lửa*, mời anh giải thích chi tiết yêu cầu của mình cùng với điều kiện hợp đồng đi."

(*) Gốc là 惹火先生 "Nhạ Hỏa tiên sinh", "nhạ hỏa" lấy từ trong cái tên acc 都是你在我心里. "Nhạ hỏa" nghĩa là chọc giận, hiểu kiểu tượng hình hơn một chút thì là kiểu "đốt lên lửa giận trong lòng" ấy, nên tui edit thoáng ra là thắp lửa, còn Nhạ hỏa tiên sinh cũng thành anh Thắp lửa luôn ha.

Ngựa gỗ thở dài một hơi, "Tôi muốn nhờ các bạn thay đổi tạo hình. Tôi có yêu thầm một thứ nhưng mà nó lại không thích tôi, vì vậy tôi muốn thay đổi thành dáng vẻ mà nó thích."

Úc Chỉ hơi giật mình, cứ cảm thấy có dính dáng đến tình cảm là sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.

"Tôi có thể hỏi là dáng vẻ nó thích là thế nào không?"

"Nó thích kiểu phóng đãng bất kham, cuồng dã nổi loạn ấy." Ngựa gỗ thở dài đáp.

Kẹp tóc: "......"

Úc Chỉ: "......"

Hắn nhìn quả nơ hồng to tổ chảng trên người anh bạn ngựa gỗ này, bảo sao lại muốn thay đổi tạo hình.

"Tôi hiểu rồi, nhưng xin hỏi anh ngựa gỗ vì sao lại chắc chắn nó thích thể loại này vậy?" Tuy rằng nom đối phương có vẻ khá bình thường, nhưng sau thời gian chung sống với một đám phi nhân loại ở nhà, Úc Chỉ thật sự không còn chút niềm tin vào chỉ số thông minh của phi nhân loại ở thế giới này nữa rồi.

"Tôi với nó gặp nhau vào một ngày nắng đẹp......" Ngựa gỗ ngay tại chỗ hồi tưởng lại tình đầu đắm say, dáng vẻ say mê quên lối về, trên mặt còn hơi đỏ ửng lên.

Thế là Úc Chỉ với kẹp tóc bị bắt ngồi nghe câu chuyện tình yêu, à không phải, là chuyện tình đơn phương kéo dài nửa tiếng.

Tên là, Những năm tháng ấy ngựa gỗ yêu khăn đỏ.

Ngựa gỗ ở công viên trò chơi gặp được một chiếc khăn đỏ, đối phương vì bị đánh rơi mà ở lại công viên, hai đứa từ những kẻ xa lạ dần trở nên thân thiết với nhau. Khăn đỏ thường kể cho ngựa gỗ những điều hay ho trên trường học và những chuyện mà chủ nhân cũ của nó từng gặp phải, cũng thường xuyên cảm thán quá khứ đã qua.

Ngựa gỗ lâu ngày sinh tình, muốn tỏ tình với nó, nhưng kế hoạch còn chưa kịp lên đã phải bốc hơi, nó phát hiện khăn đỏ luôn để ý đến những học sinh đến công viên chơi vào ngày thường, chỉ cần có những học sinh như vậy thì khăn đỏ chắc chắn sẽ luôn nhìn theo bọn nhóc cho đến khi chúng rời đi mới thôi.

Anh bạn ngựa gỗ đang đơn phương cuối cùng phát hiện ra, tình yêu của nó còn chưa kịp chớm đã héo tàn rồi, đối tượng nó thầm mến căn bản là không thích cái loại hình như nó.

Nhưng nó cũng là đứa thông minh lại không dễ bỏ cuộc, vì thế quyết tâm thay đổi bản thân, học tập những đứa nhỏ đó, cuối cùng tổng kết được mấy điểm chung.

Trốn học, đánh nhau, nổi loạn...

Thế là dẫn đến cuộc gặp hôm nay.

Gân xanh nơi thái dương của Úc Chỉ giật liên hồi, khó khăn lắm mới nhịn được không nói vài câu không dễ nghe.

Trong lòng thì thấy thương thay bạn khăn đỏ kia quá thể.

"...... Anh có từng nghĩ là nó chỉ muốn những đứa trẻ ấy quay về trường học, tập trung học hành thôi không?" Hắn uyển chuyển hỏi một câu.

Ngựa gỗ gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy rồi chứ, còn từng hỏi thẳng nó là có muốn quay về trường học hay không, nó lại từ chối, chắc chắn là vì nó đã yêu hương vị tự do rồi, không bao giờ muốn quay về nơi ấy nữa."

Không phải đâu, có khả năng là bởi vì chủ nhân trước của nó mang nó đi trốn học, nó cảm thấy hổ thẹn, thấy mình đã đi ngược lại với đường lối của đảng và nhà nước, không còn mặt mũi nào quay lại đó nữa thôi......

Ngựa gỗ vẫn còn đang dõng dạc: "Tôi yêu nó, vậy nên tôi muốn vì nó mà thay đổi, không chỉ học được cái niềm yêu tự do của mấy đứa trẻ bất kham đó, mà còn học tập bọn chúng trốn học, bây giờ chỉ còn thiếu vẻ bề ngoài nữa thôi, tôi thấy trên mạng nói là thiếu niên tuổi nổi loạn đều cần được cải tạo về tạo hình, Con bướm, mau đến cải tạo tôi đi!"

Kẹp tóc bị nó rống đến sắp điếc luôn rồi, con bé lặng lẽ nấp sau lưng Úc Chỉ, ló ra cặp mắt nhỏ nhìn con ngựa gỗ cao lớn.

Úc Chỉ không khỏi hít sâu một hơi, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, "Từ từ, vừa rồi ý anh là......?

Ngựa gỗ gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, tôi đang trốn việc."

Úc Chỉ: "......"

Úc Chỉ: "Tôi nghĩ có lẽ anh không còn thời gian để thay đổi tạo hình đâu."

Ngựa gỗ không hiểu lắm, "Ý anh là sao?"

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi ngựa gỗ liền vang lên, nó lấy ra nhận cuộc gọi.

"Nghỉ làm không lý do, tháng này cắt lương nhé!" Người gọi là ông chủ công viên trò chơi, ngựa gỗ chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói tiếp: "Cậu cũng bị cách chức quản lý ngựa gỗ, về sau chỉ là ngựa gỗ bình thường thôi, khăn đỏ sẽ tiếp nhận công việc của cậu."

Ngựa gỗ vừa mở miệng định nói đã bị hai chữ "khăn đỏ" chặn lại, nó chưa kịp phản ứng gì thì ông chủ đã cúp máy. Nó định gọi lại, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.

Nó vui mừng khôn xiết, nhất định là khăn đỏ đã cảm nhận được khí thế oai hùng phóng đãng bất kham của nó rồi, nên bây giờ gọi điện để bày tỏ tình yêu với nó đấy!

Nó nhận cuộc gọi, "Khăn khăn......"

"Tôi thật sự không ngờ cậu lại là loai ngựa này, vô trách nhiệm đến mức bỏ bê công việc, hoàn toàn không có giác ngộ của một kẻ kế thừa tư tưởng xã hội chủ nghĩa. Ban đầu tôi còn tưởng cậu là một con ngựa tốt tận chức tận trách, cần cù chính trực, bây giờ xem ra là tôi đã nhìn nhầm rồi!"

Nói xong, khăn đỏ liền lắc đầu thất vọng, cúp máy.

Ngựa gỗ sững sờ tại chỗ, như thể không tin được chuyện vừa xảy ra.

Úc Chỉ lại gần vỗ vỗ vào chân nó, "Đừng nản lòng, ít nhất anh vẫn tiếp tục được làm việc ở đó, vẫn còn cơ hội sửa sai, gần quan thì được ban lộc mà."

Ngựa gỗ lập tức khóc lớn: "Oa! Thế là... Thế là hết rồi......."

Úc Chỉ khó hiểu, "Anh chỉ phạm sai lầm không quá nghiêm trọng thôi mà."

Ngựa gỗ sắp gục ngã luôn rồi, "Chỗ chúng tôi không cho yêu đương cùng công ty!"

Úc Chỉ: "......"

Mãi cho đến khi Úc Chỉ dỗ ngựa gỗ nín khóc, đồng thời cũng giúp nó nghĩ cách "đổi việc" xong, hắn mới cùng kẹp tóc lê xác về nhà.

Hôm nay đã không làm được việc gì rồi, lại còn tốn tiền xe đi lại, lãng phí thời gian, khiến kẻ luôn chú trọng hiệu suất là Úc Chỉ hiếm khi cảm thấy không vui.

Chỉ thấy mệt tâm khủng khiếp.

Mệt là vậy, mà khi về đến nhà hắn lại thấy đám phi nhân loại bày ra vẻ căng thẳng lấm lét.

Hắn nhạy bén cảm giác được có chút không đúng, mí mắt không khỏi giật giật, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có việc gì hết!" Cả đám đồng thanh.

Không có việc gì mới là lạ.

Úc Chỉ nghiêm túc quan sát chúng nó, có mấy đứa không chịu được áp lực liền vội vàng chạy đi làm chuyện của mình, không có đứa nào dám đối mặt với Úc Chỉ.

Úc Chỉ cũng không hỏi thêm, mấy đứa này thì có thể giấu giếm được gì chứ, coi như chúng không nói thì hắn cũng tự suy ra được.

Ánh mắt đảo một vòng quanh nhà, rất nhanh dừng lại trên bàn, hắn ngửi một chút, quả nhiên nghe thấy thoang thoảng mùi ngọt cùng chút mùi rượu, chính là chocolate nhân rượu hắn mua.

"Túi quà tôi mua lúc sáng đâu rồi?" Hắn mím môi hỏi.

Tất cả phi nhân loại đều chấn động!

"Quà? Quà gì hả anh? Ở đâu vậy ở đâu vậy?"

"Tui không để ý lắm, trên bàn hình như không có gì mà."

"Khăn lông, lúc cậu làm việc có thấy gì không?"

"Đừng hỏi tôi, tôi lau bàn có mở mắt ra đâu, tôi không biết gì hết."

"Có phải là anh không anh ghế, hay là anh cất đâu đó mà lại quên mất rồi?"

"Tôi thề là tôi không làm gì cả, các cậu tìm lại lần nữa đi."

Úc Chỉ nhìn chúng nó diễn kịch, cũng không nói gì, chờ đến khi chúng nó diễn một hồi "không liên quan đến tui nha" xong hết rồi mới nhàn nhạt nói: "Không sao đâu, thật ra là mua để cho các cậu ăn mà, chỉ là sợ lúc tôi không ở nhà các cậu đã ăn hết rồi thôi. Vừa rồi tôi nói quà là lúc nãy tôi trên đường về vừa mua thêm, cũng là đồ ăn nhưng cái này thì không thể cho các cậu được, tôi sẽ để dưới gầm giường, ngày mai khi sang thăm hàng xóm mới lấy ra."

Đám phi nhân loại: "......!!!"

Hắn nói dứt lời liền quay về phòng.

Cửa vừa đóng lại, cả đám liền xụi lơ, ngồi bệt xuống đất.

Hóa ra không phải là quà cho hàng xóm mà là cho chúng ăn! Nếu không có kẻ nào đó ăn vụng hết thì tất cả những viên kẹo ngọt ngào đó đều là của chúng rồi!

Ngẫm lại lúc chúng nó vứt đống "tang vật" giấy gói kẹo đi còn phải hít hà mùi hương ngọt ngào còn sót lại mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa!

"AAA.... Kẹo của tôi!!!!"

"Rốt cuộc là ai ăn vụng vậy hả?!"

Kẹp tóc biết được có đứa ăn trộm kẹo trong khi nó chưa được miếng nào, lại thêm sự mỏi mệt do đi làm mà không được đồng nào hôm nay, nỗi buồn dâng lên như nước lũ, con bé lập tức òa khóc.

Nó vừa khóc, phi nhân loại khác cũng muốn khóc theo.

Kẹo của chúng nó huhuhu......

Đến tối, Úc Chỉ thực sự nhét xuống dưới giường một cái túi giống như túi quà ban sáng.

Sau khi tất cả phi nhân loại đã ngủ say, một bóng đen bắt đầu âm thầm di chuyển trong bóng tối, nó lặng lẽ xốc chăn lên, lén lút xuống dưới chui vào gầm giường, cẩn thận cởi bỏ nút thắt trên túi, đến khi đã mở được một đường nhỏ rồi thì vui vẻ chui vào trong.

Sau đó, nó chui một đầu vào trong túi, rồi ngã thẳng xuống sàn nhà!

Bịch!

Dưới gầm giường vang lên tiếng kim loại va chạm, nó chưa còn chưa kịp xoa xoa cái đầu đau nhức thì chợt cảm thấy có gì đó nằng nặng đè trên người, cái túi đột nhiên đổ xuống, đè nó nằm lăn ra đất!

Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp, giọng điệu trầm ổn ôn hòa mang theo chút vui mừng không hề che giấu.

"Bắt được em rồi."


Chương 98

Căn phòng tối tăm yên tĩnh, nhóm phi nhân loại trên giường đứa này ngủ say hơn đứa kia, chỉ có Úc Chỉ đang ở dưới giường.

Ôm cây đợi thỏ thành công, Úc Chỉ nhìn cái túi không động đậy thì không khỏi mỉm cười, dùng giọng dịu dàng mà trêu ghẹo nói: "Để tôi xem rốt cuộc là nhóc con nào nửa đêm ăn vụng đây?"

Trong túi vẫn không có chuyển động gì.

"Hừm, sao lại không động đậy gì nhỉ? Có phải chạy mất rồi không ta?"

Úc Chỉ đi vòng quanh túi, như là đang tìm xem có lỗ hổng nào không.

Bút máy đang định chọc một cái lỗ để lẻn ra ngoài: "......"

"Không có, xem ra là vẫn còn ở đây, để tôi đoán xem là ai nào?" Úc Chỉ ngồi xuống, làm bộ làm tịch cười nói, "Ghế dựa?"

Nói xong hắn lại tự phản đối, "Không đúng, ghế dựa không nhỏ thế này, túi này không nhét vừa được."

Cái túi vẫn nằm yên.

"Hay là chậu rửa mặt?"

"Cũng không đúng, dù chậu rửa mặt có chui vào túi thì cũng nhìn rõ được hình dạng."

Túi vẫn không nhúc nhích.

"Hay là khăn lông?"

"Không đúng, khăn lông chưa từng nói dối, nó cũng không phải kiểu sẽ dám làm không dám nhận."

Cái túi hình như lại càng yên tĩnh hơn.

"Kính mắt?"

"Cũng không phải, nó sẽ không trộm cắp."

"Hộp bút? Bật lửa? Bút nước? Kẹp tóc?"

"Hình như đều không phải."

"Rốt cuộc là ai nhỉ?" Úc Chỉ lại dạo một vòng quanh túi, ung dung nhìn nó giả chết.

"À...... Biết rồi, là bút máy đúng không. Bút máy của tôi hình như chạy đi đâu mất rồi, không thấy đâu hết." Hắn ra vẻ như vừa nhận ra.

Lúc này cái túi không nhịn nổi nữa, một giọng nói mềm mềm nhỏ nhỏ vang lên: "Không có không có, ở đây không có bút máy."

Úc Chỉ nghe được, trong giọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net