Chương 12.1: Rốt cuộc là con của ai? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối? Vẫn còn khó chịu sao?" Kỳ Dục khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đường Đường, lại đưa qua cho cậu một ly nước ấm.

Đường Đường ôm bồn cầu, ngồi bệt trên sàn nhà tắm, mũi nhỏ hít hít, nước mắt tí tách rơi xuống, cậu quay đầu uống một ngụm nước ấm, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhăn lại, khó chịu rầm rì.

Quý Trường Khanh mặc áo khoác dính đầy tuyết đẩy cửa đi vào, sợ hơi lạnh trên người ảnh hưởng tới thiếu niên, đứng cách một khoảng xa xa đưa cho Kỳ Dục một túi quýt, "Mua xong rồi, anh ủ trong tay một lúc đã rồi hãng đưa cho Đường Đường ăn."

Vừa nghe đã có đồ mua về, Đường Đường đang héo rũ liền động đậy, con ngươi nhiễm đầy nước mắt như bắn ra ánh sáng, không hề chớp mắt mà nhìn túi đồ.

Kỳ Dục nhận lấy túi đồ lạnh lẽo, không nghĩ ngợi mà lấy hai quả bỏ vào trong túi áo, dán lên phần bụng ấm áp.

Quý Trường Khanh cởi áo khoác dính tuyết ra, xoa xoa mắt kính bị mờ do sương lạnh, híp mắt hỏi: "Sao lại vẫn còn nôn thế này, hay là dạ dày có vấn đề rồi?"

"Cũng có thể." Kỳ Dục vuốt vuốt tóc Đường Đường, dùng âm thanh trầm thấp nói với cậu, "Ăn trước hai quả cho đỡ thèm nhé, đợi bác sĩ nói thế nào đã."

Đường Đường trông mong nhìn hắn, đầu nhỏ gật như giã tỏi.

Quả quýt lạnh lẽo đã sớm ấm lên, Kỳ Dục lấy từ trong túi áo ra, bàn tay to thuần thục bóc vỏ, bẻ một nửa đặt vào tay Đường Đường, lại bẻ thêm một múi ăn thử.

"Mẹ nó!"

Một miếng quýt liền suýt nữa lấy mạng của Kỳ tổng, hắn nhíu mày chửi tục, nhanh chóng đưa nửa quả quýt cho Quý Trường Khanh, tức giận nói: "Anh đi mua quýt ở đâu đây? Quá chua rồi."

Quý Trường Khanh mơ mơ hồ hồ bị nhét quýt vào tay, híp híp cặp mắt, nhìn thấy Đường Đường đang ăn tới ngon lành, còn tưởng rằng Kỳ Dục rỗi hơi lại bắt đầu kiếm chuyện cùng mình. Hắn ồ một tiếng, cũng tách một múi cho vào trong miệng, vừa muốn cười lạnh một cái liền đã bị vị chua xộc tới ê cả hàm.

Kỳ Dục cũng chú ý tới Đường Đường ăn sạch sẽ, còn liếm liếm môi, ánh mắt trông mong nhìn túi quýt.

Hai người đối mặt nhau, nhất thời trong đầu lại dâng lên một ý tưởng...

Trong phòng lâm vào an tĩnh, Đường Đường đợi nửa ngày cũng không thấy có ai đưa quýt cho mình, miệng nhỏ dẩu lên, ủy khuất hừ nhẹ.

Quý Trường Khanh nhắm hai mắt, ngón tay thon dài nheo nheo mũi, có chút hoảng hốt nói: "Hình như tôi điên rồi thì phải.... Cái kia, tôi....tôi ra ngoài mua mấy thứ."

Kỳ Dục mím môi nhìn về phía Đường Đường, cũng thận trọng gật đầu, biểu tình nghiêm túc như thể đang tham gia họp báo tuyên bố Kỳ thị phá sản.

Quý Trường Khanh khoác áo, khăn quàng cũng không mang, vội vàng tới rồi lại vội vàng đi, tất cả cũng không tới 15 phút.

Sắc trời chưa tối hắn, Đường Đường đã bò lên giường, đầu nhỏ khẽ quay quay một chút liền ngủ mất.

Quý Trường Khanh lại chạy qua thêm một trận bão tuyết, thở hổn hển đem túi thuốc ném cho Kỳ Dục, cách lớp kính ném cho hắn một ánh mắt.

Kỳ Dục như lâm đại địch mà cầm túi, thở sâu, đi đến mép giường, đặt đồ vật trong tay vào lòng Đường Đường, sau đó nhẹ nhàng dỗ Đường Đường tỉnh lại.

Đường Đường bị đánh thức ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt nhìn một đống que thử thai trong tay, ngẩng đầu lẩm bẩm: "Này...không, không phải, em..em.. Em là con trai mà..."

Quý Trường Khanh hôn hôn sợi tóc cậu, dịu dàng dỗ: "Bọn anh đương nhiên biết em là con trai rồi, nhưng mà cứ thử chút nhé, coi như để anh cùng Kỳ Dục an tâm."

Kỳ Dục không nói chuyện, chỉ cúi đầu, ôn nhu hôn lên khuôn mặt cậu.

Được chiều vài tháng, Đường Đường càng ngày càng lấn tới, hiện tại có biểu tình gì đều thể hiện trước mặt bọn họ.

Sau cuộc phẫu thuật, chân của cậu phục hồi rất tốt, hiện tại có thể tự mình đi một đoạn dài, nghe vậy liền phụng phịu xuống giường, xỏ dép xong bèn chạy tới phòng tắm.

Qua một phút...hai phút....ba phút...

"A!"

Phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng la hoảng sợ tới cực điểm, hai nam nhân đang căng như dây đàn đột nhiên "bang" một tiếng đứt dây, vội vàng đi qua đẩy cửa phòng tắm.

Đường Đường đang ngồi trên bồn cầu, đôi mắt trừng đến tròn xoa, cậu cầm bốn năm cái que thử thai, máy móc ngẩng đầu, hai cánh môi xinh đẹp run lẩy bẩy, nói năng lộn xộn: "Em...này là sao vây....chả nhẽ em không phải...không phải là con trai à..."

Kỳ Dục cùng Quý Trường Khanh cùng nhìn xuống bốn năm cái que thử thai rơi trên sàn nhà tắm, cái nào cùng đều hiện hai vạch đỏ rực, lập tức lo lắng sốt ruộc nhưng cũng mừng như điên đi qua, chỉ là sắc mặt vẫn bình thản an ủi thiếu niên đang bối rối.

"Không có việc gì, không phải sợ đầu bảo bối, đây là món quà ông trời ban cho chúng ta, không sợ nhé..." Thanh âm Kỳ Dục trầm thấp ôn nhu, cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu niên.

Quý Trường Khanh cũng xoa đầu cậu: "Bảo bồi à, tuy rằng bọn anh chưa hề chuẩn bị tâm lý chào đón một sinh mệnh mới, cũng chưa thể làm cho em quên đi đau khổ từng chịu, nhưng vì em và con, bọn anh nhất định sẽ nỗ lực trở thành một người chồng, người cha tốt nhất."

Hắn ôn như xoa vành tai thiếu niên, thở dài một tiếng: "Hiện tại chính là lúc em phải lựa chọn, em có muốn giữ nó không?"

Đường Đường không biết nên làm gì, tủi thân nhìn Kỳ Dục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net