Khoảng cách 5 bước - Taeny Ver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiffany tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài, bóng đêm mờ mịt, trầm nhưng ngọt ngào, không hề mộng mị.

Khi mở mắt ra, trước mắt mơ hồ có một vầng sáng, những mảnh vụn ký ức lạ lẫm kêu gào trong đầu, làm cho cô cảm thấy vô cùng đau đầu.

Tiffany xoa mắt, nương theo ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, cô nhìn thấy một người đàn ông.

Anh ta đưa lưng về phía Tiffany, cởi bỏ quần áo trên người xuống.

Anh ta có bóng lưng thẳng tắp, bờ vai rất rộng, cơ bắp cuồn cuộn, vòng eo hẹp rắn rỏi.

Ánh sáng ấm áp chiếu đến, càng làm cho đường nét cơ bắp của anh ta được khắc họa rõ ràng hơn, làn da màu đồng sáng bóng, giữa vai có một rãnh sâu hoắm, xuyên thẳng vào trong quần dài, phải nói là sắc đẹp vô biên.

Lúc này Tiffany mới ý thức được mình đang nằm trên một cái giường.

Đây là một căn phòng xa lạ, lịch sự tao nhã mà xa hoa, khác xa với quê hương của Tiffany —— những ngôi nhà quấn quanh thân cây của tộc Thanh Loan, cũng không giống ngôi nhà tường trắng ngói xanh mộc mạc ở Uyển Khâu lúc cô bái sư tu hành, trên thực tế, nó đều không giống tất cả những căn phòng mà Tiffany đã từng nhìn thấy.

Thế nhưng không hiểu tại sao, căn phòng này cũng không lạ lẫm. Cô lại cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu với nơi đây.

Một đống từ ngữ mới lạ tự động hiện ra trong đầu của Tiffany, trong tiềm thức nói cho Tiffany biết rằng, cô biết mọi thứ kỳ lạ trong căn phòng này.

Ví dụ như tủ đầu giường, ví dụ như trên tủ đầu giường có đặt ly thủy tinh, chất lỏng óng ánh bên trong ly thủy tinh kia là rượu đỏ, hoặc ngay cả như bó hoa hồng phấn cắm trong bình hoa kia nữa.

Người đàn ông chậm rãi, ung dung thay quần áo, cất giọng hờ hững.

"Kỷ niệm ngày kết hôn, em muốn hoa, tôi sẽ nói trợ lý mua hoa, em muốn rượu, tôi cũng uống một ít, coi như là uống cùng với em, thỏa mãn chưa? Còn muốn cái gì nữa?"

Giọng nói trầm thấp êm tai, lại có chút mỉa mai.

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, vóc dáng này cũng vô cùng quen thuộc.

Người đàn ông tiện tay vứt áo sơ mi đã cởi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, rồi chọn một chiếc áo phông trắng trông khá thoải mái mặc vào, anh ta vừa kéo áo xuống che đi phần eo và bụng gầy vừa quay người lại.

Gương mặt này cũng vô cùng quen thuộc.

Đường nét gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không chút nữ tính, cặp lông mày sắc nét, đôi mắt lạnh lùng xa cách, đẹp trai đến mức làm cho người qua đường cũng khó quên.

Thật đúng là khó quên, thế nhưng Tiffany nhìn thấy thì bản năng chỉ muốn đấm một phát vào mặt anh ta.

Đây là Taeyeon.

Taeyeon, đối thủ một mất một còn của Tiffany lúc bái sư tu hành ở Uyển Khâu.

Tiffany là người của tộc Thanh Loan, Taeyeon là người của tộc Bạch Hổ. Bạch Hổ và Thanh Loan là hai bộ tộc thống trị ở Trạch Châu, một nam một bắc, giáp giới nhau, tranh chấp đã mấy vạn năm, là hàng xóm và cũng là thù địch.

Bởi vậy, khi cùng là đệ tử tu hành ở Uyển Khâu, Tiffany và Taeyeon luôn kết bè kéo cánh, không đội trời chung, có ta thì không có ngươi.

Taeyeon là con trai cả của Đại Vương Bạch Hổ, là người thừa kế tương lai, thân phận của anh rất tôn quý, là đệ tử mà sư phụ rất tự hào, công phu tốt, lại đẹp trai cho nên đã đánh cắp bao trái tim thiếu nữ ở Uyển Khâu.

Chỉ có một mình Tiffany biết, bên trong con người này vô cùng đen tối. Mấy năm nay, Tiffany đã chịu vô số buồn bực với anh ta.

Khi Taeyeon nheo mắt thì biết ngay là có chủ ý xấu, thản nhiên có thể ngáng chân người, điển hình là mặt người dạ thú.

Sao mà anh ta cũng ở trong căn phòng kỳ quái này, còn mặc quần áo kỳ lạ như vậy, lại nói cái quái quỷ gì thế không biết?

Hơn nữa, anh ta cứ công nhiên cởi quần áo như vậy?

Tóc gáy của Tiffany đều dựng cả lên.

Khi Tiffany còn đang bàng hoàng thì Taeyeon đã đi đến bên giường, cúi đầu nhìn xuống Tiffany đang ngồi trên giường, ánh mắt sắc bén từ từ di chuyển khỏi mặt cô, rồi dừng trên người cô.

Tiffany theo bản năng cũng cúi đầu nhìn chính mình, sau đó cô càng sốc hơn.

Trên người mặc một cái váy hai dây màu hồng nhạt, trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng, váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, phía dưới còn để lộ đôi chân trơn nhẵn.

Lúc Tiffany ngẩng đầu lên lần nữa, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt sắc lang của Taeyeon, thì cô không chút do dự, đưa tay quơ lấy ly thủy tinh ở đầu giường.

Nhưng thủ đoạn nhỏ này đã bị Taeyeon chặn lại.

Taeyeon từ từ lấy cái ly trong tay Tiffany, đặt qua bên cạnh.

"Rượu để một lúc nữa hẳn uống. Cô ở bên cạnh tôi cả ngày, tôi biết, ngoài hoa hồng với rượu đỏ, cô còn rất muốn cái này, đúng hay không?"

Taeyeon duỗi ngón trỏ thon dài ra, kéo một bên dây váy trên vai Tiffany, đưa ngón tay tuột xuống dọc theo bờ vai trần của cô, mu bàn tay như có như không lướt trên da thịt cô.

Anh cúi người, tới gần Tiffany, còn theo thói quen nghiêng nghiêng đầu.

Hô hấp nhẹ nhàng phả vào mặt Tiffany.

Tiếng hít thở này Tiffany cũng vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không phải là người khác, đây chính là Taeyeon.

Còn cách một khoảng ngắn, anh dừng lại, giọng nói cực kỳ nhỏ, mang theo vài phần dụ hoặc, "Nếu cô muốn như vậy, bây giờ tôi lập tức thỏa mãn cô."

Khoảng cách của hai người thực sự quá gần, lúc nói chuyện, môi của anh nhẹ nhàng chạm vào Tiffany, nhẹ mà rõ ràng.

Ngay lúc trước khi anh ta hôn xuống, Tiffany không chút do dự đưa tay lên, nhắm ngay mặt anh ta, tát một cái.

"Ba" một tiếng giòn vang.

Đến mức bàn tay của Tiffany cũng tê dại.

Cái bạt tai này cũng đủ hung ác, nửa bên gò má xinh đẹp của Taeyeon nhanh chóng hiện lên dấu ấn đỏ bừng.

Taeyeon hoàn toàn không ngờ sẽ chịu một cú tát này, cả người như đông cứng, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiffany.

Nhưng bờ môi của hai người cũng không bị ảnh hưởng bởi cú tát kia, vẫn đang dán vào nhau.

"Còn dám tiếp tục hôn?"

Tiffany nổi giận, không để ý đến bàn tay còn đang đau nhức, tiếp tục muốn giáng một cú tát nữa.

Lần này Taeyeon phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chặn được cánh tay của Tiffany.

Trong đôi mắt đen sẫm của anh đang nổi sóng gió, thần sắc phức tạp, cất giọng cực nhẹ, mang theo chút thăm dò: "Tiffany?"

Hai từ "Tiffany" này anh có thể tùy tiện gọi sao?

Tiffany lại vung tay trái đang tự do lên, tiếp tục tát vào mặt bên kia một cái "bộp" nữa.

Mỗi bên một bạt tai, lần này, dấu tay ở hai bên mặt anh hoàn toàn đối xứng.

"Tiffany!" Taeyeon gầm nhẹ một tiếng, kẹp tay trái của cô lại.

Tiffany cùng anh phân cao thấp, trong lòng có chút kỳ quái.

Nhiều năm qua, Cô và Taeyeon đã đánh nhau vô số trận, từ trước đến nay sức lực đều ngang nhau, tuyệt đối không có chuyện bị anh ta tùy tiện bắt lấy như vậy được.

Chẳng lẽ ngủ một giấc, thì lập tức biến thành con gà yếu ớt?

Hai cổ tay đều bị anh ta cố định, Tiffany nhấc đầu gối lên.

Taeyeon lưu loát nắm hai cổ tay của cô bằng một tay, rồi đưa tay còn lại đè chân cô, đè chặt cô xuống giường.

Cái này không làm khó được Tiffany, tay của anh ta đang nắm chặt cổ tay Tiffany ở ngay trước mặt, Tiffany không chút do dự, cắn một phát.

Taeyeon bị đau, buông ra Tiffany ra, lùi về phía sau một bước, thấy vết máu trên tay thì quát lên, "Tiffany, cô điên à?"

Tiffany ngồi xuống, "Tôi điên rồi? Có anh mới điên rồi, muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Đây là đâu? Không phải chúng ta mới rơi xuống vách núi ở Huyền Thiên sao?"

Taeyeon dùng ánh mắt đánh giá quan sát Tiffany nửa ngày, đột nhiên phá lên cười.

"Cô rốt cục đã tỉnh? Thế nhưng lại mất trí nhớ, những chuyện xảy ra ở nhân gian trong mấy năm nay đều đã quên sạch sao?"

Lời anh ta nói, Tiffany nghe không hiểu.

Tiffany chỉ nhớ rõ, trước khi hôn mê, cô cùng với anh ta rơi xuống vách núi dựng đứng ở Huyền Thiên.

Xung quanh đều là tiếng gió rít gào, vách núi ở Huyền Thiên cực cao, Tiffany chưa bao giờ bị rơi nhanh như vậy.

Lúc ấy Tiffany rất cố gắng vẫy cánh để bay, nhưng mà toàn thân tê liệt, hoàn toàn không động đậy được, chuyện xảy ra sau đó thì cô cũng không biết.

Ngủ một giấc dài, mở mắt ra, thì như bây giờ.

Taeyeon lại cười.

"Sau khi rơi xuống vách núi, chủ tế của tộc Bạch Hổ đã cứu chúng ta, hóa chúng ta thành linh thai để nuôi dưỡng, bây giờ đã là năm ngàn năm sau, nơi này là nhân gian, hai chúng ta đã sống lại ở nhân gian, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng đã kết hôn rồi, những chuyện này cô đều không nhớ sao?

"Kết hôn? Tôi? Với anh? Anh đùa tôi sao??"

Khóe miệng Taeyeon nhếch một cái, "Cô quấn chặt lấy tôi, đòi nhất định phải gả cho tôi, tôi thấy cô đáng thương, cho nên mới đồng ý. Hôm nay chính là kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta, cô cố ý chuẩn bị rượu đỏ, còn mặc đồ ngủ gợi cảm định câu dẫn tôi lên giường, cô không nhớ rõ sao?"

Tiffany không khỏi lại cúi đầu nhìn chính mình, trên người đúng là —— lộ khá nhiều.

Tiffany kéo chăn trên giường, che kín cả người mình lại.

Những đoạn ký ức xa lạ chợt hiện lên trong đầu.

Cô và Taeyeon đứng trước một tấm màn màu đỏ, thợ chụp ảnh ở đối diện nói: "Soái ca, mỹ nữ, hình kết hôn phải gần hơn một chút, nào, cười một cái, một, hai, ba!"

"Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, rồi kết hôn?" Tiffany hỏi.

"Không sai." Taeyeon đáp, trong giọng nói nghe làm sao đều như kiểu cười trên nỗi đau của người khác, "Giấy hôn thú ở trong két sắt ở phòng sách, cô có muốn xem không?"

Taeyeon rời đi chỉ chốc lát, lại trở về, trong tay cầm tập văn kiện plastic, bên trong có một túi nhỏ bằng lụa tinh xảo.

Một lớp rồi lại lớp nữa, tập văn kiện được mở ra, Taeyeon kéo sợi dây buộc túi ra, sau đó lấy 2 quyển sổ nhỏ màu đỏ đưa cho Tiffany.

Ngay khi Tiffany mở ra đã nhìn thấy ảnh chụp chung của cô và Taeyeon trong đó, gương mặt Taeyeon bình tĩnh, còn mặt Tiffany chính là bộ dáng ngốc nghếch, giống bị hạnh phúc làm cho đầu óc choáng váng.

Tiffany:" ......"

Cho nên những năm này ở nhân gian lớn lên, cô mơ mơ màng màng không nhớ rõ những năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiffany cẩn thận nghiên cứu hai cuốn sổ màu đỏ xong, sau đó đưa lại cho Taeyeon.

"Đã kết hôn đúng không, vậy thì có sao đâu? Anh nghe cho kỹ, Taeyeon, tôi muốn ly hôn."

------oOo------


Nghe thấy hai từ "ly hôn", Taeyeon không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiffany một hồi lâu.

Cằm anh bạnh ra, lông mày cụp xuống, đôi mắt thâm thúy kia nhìn có chút dọa người.

Rồi rốt cuộc anh cũng mở miệng.

"Muốn ly hôn? Tùy cô."

Taeyeon ném cái túi và hai cuốn sổ màu đỏ trong tay lên tủ đầu giường.

Sức lực của anh không nhỏ, hai cuốn sổ vèo một cái, trượt trên mặt tủ, rơi vào khe hở giữa tủ và vách tường, rồi lọt xuống dưới, không nhìn thấy được.

Taeyeon không để ý đến chúng, vòng qua giường lớn, đi đến bên kia giường, vén chăn lên rồi chui lên giường.

Trông anh ta rất khó chịu.

Khó chịu là đúng rồi, anh ta khó chịu, Tiffany cảm thấy rất thoải mái.

Tiếng kim đồng hồ treo tường lạch cạch vang lên, chỉ hướng mười một giờ đúng.

Taeyeon lướt nhìn đồng hồ, cất giọng lãnh đạm: "Tôi đoán đêm nay cô không có ý định ngủ cùng một chỗ với tôi?"

Đó là đương nhiên, có điên mới ngủ cùng một chỗ với anh ta.

Mặc dù cô còn không rõ lắm đây là nơi nào, nhưng Tiffany vẫn bọc mình trong một cái chăn lớn, đi xuống giường, lề mà lề mề bước ra cửa, hoàn toàn mặc kệ Taeyeon còn đang đắp một đầu chăn ở bên kia.

Mới đi ra khỏi không có mấy bước, bỗng nhiên ngực giống như là bị người ta dùng chùy sắt lớn gõ một cái.

Tiffany sửng sốt.

Ngực đau nhói, dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ Tiffany. Trong nháy mắt, Tiffany thở không nổi, trước mắt nổ đom đóm, một đống sao xoay vòng.

Tiffany ho khan vài tiếng, bên trong miệng nhờn nhợn, phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ giọt trên thảm lông dài màu trắng trên sàn nhà. Màu đỏ loang lổ, vô cùng chói mắt.

"Lùi lại phía sau một bước." Giọng nói lạnh như băng của Taeyeon vang lên ở phía sau, "Lùi một bước thì lập tức sẽ không sao."

Tiffany nghe lời lùi lại một bước, cái cảm giác giống như sắp chết lập tức biến mất trong nháy mắt.

Chuyện này là sao?

Tiffany ổn định tinh thần, quay đầu lại nhìn Taeyeon.

Taeyeon vẫn ngồi dựa vào đầu giường như cũ, vẻ mặt thờ ơ, khóe miệng cũng có một chút máu.

Làm như không có việc gì, anh dùng ngón lau sạch vết máu trên khóe miệng, sau đó rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường ra, xoa xoa, rồi ném đi, thuận tay ném cho hộp khăn giấy cho Tiffany.

Tiffany đưa một tay ra chụp lấy hộp khăn giấy, căm tức nhìn anh ta, "Taeyeon, anh đã làm cái quỷ gì đấy?"

"Tôi giở trò quỷ? Cô cho rằng từ trên sườn núi Huyền Thiên rơi xuống, muốn sống lại thì lập tức sống lại sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy trên thế giới này?"

Taeyeon mỉa mai nói.

"Điều kiện để sống lại là phải bị dính một lời nguyền, mỗi ngày từ mười một giờ tối hôm nay tới mười một giờ trưa ngày mai, 6 canh giờ, 12 tiếng đồng hồ, hai chúng ta không thể cách nhau ngoài năm bước chân, nếu không thì sẽ cùng chết."

Taeyeon cười như không cười nhìn Tiffany, "Tiffany, muốn chết thì đi đi, muốn sống thì đàng hoàng đứng yên cho tôi."

Đây là cái điều kiện sống lại thần kinh gì vậy?

Ý anh ta là, mỗi lúc trời tối đều phải ở cùng một chỗ với anh ta?

Vậy thì dứt khoát chết đi cho xong.

Taeyeon trưng ra vẻ mặt lười nhác không thèm giải thích, đợi cô tiêu hóa xong chuyện này, mới nói: "Tình huống hiện tại chính là như vậy. Cô cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi muốn đi ngủ trước, ngày mai còn phải lên đường sớm."

Nói xong thì anh ta duỗi chân, mặc kệ chuyện không có chăn đắp trên người, trực tiếp nằm xuống rồi nhắm mắt lại.

Tiffany không nói gì nhìn anh: Anh ta cứ ngủ như vậy? Chuyện này là thế nào vậy?

Tiffany nhíu mày, lui về phía sau một bước.

Trước ngực lại bị một cú đập thật mạnh, mấy ngôi sao chạy vòng trước mặt, máu tanh từ trong miệng trào ra.

Mới vừa rồi còn từ từ nhắm mắt, không nhúc nhích, ngay lập tức, Taeyeon từ trên giường vọt dậy, sải bước dài tới nắm chặt tay Tiffany, tức giận nói: "Tiffany, cô bị điên à?"

Chiêu kéo dài khoảng cách để đả thương đối thủ một nghìn lần thì chính mình cũng bị tổn hại một nghìn lần, thế nhưng lại rất hiệu quả.

Chuyên trị tính giả vờ ngủ.

Tiffany nuốt trọng ngụm máu trong miệng, liếm môi, nói: "Tôi còn chưa có hỏi xong đấy, anh muốn ngủ sao? Nghĩ thật đẹp đó."

Taeyeon nhìn chòng chọc cô một lúc, buông cánh tay của cô ra rồi đến bên giường ngồi xuống, hai tay vòng trước ngực, "Cô còn muốn hỏi cái gì? Hỏi nhanh lên."

Tiffany suy nghĩ một lúc, hỏi: "Cho nên từ sau khi sống lại, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày tôi và anh đều ngủ cùng nhau? Ngay cả khi tôi còn nhỏ? Taeyeon, anh là cầm thú sao?"

"Không phải. Lời nguyền bắt đầu có hiệu lực từ sinh nhật năm 20 tuổi của cô, cho nên vào ngày sinh nhật của cô thì chúng ta đã kết hôn. Rất thuận tiện."

Tiffany nổi giận: "Chủ tế nào của bộ tộc Bạch Hổ các người đã làm ra loại lời nguyền này, căn bản là để giúp anh chiếm được tiện nghi của tôi?"

Taeyeon hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo trên người Tiffany đang bọc chăn, "Tôi muốn chiếm tiện nghi của cô? Tự nhìn lại cái váy cô đang mặc trên người đi, cô có thể cây ngay không sợ chết đứng hơn một chút được không?"

Tiffany nghĩ: Tôi chẳng nhớ gì cả, đương nhiên tùy anh muốn khoe khoang, nói không chừng cái váy này cũng là do anh ép tôi mặc đấy.

Thấy cô không nói gì, Taeyeon hỏi: "Bây giờ tôi có thể ngủ chưa?" Anh lại định đi ngủ.

"Anh chờ một chút," Tiffany bất bình, "Coi như là tôi không đi, dựa vào cái gì mà anh ngủ trên giường, còn tôi phải đứng trên mặt đất?"

Taeyeon nở nụ cười, "Vậy thì lên giường ngủ, dù sao cũng chẳng phải ngày đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau."

"Ai muốn ngủ với anh?" Hơn nữa là một thằng đàn ông, anh không thấy xấu hổ khi một mình ngủ trên giường sao?"

Taeyeon liếc mắt nhìn cô một cái: "Căn phòng này chỉ có một cái giường và một cái chăn, một là cùng nhau dùng, sẽ có được cả giường lẫn chăn. Còn không thì một người lấy một cái, cô muốn giường hay chăn?"

Lừa gạt quỷ đấy, làm sao mà chỉ có một giường một chăn.

Theo bản năng, Tiffany biết, ở đây còn một một cái chăn khác, nhưng mà cô không thể nhớ được là nó để ở đâu.

Tiffany cười lạnh, nhìn chằm chằm Taeyeon, bọc chăn quanh người lùi về phía sau một bước nhỏ, rồi dừng lại, sau đó lại lùi thêm một bước nhỏ.

Đây là loại đe dọa sáng suốt.

Taeyeon im lặng thở dài, đứng dậy mở tủ quần áo bên giường, ôm ra một ... cái chăn khác.

Anh ném tấm chăn bông lên tấm thảm bên cạnh giường, nằm xuống, đắp kín chăn rồi nhắm mắt lại.

Như vậy còn được.

Tiffany hài lòng leo lên giường.

Nhớ tới khi nãy anh ta tiếp cận, tư thế vô cùng thành thạo, Tiffany do dự ba lần bảy lượt, vẫn nhịn không được mà hỏi: "Taeyeon, hai chúng ta thật sự... đã ngủ với nhau rồi sao?"

Ngủ này không giống với ngủ kia, Taeyeon nghe hiểu.

Taeyeon im lặng một chút rồi mới đáp: "Cái này cũng không nhớ rõ? Tự mình từ từ suy nghĩ đi nhé!"

Nghĩ rồi nghĩ.

Tiffany ôm đầu ngồi trên giường, quấn chặt chăn bông, phân tích chi tiết tình trạng hiện tại trong đầu một lần.

Quả thật những gì Taeyeon nói đều là sự thật.

Khi ở vách đá Huyền Thiên rơi xuống, ấy vậy mà không chết, bây giờ đã là 5000 năm sau, hai người tới nhân gian, sống lại một lần nữa, còn bị dính lời nguyền năm bước và đã kết hôn.

Tiffany nhớ lại toàn bộ những chuyện ở Thanh Loan năm đó, dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà toàn bộ những chuyện trải qua ở nhân gian này cô đều quên toàn bộ.

Những chuyện trải qua đều quên, nhưng cảm giác thì vẫn còn, mọi thứ xung quanh vừa lạ vừa quen, vô cùng quỷ dị.

Thế nào mà đã kết hôn với Taeyeon rồi? Coi như là có lời nguyền năm bước, hai người hoàn toàn có thể không cần thiết phải đi tới nước này.

Nhìn dáng vẻ kia của Taeyeon, có vẻ như anh ta cũng không cam tâm tình nguyện với cuộc hôn nhân này.

Trên tủ đầu giường có một cái gương, Tiffany cầm lên soi.

Trong gương xuất hiện một gương mặt quen thuộc, không tệ chút nào.

Gương mặt nhỏ nhắn khoảng chừng bàn tay, trắng nõn, dễ thấy nhất là đôi mắt to tròn, đen lúng liếng, lông mi dài như mi giả.

Từ trước đến nay, tộc Thanh Loan nổi tiếng có khuôn mặt xinh đẹp, Tiffany là con gái của tộc trưởng Thanh Loan, đứng thứ 68 trong nhà, có rất nhiều anh chị, đối với khuôn mặt xinh đẹp đã sớm quen thuộc, nhưng thật ra, cô chẳng cảm thấy gương mặt mình có gì đặc biệt.

Có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là thân hình này.

Tuy rằng nhìn qua thì rất giống trước đây, nhưng lại có điểm khác biệt rất lớn —— thực sự quá yếu, đan điền (1) trống rỗng, hoàn toàn không có tu luyện gì cả, như một con Ma Tước (2), không có chút nào giống với Phượng tộc Thanh Loan.

(1) Đan điền: là danh từ thường thấy trong thư tịch của Ðạo gia hay trong y thư cổ đại Trung Hoa. Nội dung của nó nói lên quan điểm luyện tĩnh dưỡng sinh. Theo luận thuyết của Ðạo gia: dưới lỗ rốn khoảng ba tấc (hoặc một tấc mấy phân) có khoảng không gian trong bụng gọi là đan điền. (nguồn: google)

(2) Ma Tước là chim sẻ.

Chỉ đọc tại gacnhomongmo.wordpress.com mới là trang chính chủ, còn lại đều là ăn cắp!

Thời gian 5000 năm, bảo ngắn thì không ngắn, nói dài cũng chẳng dài, đối với tuổi thọ của tộc Thanh Loan mà nói thì cũng không tính là bao.

Lúc ngã xuống vách núi ở Huyền Thiên, không biết cha mẹ và các anh chị có đi tìm Tiffany hay không?

Hai tộc Thanh Loan và Bạch Hổ trở mặt nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều không đội trời chung, xem ra Taeyeon cũng không đem tung tích của Tiffany nói cho người nhà cô. Nếu không thì người nhà Tiffany cũng sẽ không để một mình Tiffany sống ở nhân gian này, để cho Taeyeon bắt nạt như thế này.

Tiffany muốn về nhà.

Cô muốn về nhà Linh Trạch Châu, trở lại chỗ sư phụ Uyển Khâu hơn là cùng anh ta ở lại đây.

Nhưng bây giờ trên người cô không có một chút phép thuật nào,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net