Chương 13 : Dân chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Đồng Nhi dạo quanh trung tâm thương mại. Mua vài món đồ. Thưởng thức vài món ăn. Đồ đã mua, ăn cũng đã ăn. Chúng tôi đón xe về phòng trọ của Đồng Nhi để bỏ bớt đồ xuống. Sau đó, thì đi đến công viên LAS, nhưng thật xui xẻo, hôn nay công viên không mở cửa. Đi bộ trên phố một lúc, Đồng Nhi nảy ra một ý kiến:

- Hay chúng ta đi bar nha.

Tôi lưỡng lự:

- Nhưng mà....

Đồng Nhi nhìn tôi, van xin:

- Đi đi mà, năn nỉ đấy.

Bị thuyết phục bởi đôi mắt đáng thương kia, tôi đành gật đầu đồng ý. Hai người chúng tôi đến quán bar khá nổi tiếng ở Bắc Kinh, nơi dân chơi thứ thiệt tụ tập. Tuy tôi cũng là người ăn chơi không thua kém ai nhưng chưa từng đến những nơi như vầy. Nhưng nói đến rượu thì tôi cũng biết đôi chút. Thích nhất là Vodka-một loại rượu mạnh được nhập từ Nga, Đức và Thụy Sĩ. Có đợt đi thực tập trong trường, tôi từng được mời để thử loại rượu đó. Uống một lần mà hương vị nhớ đến bây giờ. Thế là hai đứa quyết định gọi một chai Flavoured Vodka- Vodka trái cây. Đi đến một bàn vắng trong quán, chúng tôi vừa ngồi vừa trò chuyện, đợi đồ uống ra. Bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Aaaa nhớ ra rồi, là anh Phó Tạ Khiêm ở quán café gần công ty. Thì ra cũng là một dân chơi chuyên nghiệp như thế sao. Nhìn thấy những cử chỉ của anh ấy với bạn thì tôi đủ hiểu. Đồng Nhi vì chán quá đã đi lên nhảy, tìm bạn bè. Tôi ngồi một mình thì rượu bưng ra, liều một phen, rót rượu lên đi đến bàn của anh Phó. Vì âm thanh trong nay rất lớn nên giọng tôi phải to hơn thì anh mới nghe được:

- Chào anh Phó. Còn nhớ tôi không?

Anh Phó quay sang nhìn tôi, cười tươi:

- À là cô gái xin số điện thoại tôi trong quán café ư?

Tôi vui mừng:

- Anh vẫn còn nhớ tôi sao?

Phó Tạ Khiêm nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc:

- Tất nhiên. Mà cô đi đến đây một mình sao?

Tôi chỉ chỉ về phía Đồng Nhi nói:

- Tôi đi chung với cô ấy.

Đang nói chuyện vui vẻ, thì đám bạn anh xuống khoác tay anh trêu đùa:

- Ồ! Chúng tôi mới đi có lát mà cậu đã kiếm được một cô gái xinh đẹp. Được đấy.

Tôi cũng vui vẻ chào hỏi bọn họ:

- Chào các anh, tôi là Dương Hiểu Hiểu. Rất vui được làm quen.

Các anh ta hào phóng nói:

- Có gì đâu mà ngại ngùng. Đã là người của Phó Tạ Khiêm cũng chính là "đại tẩu" của tụi này.

"Ôi tình huống gì đây? Tự nhiên biến thành đại tẩu của bọn người này. Thật là khó hiểu quá đi mà." Phó Tạ Khiêm "khụ khụ" vài tiếng:

- Các cậu im đi. Đại tẩu gì ở đây?

Bọn họ vẫn không chịu dừng lại trò đùa này:

- Thôi nào, có gì cũng nên công khai đừng giấu diếm anh em thế chứ.

Xong, bọn họ bàn với nhau gì đó rồi quay sang nói:

- Cậu nhớ lần trước cậu thua trận đua xe không? Hình phạt bây giờ của cậu là phải cùng "đại tẩu" nhảy một bài. Nếu không thì có nghĩa cậu không nể mặt đám bạn này rồi".

Phó Tạ Khiêm co mày:

- Các cậu ép người thế?

Bọn họ phì cười:

- Chúng tôi là đang giúp cậu đó. Nào lên đi. Anh em sẽ phối nhạc cho

Thấy Phó Tạ Khiêm dường như đang khó xử, tôi liền cười cười nói:

- Nhảy thì nhảy. Dù sao nhảy với một người đẹp trai như anh Phó đây cũng là một chuyện đáng tự hào mà.

Phó Tạ Khiêm cũng cười lại, cùng tôi lên sân khấu. Anh em cậu ta chiếm phần của DJ cho nhạc lên. May mà tôi cũng biết sơ sơ vài bước nhảy để ứng phó trong trường hợp này. Nhạc lên, tôi và Phó Tạ Khiêm phối hợp rất ăn ý. Ở phía dưới ai cũng hò reo. Tôi ghét sát tai anh ta hỏi:

- Anh thường đến đây lắm sao?

Anh ta cao hứng trả lời tôi:

- Nhà tôi góp một phần xây quán bar này nên có thể hiểu rằng tôi là chủ ở đây cũng được.

Trời ơi, gia thế khủng hoảng như thế sao? Chết rồi Hiểu Hiểu à, mày đụng nhầm ổ kiến lửa rồi. Đột nhiên nghe tiếng hú hét của Đồng Nhi, tôi nhìn xuống. Nhưng tôi biết giờ có giải thích thế nào cũng muộn rồi. Nên đành hậm hùi cùng Phó tạ Khiêm nhảy hết bài nhạc. Vừa dứt bài nhạc tôi đã lo tìm Đồng Nhi nhưng chỉ thấy một mẩu giấy nhỏ để ngay bàn chúng tôi:

- Xin lỗi Hiểu Hiểu, tớ phải về rồi. Cậu ở lại chơi vui vẻ nha J .

Thật sự hiểu lầm rồi. Hiểu lầm tai hại luôn. Giờ phải làm sao đây? Đang tìm cách giải thích cho Đồng Nhi thì đám bạn của Phó Tạ Khiêm lại đến:

- Đại tẩu, anh Phó đang tìm tẩu.

Tôi thắc mắc hỏi:

- Nhảy xong rồi mà. Còn chuyện gì nữa sao?

Bọn họ cứ năn nỉ nên tôi đành chấp nhận đi theo. Gặp Phó Tạ Khiêm tôi liền hỏi:

- Có chuyện gì ư?

Phó Tạ Khiêm rót ra hai ly rượu rồi xua tay đám bạn bảo:

- Mấy người về trước đi.

Đám người lúc nãy kéo nhau ra khỏi bar, không quên để lại một câu:

- Chúc anh thành công đem được Đại tẩu về dinh.

Anh đưa cho tôi một ly rượu bảo:

- Chúng ta vừa uống vừa tâm sự nha cô gái.

Tôi bất ngờ với thái độ của anh, cười bảo:

- Được đấy, rất có khí chất. Nhưng tôi phải tìm bạn của mình. Hay là hôm khác tôi mờ anh nha.

Tôi xoay người bước đi thì anh kéo tay tôi lại nói:

- Trời còn sớm, bạn cô không còn nhỏ. Cứ để cô ấy về trước, lát tôi đưa cô về.

Tôi cười nhẹ:

- Nhưng mà...

Anh kiên quyết lôi tôi lại bàn ngồi, nói:

- Không nhưng nhị gì hết. Cô tên gì?

Tôi cũng nhẹ nhàng trò chuyện với anh:

- Dương Hiểu Hiểu.

Anh nâng ly rượu lên trước mặt tôi:

- Tên rất đẹp. Rất vui được làm quen với Hiểu Hiểu. Cô cho tôi số điện thoại được không?

Tôi cũng không ngại ngầng cầm nhẹ ly rượu lên uống cạn với anh, xong móc điên thoại ra cho anh số, anh lưu nhanh gọn lẹ rồi đưa lại cho tôi, hỏi tiếp:

- Hiểu Hiểu là người ở đâu thế?

" Tôi ở Tứ Xuyên, bộ anh tính điều tra tôi hay sao mà hỏi lắm thế?" . Trả lời xong tôi tiếp tục rót rượu ra uống. Vị của loại rượu này rất ngon, dễ khiến người ta mê mẩn. Tôi nhìn chai rượu thì thấy chữ "vodka". Giống loại tôi gọi lúc này nên tôi hỏi anh Phó:

- Anh cũng thích loại rượu này sao?

Anh nhìn chai rượu xong lại nhìn sang tôi:

- Loại này dễ uống, dễ say rất thích hợp với các nơi như vầy.

À thì ra là thế, đúng là dân chuyên nghiệp có khác. Anh thấy tôi uống hơi nhiều thì lên tiếng nhắc nhở:

- Uống ít thôi, loại rượu này rất manh. Lát cô say tôi lại không biết đưa cô về đâu đấy.

Tôi vì bị rượu làm mờ tâm trí, cười cười:

- Anh biết Tống Gia không? Tôi đang ở đó đấy.

Anh Phó bỗng nhiên nghiêm mặt:

- Sao cô lại ở Tống Gia?

Tôi phì cười:

- Nếu bây giờ tôi nói, tôi là con dâu Tống Gia anh tin không?

Phó Tạ Khiêm nghi ngờ:

- Vậy cô nói cho tôi biết cô cưới Tống Gia Lâm hay Tống Gia Luân?

Tôi cười to:

- Ông trời trớ trêu lắm, ông để tôi yêu Gia Lâm nhưng lại không cho chúng tôi bên nhau. Ông cũng tàn ác với Gia Luân khi cho anh ấy yêu tôi mặc dù biết tôi thích em trai anh ấy. Anh thấy câu chuyện này nực cười không?

Phó Tạ Khiêm nhìn tôi chăm chú. Tôi lại bất lực nói:

- Anh có thấy thương hại cho tôi không? Quen biết Tống Gia Lâm trước là tôi, yêu anh ấy trước cũng là tôi, nhưng đến cuối cùng anh ấy lại chọn Tiêu Đóa.

Tạ Khiêm đặt tay lên bàn:

- Chắc tôi phải thương hại cho Tống Gia Luân vì anh ta cũng yêu cô nhưng từ đầu đến cuối cô lại yêu Tống Gia Lâm, anh ta phải chứng kiến cảnh cô đau khổ vì người khác. Như thế mới là đáng thương.

Tôi chợt nhận ra Phó Tạ Khiêm nói đúng. Tôi không còn gì để cãi lại. Thế là bắt đầu uống rượu tiếp mặc lời can ngăn của Phó Tạ Khiêm. Tôi uống rất nhiều, 5 ly, 10 ly hoặc nhiều hơn thế. Anh Phó đưa tôi về nhà với tình trạng say bí tỉ. Trên xe tôi quậy phá đủ điều. Khiến anh ta như phát điên.Đến trước cổng Tống Gia, xe vừa đậu, tôi bước xuống nhờ sự giúp đỡ của Phó Tạ Khiêm tôi không bị té sấp mặt nhưng ngược lại là hình ảnh hai người đàn ông đang đứng như trời trồng đợi tôi. Không kiềm chế được sự vui mừng tôi chạy ào lại ôm Gia Lâm cười to bảo:

- Anh đợi em đấy à?

Gia Lâm mặt lạnh tanh:

- Tại sao về trễ? Tại sao khóa máy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net