Chương 5: Bị ngón tay làm tới cao trào trong giờ ra chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Bị ngón tay làm tới cao trào trong giờ ra chơi

Đường Đường đứng ở cửa lớp hồi lâu, hít một hơi tự cổ vũ rồi đẩy cửa vào.

Trong lớp học, nguyên bản mọi người đang ồn ào nói chuyện đột nhiên im bặt, từng đôi mắt nhìn chằm chằm về Đường Đường mới bước vào.

Động tác của Đường Đường khựng lại, dũng khí vưà hít vào bỗng tiêu tan, hiện tại cậu đặc biệt muốn chạy.

Cũng, cũng không có đi nhầm lớp nha...

Ngón tay trắng nõn nhịn không được nắm chặt quai cặp, không biết nên lùi hay tiến, tai đỏ bừng, ngượng ngùng đi tới bàn ngồi xuống.

Đợi cậu tới gần, Đường Đường mới hiểu những người này vì sao lại nhìn cậu như vậy

Vị trí ngồi của ba vị thiếu gia kia đã thay đổi.

Giang Triệt ôm cánh tay chợp mắt, Nghê Hướng Dương bắt chéo chân chơi game, mà Lục Tử Hiên thế nhưng lại ngồi cạnh cậu, chống mặt cười tủm tỉm chào hỏi Đường Đường.

Lớp học an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có âm thanh chơi game của Nghê Hướng Dương, trong lòng bọn họ lén lút cân nhắc, nam sinh này cùng ba vị thiếu gia kia có quan hệ gì.

Khuân mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đường Đường lướt qua đôi chân Lục Tử Hiên, sau đó ngồi xuống, mắt nhìn thẳng vào bảng.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên cầm giáo án vào cửa, những ánh mắt đánh giá cũng theo âm thanh giảng bài mà biến mất, Đường Đường cảnh giác hết nửa tiết học, thấy bọn họ đều làm việc của mình, tâm đang treo cao cũng dần hạ xuống, an tĩnh nghe giảng

Nhưng mà....

Tay cầm bút của Đường Đường run lên, không thể tin mà nhìn về Lục Tử Hiên nhìn giống con người ngồi cạnh.

Phía sau, Giang Triệt không biết khi nào đã mở mắt, Nghê Hướng Dương cũng buông di động, rất có hứng thú nhìn về hai người phía trước.

Lục Tử Hiên không chút để ý, chân dài nhấc lên chặn lại khe hở, một tay cầm sách, tay còn lại trực tiếp vói vào quần đồng phục của Đường Đường, cách quần lót mà xoa nhắn vật nhỏ.

Đường Đường giống như bị dẫm phải đuôi, vội vàng bắt lấy tay đang lộn xộn của nam nhân, đỏ mặt vội vàng nhỏ giọng nói lắp: "Cậu, cậu làm gì vậy."

"Làm em a..."

Đường Đường gấp đến độ không xong, nhưng sức lực nhỏ yếu, kéo hai cái liền không còn sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tử Hiên trước lớp mà nắm lấy tiểu Đường Đường trong quần lót lôi ra.

Tiểu gia hoả xinh đẹp mềm oặt, thực không biết cố gắng, bị ngón tay Lục Tử Hiên xoa một hồi liền ngóc dậy.

Lòng bàn tay xoa vào quy đầu mẫn cảm, ngón tay xẹt qua thân, sau đó như có như không mà xoa tới trứng trứng nhỏ.

"Ngô..."

Sắc mặt Đường Đường ửng đỏ, ghé vài bàn nhịn không được thấp giọng rên một tiếng, sau đó sợ hãi mà cắn môi dưới.

Lục Tử Hiên cười, chậm rì rì ở bên tai cậu nói nhỏ: "Đường Đường phải nhịn xuống, ngàn vạn lần đừng kêu lên nha.."

Ngòn bút sàn sạt cùng thanh âm giảng bài của giáo viên giao nhau, Sở Nhạc An niết nhăn trang sách, ánh mắt hắn mơ hồ, dùng gương vụng trộm nhìn mấy người phía sau.

Giang Triệt cùng Nghê Hướng Dương mắt nhìn phía trước giống như đang ngẩn người, Lục Tử Hiên không biết đang nghĩ gì mà nhìn sách, mà người tên Đường Đường kia, trên người khoác áo khoác của hắn, thân thể giống như đang không thoải mái mà ghé vào mép bàn.

Hai mắt hắn bốc cháy, trên dưới nhìn Đường Đường một vòng, trong lòng ghen ghét lên men.

Mấy ngày nay, ba người Giang Triệt không đi tìm hồ ly tinh kia, Sở Nhạc An còn tưởng rằng mình rốt cuộc có cơ hội, mặc kệ hắn trong tối ngoài sáng dụ dỗ, ba người này đều không để ý, ngược lại còn chuyển tới ngồi cạnh Đường Đường.

Sở Nhạc An cũng không rõ người bị làm cho kêu thảm thiết hôm đó là ai, chỉ cho rằng ba vị thiếu gia này không tới thượng hắn thì thôi, ngược lại còn coi trọng tên Đường Đường kia, trong lòng lại càng thêm tức giận.

-----

Phía sau, khuân mặt nhỏ của Đường Đường đỏ ửng, ánh mắt ướt át mê mang nhìn bức tường màu trắng xanh.

Khoái cảm trong cơ thể đã tới cực hạn, cậu nhịn không được mà chuyển động eo, đem tiểu Đường Đường cạ cạ vào bàn tay người kia.

Lục Tử Hiên đang chống cằm nhìn cậu, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, tại thời điểm Đường Đường muốn bắn ra lại tàn nhẫn bóp chặt lấy.

"Ân...."

Đường Đường úp mặt vào cánh tay, khoé mắt bị tình dục nhiễm hồng, ướt dầm dề, con ngươi là một mảnh mê ly, cậu nhìn ánh mắt đào hoa của Lục Tử Hiên, khó nhịn mà động động, thanh âm mềm mại khẩn cầu: "Khó chịu....để, để tôi bắn."

"Còn dám trốn không gặp bọn tôi không?" Lục Tử Hiên hỏi cậu.

Khoái cảm mãnh liệt bị kiềm hãm, Đường Đường ủy khuất rơi nước mắt: "Ô...không trốn...khó chịu.. ân, khó chịu..."

Lục Tử Hiên thực vừa lòng với đáp án này, lực đảo thả lỏng, lại dịu dàng mà ma sát vài cái.

Thân thể nhỏ bé của Đường Đường run run, mềm nhũn thành một bãi.

Chất lỏng trắng ngà phun lên bàn tay của nam nhân, Lục Tử Hiên lau khô tay, sau đó như không có gì mà sửa lại chiếc quần hỗn độn bất kham của Đường Đường, tiếng chuông tan học cũng theo đó vang lên.

"Hửm...mùi gì vậy ta?" Nữ sinh đi ngang qua, bước chân dừng một chút, nhịn không được hít hít mũi.

"Nào có, tớ có ngửi thấy gì đâu." Cô bạn bên cạnh cười hihi haha trên ghẹo.

Âm thanh nói chuyện càng lúc càng xa, Đường Đường đem đầu vùi càng sâu, tai đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Sở Nhạc An tìm đúng thời gian, đi đến bàn của Lục Tử Hiên và Đường Đường, lông mày thanh tú nhíu lại, có chút li lắng hỏi: "Đường Đường, cậu không sao chứ? Thân thể không thoái mái à?"

Lục Tử Hiên ngồi bên ngoài, Đường Đường dựa vào tường, thời điểm Sở Nhạc An nói chuyện, thân mình hơi khom, người ngồi ngoài ngẩng đầu là có thể thấy xương quai xanh tinh xảo, cũng ngửi thấy mùi nước hoa.

Lục Tử Hiên tay trái chống đầu, đôi mắt nhìn sách không biết nghĩ cái gì.

"Không...không có việc gì."

Đường Đường chôn đầu vào cánh tay, thanh âm mềm mại đáp lời, cậu căn bản không dám ngẩng đầu.

Bởi vì, tay phải Lục Tử Hiên thế nhưng lại dưới ánh mắt chăm chú của Sở Nhạc An, thản nhiên thò vào quần cậu, xoa bóp mông thịt.

Đường Đường sợ bị phát hiện, động cũng không dám động, chỉ có thể cắn đốt ngón tay không phát ra tiếng, tai đỏ đến mức muốn nhỏ máu.

Lục Tử Hiên hướng lên trên véo véo, ý bảo cậu nâng mông lên.

Đường Đường mới không nghe hắn, đem đầu lắc lắc.

Cậu bất động, Lục Tử Hiên cũng có biện pháp.

Buông sách trên tay xuống, Lục Tử Hiên nâng lên con ngươi, ý vị thâm trường mà nói với Sở Nhạc An: "Đường Đường giống như phát sốt, bằng không, phiền bạn học đây đưa cậu ấy xuống phòng y tế đi."

Lục Tử Hiên nói từng chữ rõ ràng, thanh âm cũng thật ôn nhu, duy nhất tại cái từ "sốt" kia âm điệu lại phiêu phiêu, tưạ hồ mang theo vài phần không đứng đắn.

Sở Nhạc An nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình nghe lầm.

Nhưng mà người cần câu dẫn rốt cuộc cũng trả lời hắn, Sở Nhạc An trong lòng kích động, hắn mới không rảnh cùng tên Đường Đường vướng víu này tới phòng y tế đâu, bởi vậy bèn lặng lẽ chuyển đề tài, cùng Lục Tử Hiên nói nhiều thêm mấy câu.

Cả người Đường Đường bị áo khoác bọc lấy co thành cục đá, Lục Tử Hiên đã sớm đem quần cậu kéo ra, quần lót cũng tụt một nửa, mông thịt mềm mại cũng lộ ra ngoài một phần, hiện tại có bàn học cùng áo khoác che chắn, nếu đứng dậy thì xong rồi!

Hiểu rõ đây là nam nhân đang cảnh cáo, Đường Đường cứng đờ trong chớp mắt, chỉ có thể ủy khuất nâng lên mông nhỏ, lộ ra hậu huyệt phấn nộn.

Lục Tử Hiên cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại câu được câu không mà cùng Sở Nhạc An nói chuyện, một tay khác xẹt qua khe mông, xoa nắn huyệt khẩu.

Thẳng đến khi huyệt khẩu mềm mại hơn, hắn đột nhiên vói một ngón tay vào thăm dò.

"Ngô...."

Dưới áo khoác phát ra một tiếng nức nở như mèo kêu, hai người đang nói chuyện kia đột nhiên im bặt.

Thật vất vả mới có thể cùng Lục Tử Hiên nói chuyện lại bị cắt ngang làm Sở Nhạc An hết sức khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn lo lắng hỏi: "Đường Đường, cậu sao vậy? Rất khó chịu sao?"

Bởi vì được bàn học cùng áo khoác che đậy, Sở Nhạc An chỉ có thể nhìn được tay Lục Tử Hiên đang thả sau ghế của Đường Đường, căn bản không biết rằng hắn hao tâm lao lực đi câu dẫn người, nhưng ngón tay người ta lại đang ở trong huyệt khẩu phấn nộn của bạn học mà chọc vào rút ra.

Giang Triệt cùng Nghê Hướng Dương ngồi phía sau, lại có thể nhìn đến rõ ràng cảnh tượng dâm mỹ này vào mắt.

Nghê Hướng Dương bắt chéo chân, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người phía trước, trong lòng thầm mắng Lục Tử Hiên thật biết chơi.

Đường Đường không dám phát ra tiếng nữa, ngón tay Lục Tử Hiên không khách khí mà cọ vào thịt ruột, âm thanh phụt phụt thật nhỏ nhưng lại phóng đại rất nhiều lần trong tai cậu, hậu huyệt bị ngón tay làm tới mềm mại ẩm ướt.

Trong không khí ẩn ẩn vị ngọt nị nị, Sở Nhạc An nhíu mày, bừng tỉnh phát giác hình như có chỗ nào không đúng

Ngón tay Lục Tử Hiên chọc vào rút ra, nghiền áp nội huyệt mẫn cảm của Đường Đường, một mặt lại cười cười với Sở Nhạc An: "Chắc cậu ấy ngủ rồi, chúng ta nói chuyện nhỏ lại một chút."

Nói xong, mắt đào hoa còn hướng hắn nháy nháy.

Mặt Sở Nhạc An đỏ lên, hoàn toàn quên mất cảm giác không đúng kia, đảo mắt lại cùng nam nhân luyên thuyên.

Trong mắt Đường Đường phủ hơi nước, hàm răng trắng gắt gao cắn chặt tay, ngón tay của Lục Tử Hiên thon dài, mang theo vết chai mỏng, mỗi lần ma xát dường như có dòng điện chạy qua, khoái cảm dâng lên làm thịt ruột gắt gao bọc lấy ngón tay không có quy luật kia, dịch ruột theo đó sắp tràn ra ngoài.

Tê ngứa nhó nhịn thổi quét toàn thân, Đường Đường rưng rưng nước mắt, không tiếng động thở hổn hển vài cái, quá kích thích, cậu không chịu nổi!

Cảm nhận được hậu huyệt mấy máy ngày càng nhanh, ánh mắt Lục Tử Hiên tối sầm lại, tay lại đẩy nhanh hơn, hai ngón tay hung hăng nghiền áp điểm mẫn cảm, dịch ruột theo động tác của hắn từng chút chảy ra bàn tay, hậu huyệt mãnh liệt co rút.

Bị hung hăng đâm rút, Đường Đường như bị giật điện mà rùng mình, hậu huyệt điên cuồng run rẩy, thế mà lại trào ra một lượng dâm thủy, giống như nữ nhân khi cao trào

Tiếng chuông vào lớp đinh đinh vang lên, kịp thời che đậy thanh âm nhớp nháp phía sau.

Chờ khi Sở Nhạc An không cam lòng mà quay về chỗ ngồi, những người khác cũng về lớp nghe giảng, không ai chú ý tới bọn họ, Lục Tử Hiên mới chậm rì rì rút tay ra khỏi huyệt khẩu kia.

Dâm dịch trong suốt chảy đầy tay hắn, theo đầu ngón tay nam nhân mà tí tách nhỏ xuống mặt đất.

Hương vị ngọt nị làm ba người đỏ cả mắt, giống như bầy sói mà nhìn chằm chằm Đường Đường đang run rẩy, hận không thể một ngụm nuốt cậu vào bụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net