12. Vạch trần nhanh chóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Khải từ khi về Nhà Chính luôn phải đi đến các buổi tiệc.
Nhưng luôn luôn mang Nguyệt Ân đi theo. Nguyệt Ân có tài, có sắc, chỉ là không thể chịu được cảnh gia đình đấu đá nhau vì ghế chủ tịch.
Ngày đó, khi Lâm Khải bị đẩy từ trên cầu thang xuống, người ta đã báo cậu hôn mê sâu, sau đó chết ở bệnh viện.
Nguyệt Ân vốn là người không hề tin tưởng người trong nhà, trà trộn vào khu y tá trực để nghe ngóng, kết quả, cậu là do bị rút ống thở mà chết.
Nhưng Lâm Khải lại đang ngồi đây, đó là điều chị ta thắc mắc nhất.

Trong phòng, Lâm Khải vẫn liên tục sử dụng máy tính, đã gần tuần kể từ khi tới Nhà Chính, bên Hạ Dương vẫn chưa có động tĩnh gì, điều đó khiến tâm trạng cậu chưa hề tốt hơn.
''Em nghĩ đến chuyện nhuộm lại tóc chưa?'' Nguyệt Ân cầm theo hai cốc cà phê, đặt trước mặt Lâm Khải một cốc.
''Chị không sẵn sàng làm người thừa kế, nếu được chị muốn em quay về hẳn đây và ngồi lên chỗ đó.''
''Chị đã 25 tuổi, một khi kết hôn sẽ dành hết thời gian cho chồng, con, làm sao có thể cai quản công ty?''
''Không phải những lúc ông già đi vắng, người giữ công ty ổn định là chị sao?'' Lâm Khải nhìn cốc cà phê rồi nói.
''Đó chỉ là bất đắc dĩ.''
''Chị đang tính kết hôn với anh bạn trai bị phản đối kia đúng không? Thực ra, ông già không phản đối đâu, có mẹ chị thôi. Khi kết hôn xong cùng anh ta mà giữ công ty là được.''
''Em... Tuấn Khải...'' Nguyệt Ân thật sự lo lắng mình không thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy được.
Lâm Khải không có thời gian để tìm ai khác, người cậu đưa lên phải là Nguyệt Ân. Cậu không hề thay đổi quyết định.
Và cậu đang thật sự lo cho đám Hạ Dương, họ không về văn phòng cả tuần nay, liên lạc không thể kết nối, nhất định đã có gì đó xảy ra. Cậu đã bói được chính mình là Tử đầu tiên lúc lái xe tới, còn lá tiếp theo không biết lúc nào sẽ xảy ra.
''Nguyệt Ân, chị lại đây nhìn vào mắt em được không?''
''Làm gì...''
Dù thắc mắc nhưng Nguyệt Ân cũng lại nhìn. Lâm Khải nhìn vào mắt Nguyệt Ân, sau đó quay đi.
''Bây giờ chị, cầm lấy cái USB này, nó chưa dữ liệu vạch trần tham ô của giám đốc Lưu. Nếu giám đốc Lưu bị rút khỏi vị trí cổ đông, những cổ đông khác sẽ auto về phía chị - người Trung lập. Vì họ sẽ không bao giờ về phe em. Và cũng đồng nghĩa anh Thái Bảo bị loại khỏi cuộc chơi, vì anh ta chỉ đang được Lưu Tiến nâng lên thôi.''
''Em...''
Lâm Khải nói hơi lớn tiếng, nhưng Nguyệt Ân hiểu được kế hoạch của cậu ta.
Chị ra ngoài ngay lập tức, và Lâm Khải khoác vội áo chạy về Văn Phòng.

''...Họ biến mất đâu rồi?''
''Chẳng lẽ khu trường học đó thật sự...''
Lâm Khải đến văn phòng, nhưng tuyệt nhiên khắp nơi đều có bụi, và mạng nhện, như đã lâu không dọn dẹp.
Thiên Dịch rất ghét nhện, cho nên Thiên Hạo luôn đảm bảo văn phòng không có chút mạng nhện nào.
''Thế này thì mình phải nhanh chóng giải quyết việc ở Nhà và đi tìm bọn họ...''
Cậu cầm một số đồ dùng cần thiết, lau chùi dàn máy tính của mình, và đi ra khỏi văn phòng.
Ở dưới, có một người đã đứng đợi sẵn, không phải là Dật Hàm, mà là Lưu Tiến.
Lâm Khải vừa đi xuống lầu, vừa nhìn ông ta.
''Cậu Lâm, bọn tôi có chút chuyện muốn nhờ.''
''Lên xe đi.''


Hạ Dương vẫn lạc trong đêm tối.
''Có lẽ ở đây có dị không gian...'' Hạ Dương chỉ kết luận như vậy, khi đi tìm Thiên Hạo và Thiên Dịch nhưng không thấy, hoặc là Thiên Dịch đã mất kiểm soát năng lực, nhưng chuyện ấy không xảy ra được, Thiên Dịch rất yếu, khó có thể sử dụng năng lực nhiều ngày liên tiếp.
Cô bắt đầu nghe thấy tiếng gọi tên mình nhiều hơn, bóng đen ''Lâm Khải'' vẫn cố lôi kéo cô vào phòng thí nghiệm.
'' Hạ Dương ''
'' Tiểu Dương ''
''Dương Dương''
Nhiệt độ thấp dần xuống, khiến Hạ Dương co người lại, những bàn tay trắng bắt đầu xuất hiện, cố lôi kéo Hạ Dương vào phòng đấy. Cô lùi liên tục, chạy trong hành lang.
Giọng nói là của ba người họ, cánh tay phải bị siết, khiến cô còn sợ hãi hơn.
Chạy trong đêm tối, chạy mãi, nhưng mãi không quay đầu lại được. Mọi hành lang đều trông giống nhau, biển lớp 2 vẫn là lớp 2, nhưng mỗi lần quay lại chữ trên biển đều vấy thêm máu.
Hạ Dương thở hổn hển, nhìn cánh tay mình đang bầm tím, và nhìn người xuất hiện ở cuối hành lang, là ''Lâm Khải.''
''Vậy chỉ còn nước vào đó thôi...''
Hạ Dương phá ngay cánh cửa phòng, mở nó ra, nhìn đồng hồ trên tường không hề quay số, nhưng số lượng ngày vẫn cứ tăng lên.
''Thiên Hạo, Thiên Dịch!!'' Cô gọi lớn.

Ở bên kia, Thiên Hạo và Thiên Dịch đã mất dấu Hạ Dương ngay vị trí rẽ, họ cũng đang ráo riết đi tìm.
Thiên Hạo sực nhớ lần trước khi bị bắt đi, cậu cũng đã bị tách ra, nên nắm chặt tay Thiên Dịch mà kéo đi.
Thiên Dịch đang rất sợ hãi, tay chân run lên bần bật, mặt thì tái mét.
Thiên Hạo luôn dùng năng lực để lắng nghe âm thanh, nhưng đều không nghe được gì cả.
Đột nhiên, ở cuối dãy hành lang, có một nữ sinh bị treo cổ lên xuất hiện.
''Là con ma ám Vũ Kỳ...''

Lâm Khải bị đưa tới một căn phòng trong nhà của Lưu Tiến. Đây có vẻ là nhà riêng của ông ta, vì nhà chính ông ta cậu đã từng tới một lần, to hơn ở đây. Và hơn nữa, ông ta đã có 2 đứa con còn nhỏ tuổi.
Cậu dừng chân ở ngay trước cửa, liếc nhìn về phía sau, và quan sát phía trước.
Cửa phòng này là loại cửa tự động, có thể điều khiển đóng mở nhờ remote và mã khóa.Là loại mà Nguyệt Ân và Lâm Khải lên bản thiết kế cải tiến hơn là có thể nhận dấu vân tay.
Vào bên trong, là vào hang cọp. Lưu Tiến vẫn đang ngồi trên giường.
Chỉ nhìn khuôn mặt dâm đãng của ông ta, Lâm Khải cũng hiểu ông ta muốn gì.
Cậu ta khẽ bấm nút gì đấy ở túi và bước vào phòng.

''Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu định dùng USB này để vạch trần chúng tôi?'' Lưu Tiến lấy ra một cái USB đen, đưa qua đưa lại trước mặt Lâm Khải.
Đương nhiên cậu chẳng lộ chút cảm xúc gì.
''Thế này đi, tôi chẳng ham gì lắm, nhưng tôi sẽ xóa dữ liệu liên quan tới tôi, còn lại tôi có thể cho cậu, để cậu lấy chỗ thừa kế. Từ khi gặp lại cậu, tôi đã biết tên Thái Bảo kia chỉ là đồ thừa rồi.''
''Ông đạt được mục đích rồi là quăng người ta qua một bên nhỉ.''
''Vậy là mục đích của tôi là cậu rồi.'' Lưu Tiến cười và quăng USB lên giường.
''Cậu hiểu phải làm gì để lấy lại nó rồi chứ? Tôi đã cho người xóa dữ liệu ở laptop cậu rồi, bản này chỉ còn mỗi ở đây thôi.''
''Cậu Lâm, cậu phải hiểu là tôi yêu cậu đến mức nào. Mái tóc vàng xoăn bẩm sinh với đôi mắt xanh mướt ấy, cơ thể mảnh khảnh cao ráo, gương mặt ưa nhìn, làn da trắng hồng.'' Lưu Tiến bắt đầu lộ ra gương mặt thèm muốn.
''Nó làm tôi khao khát...''
''Tôi tưởng ông chỉ hứng thú với trẻ em?'' Lâm Khải cười khẩy.
''Cậu là trường hợp đặc biệt!!! Lần đó đã làm cậu đau, cậu sợ đúng không? Nhưng lần này cậu đã lớn rồi, cơ thể sẽ phản ứng tuyệt vời hơn, và sẽ bớt đau hơn, và...''
''Chỉ cậu mới làm tôi trở nên như vậy, quên đi bà vợ già ở nhà, tâm trí tôi chỉ muốn dày vò cậu như thế nào...''
''USB đó là ai đưa cho ông?''
''Đương nhiên là người chị của cậu, ai ngờ cậu lại bị phản bội đâu nhỉ!???''
Lưu Tiến cười lớn, thỏa mãn nhìn Lâm Khải.

'' Có vẻ ông thích những cậu bé dâm đãng và nghe lời, nhưng tiếc là tôi không có điều đó.''
Cậu mở cửa, định bỏ ra ngoài, nhưng bị hai tên vệ sĩ vest trắng đẩy ngã vào trong, khóa cửa lại.
Khi Lâm Khải chưa kịp định thần đã bị hai tên đó đè đầu xuống sàn, áo khoác cậu đã bị hai tên kia kéo cởi ra, quần đang chuẩn bị chạm tới thắt lưng thì Lâm Khải đã cho mỗi tên một cái.
''Ra ngoài!!'' Lưu Tiến hét. Hai tên đó bỏ ra ngoài theo lệnh và khóa cửa.
''Call boy chất lượng cao, cậu biết, đúng không?''
Ông ta gọi cậu là trai gọi.
Lâm Khải như đã hiểu được gì đó sau khi bị lột áo khoác, đứng lên, bắt đầu cởi khuy áo sơ mi trắng của mình.
''Đúng, đúng như vậy...'' Lưu Tiến như muốn chảy nước miếng, nhìn Lâm Khải không chớp mắt. Cậu ta mở đến khuy thứ hai, thì nới lỏng cúc quần và thắt lưng, dùng ngón tay vuốt nhẹ từ ngực xuống vùng bụng.
''Đây là lần cuối, nhé?'' Giọng điệu có hơi giả, nhưng đối với Lưu Tiến, hiện giờ Lâm Khải như đang quyến rũ thú tính của ông ta, ông ta vội vàng cởi quần áo, và vồ vào cậu như một con hổ đói thấy một miếng mồi ngon.
Lâm Khải chặn lại ông ta, khẽ thì thào:
''Lần cuối rồi đó, nhưng phải nhẹ nhàng thôi.''
''Tuấn Khải, dạng chân ra đi nào.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net