Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03,

Buổi chiều Uông Trác Thành có một chương trình phát sóng trực tiếp. Phim điện ảnh mới của cậu sắp công chiếu, công tác tuyên truyền đã định vào tháng sau.

Kỳ thật với tình trạng thân thể hiện tại của cậu không nên sắp xếp cường độ xuất hiện nhiều như vậy, nhưng người đại diện cũng đã cố sắp xếp, chỉ là công việc đã lên lịch sẵn không thể bỏ hết.

Uông Trác Thành đang ở nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, tổ tiết mục đương nhiên không bỏ qua sự việc nóng này, nói gì cũng muốn Uông Trác Thành hoàn thành công tác.

Người đại diện phải ra hiệp ước với bọn họ, bảo rằng đừng hỏi cái gì liên quan đến việc Uông Trác Thành mang thai. Tổ tiết mục tỏ vẻ đồng ý, đưa ra bản thảo chỉ hỏi một số vấn đề của phim mới, Uông Trác Thành xem qua nói có thể, chuyện này cứ định như thế.

Uông Trác Thành thức dậy thật sớm, sau khi nôn liền ngủ không được, mà người đại diện nói 10 giờ mới đến đón cậu.

Điện thoại có mười ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là nam nhân của cậu. Cậu lại không muốn nghe, chỉ là trong lòng có chút tức giận. Nghĩ đến đầu sỏ hại mình không thoải mái như vậy là người nam nhân này, từ đáy lòng Uông Trác Thành không muốn để ý đến hắn.

Cậu ném điện thoại, đến tủ quần áo chọn đồ. Thời gian còn sớm, cậu trái đổi một bộ phải đổi một bộ, cuối cùng mặc một cái áo thun có hình cùng một chiếc quần màu trắng. Lúc quay hình có mở điều hòa, nghĩ vậy cậu lại mặc thêm một cái áo khoác màu đen.

Uông Trác Thành không sợ lạnh, nhưng có bé con rồi thì phải chú ý.

Cậu mặc xong quần áo, đối gương sửa sang lại dung nhan. Ngày hôm qua ngủ quá muộn, quầng thâm dưới mắt, sắc mặt cũng trắng bệch. Mấu chốt là cậu ngủ không đủ giấc thì mặt sẽ sưng, đại minh tinh trong gương nhìn thế nào cũng thấy tiều tụy. Nếu nhân viên trang điểm ở bên cạnh, nhất định sẽ xông lên trang điểm cho cậu thành má hồng môi đỏ.

Uông Trác Thành không có tâm tư, đến giờ cậu liền mang kính râm với khẩu trang ra cửa.

Khom lưng chui vào xe bảo mẫu, Uông Trác Thành mới vừa ngồi xong, phía sau liền vang lên một giọng nói quen thuộc, "Anh Trác Thành, em mang bữa sáng cho anh đâyyyy~."

Uông Trác Thành quay đầu lại, đôi mắt giấu dưới kính râm đột nhiên trợn to, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lại nói, "Anh đến làm gì?"

Lưu Hải Khoan đem cháo gạo kê nóng hầm hập với sữa đậu nành nhét vào trong tay cậu, dốc hết sức ủy khuất, "Tôi tới xem lão bà của tôi nha, trong mắt hắn chỉ có công tác, không có tôi."

Uông Trác Thành đẩy sữa đậu nành về, tháo khẩu trang uống cháo, còn không quên chèn ép nam nhân nhà mình, "Đã xem xong, anh có thể đi rồi."

Tiểu trợ lý lái xe, nhịn không được xì cười một tiếng, người đại diện bên cạnh cũng cười to.

Lưu Hải Khoan nói, "Các cậu cũng thật không nghĩa khí, thế mà không một người nói giúp tôi."

Uông Trác Thành lấy khăn giấy xoa xoa miệng, "Bọn họ là đoàn đội của tôi, không phải của anh, không đuổi anh xuống xe đã là tôn trọng rồi."

Thân thể Lưu Hải Khoan to lớn, gian nan từ phía sau bò đến giữa, ngồi xuống bên cạng Uông Trác Thành, hắn nói, "Bọn họ đã nhận chút đồ tốt của tôi...... Sao em lại không ăn, mới uống mấy ngụm, lại uống thêm đi."

Xe bảo mẫu của bọn họ bảo đi mấy bốn vòng trong thành phố, lúc dừng lại làm Uông Trác Thành khó chịu, cậu ghét bỏ nhìn Lưu Hải Khoan một cái, Anh nếu là không muốn tôi nôn vào người anh, thì đừng ep tôi uống."

Lưu Hải Khoan ôm người, thò qua nhẹ giọng dỗ, "Được được, chúng ta không uống......" Mắt thấy hắn định hôn xuống, Uông Trác Thành nhanh nhẹn nghiêng đầu, bị hôn xuống sườn mặt trắng nõn.

Bị đâm vào mặt khiến cậu hơi đau, Uông Trác Thành lúc này mới chú ý tới, Lưu Hải Khoan ngay cả râu cũng không cạo, một bộ phong trần mệt mỏi nhịn không được đem người đẩy ra xa: "Anh lôi thôi chết đi được."

Lưu Hải Khoan nói, "Tôi thật oan, mới vừa xuống máy bay liền đi tìm em, làm sao có thời gian tân trang lại cho mình."

Uông Trác Thành không muốn để ý đến hắn.

Lưu Hải Khoan lại gần ôm cậu, Uông Trác Thành ngửi được hơi thở Alpha trên người hắn, bỗng nhiên buồn ngủ, chỉ một lát đã nằm ngủ trong lồng ngực nam nhân.

**

Uông Trác Thành là bị tiếng ồn làm tỉnh.

Kỳ thật cậu chưa ngủ bao lâu, xe đã đến chỗ tổ tiết mục. Cậu mở to mắt, lắc lắc đầu ép mình phải tỉnh táo. Như theo phản xạ, một trận ghê tởm ập tới, cậu vẫn cố nhịn xuống nhưng không được, bắt lấy cánh tay Lưu Hải Khoan, đầu ngón tay dùng sức đến trở nên trắng bệch, cháo gạo kê vừa vào dạ dày lại bị nôn ra.

Hốc mắt Uông Trác Thành nháy mắt đỏ ửng, Lưu Hải Khoan luống cuống tay chân đem cậu ôm vào trong ngực vỗ về.

Một lúc sau Uông Trác Thành nhỏ giọng nói không có việc gì. Tiểu trợ lý đưa qua một lọ nước khoáng, "Anh Khoan ca, anh đỡ anh Trác Thành đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này để tôi dọn dẹp."

Lưu Hải Khoan gật gật đầu, thấy Uông Trác Thành đã đeo khẩu, cũng mang lên khẩu trang cùng kính râm.

Nghệ sĩ chính là như vậy, mặc kệ trong người có bao nhiêu khó chịu, trước mặt người khác vẫn phải tỏ ra không có việc gì. Nói Lưu Hải Khoan không đau lòng là giả.

Cũng may lần này người trang điểm cho Uông Trác Thành làm việc năng xuất, khi xong còn hai giờ nữa mới đến giờ phát sóng trực tiếp, người đại diện thấy cậu mang bộ dáng ngủ không đủ giấc, bảo cậu nằm trên sô pha nghỉ ngơi, có thể ngủ trong chốc lát.

Vì chiếu cố thân thể Uông Trác Thành, điều hòa trong phòng hóa trang để ở 28 độ. Những người thấy nóng đều đi ra ngoài, Uông Trác Thành cũng cảm thấy hơi nóng, cậu mới vừa cởi áo khoác, Lưu Hải Khoan đã nhẹ nhàng vào phòng.

Uông Trác Thành bị ôm chặt từ phía sau, Lưu Hải Khoan sờ sờ bụng cậu, "Em cảm thấy tốt hơn chưa? Còn có buồn nôn không?"

Cậu lắc đầu.

Lưu Hải Khoan vùi đầu vào gáy cậu ngửi ngửi, có chút lo lắng nói, "Em còn không cho tôi tới thăm em, tôi sẽ bị dọa chết."

Mắt Uông Trác Thành trợn trắng, Lưu Hải Khoan không thấy được, tiếp tục nói, "Lần này nói cái gì tôi cũng sẽ không đi, trên người của em không có hương vị của tôi, như thế không tốt với bé con."

Chóp mũi hắn nhẹ nhàng cọ cọ tuyến thể sau cổ Omega, không đợi Uông Trác Thành kịp phản ứng, há mồm cắn xuống.

Uông Trác Thành phát ra một tiếng kêu rên, thân mình mềm mại ở trong lòng hắn.

Lưu Hải Khoan ôm cậu, đem tin tức tố của mình từng chút rót vào tuyến thể của cậu, cuối cùng vươn đầu lưỡi lưu luyến liếm liếm cần cổ trắng nõn.

Uông Trác Thành trở tay cho hắn một cú thúc, "Má anh!"

Lưu Hải Khoan xoa xoa chỗ dạ dày bị bị đánh, đau nhưng cũng vui sướng đem người ôm chặt, "Lão bà, tôi biết người mang thai tính tình đều không tốt, tôi hiểu, tôi hiểu. Nhưng em đừng tức giận...... Tức giận sẽ không tốt cho bé con......"

Uông Trác Thành cả giận nói, "Câm miệng! Anh có phiền hay không!"





Móa, lúc đầu tôi cứ nghĩ truyện nó sẽ ngược, ngược, ngược. Ai ngờ nó lại ngọt như thế này QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net