•Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Không có thật!Đọc hết chap rồi hãy bình phẩm, không toxic-ghét bỏ bất cứ thành viên nào!! Không đúng sự thật và là sản phẩm của trí tưởng tượng.

——————————————

"Vẫn là họ.Nhưng bóng ma Sài Thành,vẫn là nhà vua.Và ngày hôm nay,họ vẫn sẽ tiếp tục nâng Khiên và Gươm Danh Vọng trên tay.Xin chúc mừng nhà vô địch của chúng ta SAIGONPHANTOM và cũng xin được chúc mừng FMVP của chúng ta,SGP KHOA"

Tối nay mọi người đã làm rất tốt,vẫn là một Phúc Lương tài năng với vị trí đường giữa,vẫn là một Lai Bâng xuất xắc với những con bài đi rừng,vẫn là một Ngọc Quý vì đồng đội mà không ngại lao vào,vẫn là một Tấn Khoa luôn sẵn sàng lao vào bảo vệ các thành viên,vẫn luôn mang ước nguyện Fmvp và đã thành thật,vẫn là một Hoài Nam...

À,mà tối nay làm gì có Hoài Nam.

Tiếng khán giả vỡ oà cảm xúc vì vui sướng và cả tiếng pháo giấy bắn trực một mảng sân thể thao kéo nó về thực tại.

"Khoa làm gì đứng đờ ra vậy,nhích lên tí nè lát anh Rin,anh Dép với Lạc ra nữa"

Nó im lặng ngó vào lối đi lớn chờ đợi một bóng hình nhỏ mà nó thương,nó thương anh của nó nhiều lắm.

Từ những khoảng thời gian đầu khi nó vừa vào team anh là người đầu tiên cởi mở và giúp nó hoà nhập,cũng là người chịu được tính cách cọc cằn của nó.Cũng là người chịu ngồi chỉ nó hay động viên nó vào lần đầu live stream và cũng là người chịu ngồi cả giờ nghe nó tâm sự.

Vậy mà cuộc đời trớ treo với anh của nó.Đi lên từ hình ảnh phải thay vào rất nhiều vị trí và những cố gắng từng ngày nhưng chẳng ai công nhận cho sự cố gắng đó.

Cứ khi team gặp vấn đề làn sóng dư luận sẽ hướng về phía anh nó mà chỉ trích,bảo sao không thay anh đi dù họ chẳng bao giờ nhìn vào những thứ anh đã cố gắng.

"Khoa"Lai Bâng vỗ mạnh lưng nó ra hiệu,gã thấy lạ vì bình thường nếu vô địch nó sẽ cười vui,thay vào thế hôm nay nó lại trầm xuống.

"Xin lỗi em hơi mất tập trung"

"Mấy đứa giỏi quá trờii"Hoài Nam bước ra cùng Công Vinh và Thanh Lâm,vỗ vào vai Lai Bâng khen bọn trẻ.Tấn Khoa hiểu,sâu trong đôi mắt đó là hàng ngàn điều tiêu cực mà anh nó phải hứng chịu.

Từ lúc có thông báo đổi người chơi ở vị trí Xạ thủ của team,rất nhiều bài viết hay comment tiêu cực đến trân quý của nó.Nó biết mỗi đêm khi đợi nó ngủ anh lại sẽ đọc hết những thứ đó nhưng sẽ chẳng nói cho ai cả.

"Khoa sao vậy em"Hoài Nam cuối xuống nhìn nó,từ lúc đi ra tới giờ thấy nó ít nói hẵn, không hoạt bát như mấy lần trước.

"Em đâu có.."

"Nó vậy nãy giờ á anh Rin,chắc nhớ ai hay sao á"Phúc Lương chen miệng vào kể lễ với Hoài Nam,gã cũng lấy làm lạ với thái độ của nó, trong kí ức của gã,những lần vô địch nó sẽ là người nói cười nhiều nhất,nhưng hôm nay lạ đến thế nào.

Tấn Khoa không cãi,đúng.Nó nhớ con mèo hay ngồi cạnh nó những lúc đáng studio hay đánh playoff,nó nhớ cái cảm giác anh vẫn ngồi đó hỏi nó những thứ anh không biết.Nó nhớ,nhớ rất nhiều và còn nhớ anh nữa.

"Khoa sao dạ,em mệt hả"Hoài Nam lo lắng khi thấy nó chỉ cười trừ rồi im lặng núp sau lưng anh.

"Em ổn mà,Nam nhìn lên kìa"Nó đuổi đi suy nghĩ của anh,bảo anh quay lên vì cam đang đến.

[Tách]

————————————————

Tối đêm chung kết,cả team bảo nhau đi ăn coi như phần thưởng cho cả đội.Tấn Khoa cũng đi nhưng chỉ im lặng ngồi cạnh anh nó uống nước ngọt rồi lại xem đám Phúc Lương và Lai Bâng tấu hài.

"Khoa nay sao dạ,thấy Khoa im lặng quá trời"Hoài Nam nhích lại gần nó nhỏ giọng hỏi,chưa bao giờ anh thấy nó như vậy.

"Em đâu có sao,vẫn vui vẻ với mọi người đó thôi"Nó vỗ vai anh trấn an lại mấy cái suy nghĩ trong đầu nhóc con này,nói gì thì nói,mình nó suy là được rồi.

"Nay Khoa đánh hay quá trời luôn á,còn được FMVP nữa,siêu giỏi"Em cười tươi nhìn nó,nụ cười mang theo một ít chua chát và nhiều phần vui vẻ,đôi mắt anh khi cười như chứa cả triệu vì sao nhỏ làm người khác nhìn vào lại không muốn thoát ra.

"Thế á, nhưng em vẫn muốn đạt lấy nó khi có anh ở đó hơn cơ"Tay nó bẹo lấy má em,bấu đủ kiểu vào má xinh mà nó tự tay chăm,vẫn ốm.

"Anh vẫn ra lúc Khoa nhận mà,hong sao hết, chẳng phải bạn ấy đã làm rất tốt phần của anh luôn kìa"Hoài Nam an ủi nó,nhưng anh chẳng thế biết được nó nhớ anh đến nhường nào.

|𝟐𝟐:𝟓𝟔|

Nó và em xin về khách sạn trước vì cả hai đều mệt.

Phòng ở khách sạn khá rộng,một phòng lớn sẽ có hai căn nhỏ được chia ra đầy đủ tiện nghi,nó và em một phòng còn phòng còn lại là của bâng và quý.

[Cạch]

"Khoa sao vậy"Hoài Nam hơi bất ngờ,khi tiếng cửa vừa đóng cũng là lúc em cảm nhận thấy như có ai đó ôm mình rất chật, khối lượng của người đó không cao nên em dễ dàng đoán đó là nó ôm mình.

"Nhớ anh..."Tấn Khoa ghì đầu vào gáy nó tham lam ngửi lấy mùi đào chín trên người em.

"Anh vẫn ở đây mà,có đi đâu đâu nè"Hoài Nam xoay người ôm lấy nó,tay em nhỏ nhỏ đặt trên lưng nó vỗ về như dỗ con nít vậy

"Không phải,nhớ anh đánh chung cơ.."Mặt nó dụi vào cổ em làm trò,cảm giác nhớ nhung khiến nó không kiếm soát được mà ôm chật lấy em như sợ chỉ 1 giây nữa em sẽ chạy đi mất khỏi nó.

"Thôi,lỡ APL tới anh lại được ra ngồi cùng Khoa thì sao,lúc đấy Khoa tha hồ mà nhớ luôn á"

"Ừ mong rằng anh vẫn sẽ ra để em nhớ,nhớ đến hết yêu anh thì thôi"Nó đặt lên môi em một nụ hôn coi như dẹp đi phần nào tâm trạng hỗn ngang trong lòng nó.

Tối đó, trong căn phòng nhỏ,một lớn một bé tâm sự có,cười đùa có,buồn cũng có,hạnh phúc cũng có nhưng sẽ chẳng ai biết được họ đã trân quý nửa kia đến như thế nào.Không công khai cũng được,cả hai hạnh phúc là được.

—————————————

Hôm qua ngồi coi lại trận chung kết mà tự nhiên nhớ anh Nam quá trời,cũng mong là APL ảnh được ra đánh, biết là kì nhưng mà vẫn muốn ảnh ra sân dù một game cũng đủ vui trong lòng mình, nghe anh Tùng kể,lúc mà đứng dưới xem bọn trẻ đấu nhìn anh Nam tội mà thương lắm.Đã từng có một Hoài Nam như vậy,chỉ mong là anh vẫn vui không tiêu cực về việc đó là mình cũng vui,chứ thật viết fic hay làm video mình cứ vừ làm vừa coi lại mấy trận hay live của anh mà tâm trạng tụt xuống,mình công nhận Đạt rất hay và tiến bộ,nhưng đâu đó mình vẫn muốn anh ra,ích kỷ cho bản thân mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net