Ngoại Truyện (20+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấn Khoa và Hoài Nam hẹn hò được thêm 1 năm nữa, 1 năm chính thức sau tất cả mọi chuyện, chẳng có tiến triển nào lời cho gã! Gã nghĩ vậy, nhưng cái hại của gã lại còn nhiều hơn những gì gã tưởng tượng.

Ngày tỏ tình chấn động của Tấn Khoa không phải là thứ ngăn Hoài Nam bước ra thế giới ngoài kia. Những lúc train team, gã luôn trốn nó mà đi hút thuốc, nó chẳng thể biết, mấy lần cặp kè với những người ngoài mà không thông báo hay đi nhậu như thế nào nó cũng không thể rõ.

Tấn Khoa hôm đấy nhìn thấy gã cả mặt đỏ bừng lên vì men, quay cuồng không biết trời đất gì, để 1 người khác cõng hẳn lên vai. Nó tức đến nổi nguyên 1 tuần đấy không nói chuyện với gã. Trong vài ngay sau, Hoài Nam lại mở cửa nó ra, hôn lấy môi nó mà thì thầm lời hứa với nhau, hứa với nó rằng gã sẽ không đi ra khỏi tầm mắt nó mà không thông báo 1 lần nào nữa, 1 lời trăng hoa nhưng ngày đấy nó lại đồng ý với lời hứa mà gã đưa ra, không chút nghi hoặc.

Trong mấy tuần sau, người ta nhìn thấy Hoài Nam kiêng kị đi hẵn, sự chăm chỉ của gã những lúc ngồi cùng team khi train hoặc ở phòng chiến thuật dường như là tuyệt đối, lúc đấy đối với nó mà nói quả thật không thể tưởng tượng được, cảnh mà gã ngày nào thèm men cũng tới tìm nó, cầu được ôm nó và ru rú bên cạnh nó mọi lúc, tầm mắt của nó luôn được xoa dịu, sự hạnh phúc trong nó dâng trào rất nhiều..

Cuối cùng thì vẫn chứng nào tật đấy.

Điều ngọt ngào đấy không kéo dài nhiều, gã không phải là 1 kẻ hứa hẹn tốt, chẳng mấy chốc gã tự ý cắt đứt cái lời hứa trăng hoa, đẩy tầm mắt của Tấn Khoa ra đằng sau, bước theo cái men và mùi thuốc lá cùng những thằng bạn chung lứa tuổi với gã.

Hoài Nam uống đến nỗi khuôn mặt gã đỏ bừng, nụ cười gã rạng rỡ trên môi, chỉ nhân ngay cái lúc chúng nó tíu tít cười, gã lại giơ chiếc điện thoại đen lên, đồng loạt chụp thêm vài bức ảnh đủ kiểu trong không gian mờ ảo của club.

-"Ê Khoa, mày cho thằng Rin đi nhậu hả?"

Lai Bâng nhìn thấy loạt hình ảnh gã đăng, anh liền thắc mắc, đặt ra câu hỏi cho bản thân nhưng tò mò lại phải hỏi Tấn Khoa, ai trong team mà chả biết từ khi cả 2 người hẹn hò với nhau, Hoài Nam gã đã phải kiêng kị thuốc và men tới cỡ nào. Mặt nó đen đi, nó tặc lưỡi 1 tiếng lớn, cầm điện thoại và áo khoác lên, nó lái xe ngay trong đêm, trong suy nghĩ của nó lúc này là chỉ muốn phá hủy cho chết Hoài Nam mà thôi.

Lai Bâng nhìn theo Tấn Khoa, mặt anh nghệch hẵn ra.

-"Ê bây, hình như t hại thằng Rin mất rồi"

Lạc ngồi kế lại cười khà khà.

-"Ủa Khoa hả.."

Nhìn thấy khuôn mặt của Tấn Khoa, gã được lấy 1 phen hú vía, sống lưng của gã lạnh toát, điếu thuốc trên tay theo đó cũng rơi xuống đất được gã đè bằng giày dập tắt ngọn lửa nhỏ đang phì phèo khói. Nó tới trước mặt gã, kéo gã ra khỏi cái ghế đen, đi 1 mặt ra ngoài mà không ai dám nói câu nào, lũ bạn của Hoài Nam cũng lại được lấy 1 phen hú vía.

-"Khoa ơii, là bạn anh rủ mà, anh không cố tình đi đâu."
-"Khoa àa, tha lỗi cho anh nhé, đừng giận anh mà?"

Hoài Nam chăm chú nhìn bàn tay còn lại của Tấn Khoa đang nắm chặt lấy điện thoại, gã sực nhớ ra câu chuyện tồi tệ gì đó mà gã vừa làm rồi vì thế mà gã năn nỉ nó lắm, hết xin lỗi lại tới chút chụt vô má nó, nhưng Tấn Khoa chẳng để ý lấy gã. Chỉ cho đến khi nó đẩy gã lên giường, nó mới nhìn lấy gã, câu nó thốt lên đầu tiên khi đang cởi áo thun rộng của gã.

-"Hôm nay là ngày phạt nên anh tự nhún nhé?"

Hoài Nam sợ sệt ra mặt, gã tưởng tượng được tới cái viễn cảnh gã sẽ chết ngay trên cái khúc gỗ của nó rồi. Tấn Khoa tách môi gã ra, lẽ lưỡi ra để cuốn lấy lưỡi của gã, hòa cả 2 thành 1 nhịp, nước bọt di chuyển theo luôn động của nó. Hoài Nam thuận theo ý nó, chấp nhận cách nó làm rối đi khí quản của gã, Hoài Nam đưa tay lên cổ nó, 1 lúc lại nấc mấy tiếng ư ử trong cổ họng.

Nó nhả môi gã ra, kéo theo sợi chỉ nhỏ, bỏ đi phần trên mà dời xuống phía dưới ngực, dường như đã me cái ngực gã rất lâu rồi, nhè nước bọt ra để tạo ẩm cho bầu vú của gã, nó đưa miệng day lấy phần ti, chút lại thè lưỡi mút mạnh lấy nó, phần ngực phía bên kia được chăm sóc bằng tay trắng.

Lớp xăm đen phía bên ngực của gã bị che lấp bởi tay của nó, Tấn Khoa vừa mút lại nhìn lấy sắc mặt phiếm hồng, không biết vì men hay vì khoái cảm mà gã lại làm ra vẻ mặt như vậy, liệu nếu như không vì khoái cảm, có phải từ lúc trong club gã luôn trưng cái bộ mặt đấy cho toàn bộ mọi người chiêm ngưỡng không? Nghĩ lại càng điên..

Tấn Khoa giật phắt dậy, nó chán cái ngực của gã rồi, mặt nó lại đen đi. Cậu tiến đến đầu giường để lấy gel, đổ 1 lượng ít ra tay, nhanh chóng xâm nhập vào thẳng bên trong. Hoài Nam mềm nhũn ra, cảm nhận được phía bên dưới liên tục bị làm loạn nhưng bản thân gã lại không thể cử động được.

-"Anh Nam? Anh vẫn chưa nhún mà.. đừng đuối sức dễ như vậy, rên cho em nghe."

Tấn Khoa bóp lấy má gã, chán nản nhìn khuôn mặt đỏ lừ không có cảm xúc của gã, lòng nó không kìm được mà dâng lên đợt cảm xúc chiếm đóng làm của riêng. Nó chạm nhẹ môi mềm của gã, chỉ ngay khắc sau, răng sắt của nó đã in lên môi gã 1 kí tự, mạnh đến nổi bật ra máu, nổi bật đến thảm hại.

-"hah.. Chậm thôi"

Gã gạt tay nó ra, cả người mềm nhũn ra vì từng đợt đâm rút của nó, ngón tay của nó khéo léo thụt sâu vào bên trong, nhấn mạnh vào điểm gồ trên bề mặt thịt nóng ẩm. Tăng thêm từng ngón tay vào, bỗng đến ngón thứ 3, khoái cảm mạnh mẽ khiến gã rên nhỏ, run run thoát khỏi bàn tay ranh ma của nó đang càn quấy bên trong.

-"Đủ rồi.. đừng làm thế này nữa."

Hoài Nam ngượng chín cả mặt, khó xử khi nó liên tục mở rộng cho gã lâu như vậy thế nhưng có lẽ nó hiểu ý của gã quá mức rồi. Tấn Khoa xốc gã lên cao đặt gã lên thân mình, cái mông mềm nhem nhép gel và dịch nước được đặt trên dương vật cương cứng.

-"Ừm, không làm rộng nữa, anh nhún đi."

Gã sợ hãi cả người như dính lên thân Tấn Khoa, tay chân dường như không thể nghe nổi được lời nó nói mà cứng đờ. Hoài Nam nuốt ực nước bọt, giữ cho mình tư thế quỳ, tay giữ lấy đầu khấc nó mà đưa vào miệng huyệt, lỗ hậu ướt đẫm chỉ mới mở rộng được 1 chút, thấm nhuần mùi gel và dịch ruột nồng nặc. Mới liếc sơ qua gã đã đủ biết rằng nuốt lấy con cặc của nó thì cúc trinh gã coi như đi tong rồi.

Miệng huyệt bị ép dãn ra mà đỏ rát, cả người Hoài Nam gồng lên khi mới đưa đầu khấc vào bên trong.

-"A... Vào rồi.."
-"Khít quá."

Nó nhìn gã cả người khó khăn, trong người không khỏi rộn ràng, cả mặt nó nhăn đi vì bên trong quá chặt, cái ấm nóng ở nơi quy đầu không khỏi khiến nó sung sướng. Hoài Nam đi từ từ xuống nhưng cả người lại im thin thít khi vào được 1 nửa.

Thật sự quá đầy, rất lớn

Gã không khỏi suýt xoa, nhìn nhận bản thân đang rơi vào tình trạng quá đỗi khó khăn. Vì thế mà gã sập vào người nó, má mềm đụng vào phần ngực trắng trên người Tấn Khoa.

-"Hưh.. Anh xin lỗi mà làm ơn đâ-"

Chỉ là vừa chưa dứt câu, Tấn Khoa đã không nhịn được mà nắm lấy eo gã thúc mạnh vào bên trong đẩy cả dương vật tiến sâu vào trong hậu huyệt ẩm mềm khiến gã không kinh hoàng, tiếng rên không kịp kìm lại mà thét lên.

-"Ư- ức!? Aaa... haah!! Đauu.. sâu quá."

Gã thút thít, cả người run lẩy bẩy, không kìm được nước mắt sinh lý mà trào ra, mặt gã đỏ bừng, nghẹn ngào nhìn lấy người ở phía trên vừa cho mình 1 cú trời váng. Tấn Khoa vẫn không dừng lại liên tục bóp lấy eo gầy mà giã thẳng vào bên trong.

Cơn đau đớn tột cùng khi cảm giác cả 2 bên bị rách toạt ra khiến gã phải nổ lực kìm nén lấy tiếng gào lớn bên trong. Dương vật được các mép thịt sưởi ấm, thít chặt lấy quy đầu, ép lôi tinh trùng từ bên trong nó ra. Tấn Khoa sướng đến điên lên, cái tình dục bủa vây lấy phía dưới nó khiến nó không ngừng đâm lút cán mặc cho Hoài Nam nép trong lòng nó đang nài nỉ nó tới cỡ nào.

-"Khoa- Ngừng!! Đau quá... chậmm"

Mấy lời không mạch lạc với nhau cứ liên thốt lên, Hoài Nam bấu lấy cổ nó, cắn mạnh lên vết da thịt nó nhằm cảnh cáo, sự bạo lực của nó sẽ khiến gã bắn ra mất. Các thớ cơ trên người gã bỗng căng cứng, sự đau nhức từ dương vật khi khoái cảm chiếm đóng bỗng dâng trào.

Lượng tinh trùng đặc đụa bắn ra ngay mấy giây phút đầu, cả người Hoài Nam mềm ra, gã thở dốc, cảm nhận được bản thân vừa suất ra lượng tinh đầu tiên, bắn nhiều đến nỗi dấy lên cả người Tấn Khoa.

-"Chưa gì mà ra rồi nhỉ?"

Tấn Khoa hôn lên môi gã, dùng tay nhẹ nhàng miết lấy giọt nước còn đọng lại trên mí mắt. Gã biết nó đang ý chỉ lời nói gì, mặt gã cau có cả lên nhưng giây phút sau gã nhìn thấy nó cười, cười rất tươi, sự cau có trên khuôn mặt gã tắt lịm, gã cảm giác không được an toàn, cả sống lưng gã lạnh toát.

-"Khoan.. Tấn Khoa, anh mày chư-"

Phía dưới lại luân động, gã cảm nhận được cái lỗ hậu đau rát của mình lại phải giãn ra thêm 1 lớp, dịch ruột của gã được đâm chọc nhiều lần, tiếng nhem nhép phát ra khiến tai gã đỏ lên, nước mắt vừa ngưng được 1 khắc bấy giờ lại có dấu hiệu ứa ra lần nữa.

Tấn Khoa bóp 2 bên má gã, ép gã tách 2 lớp mềm, cái lưỡi thanh thoát tiến vào va chạm với răng của gã, 2 lưỡi giao nhau hút lấy mật ngọt tận bên trong sâu. Hơi thở gã có giới hạn, sớm không trụ được trước cái tính khí lớn của Tấn Khoa nên miệng gã lại càng mở lớn hơn, đớp lấy ngụm không khí bên ngoài, nước bọt theo mép mà trào ra ngoài.

Tấn Khoa nâng mí mắt mình lên, sự hậu đậu của Hoài Nam đã khiến cho nước bọt tràn ra mất rồi nhưng lại càng dễ cho nó khám phá bên trong khoang miệng gã hơn. Nó mò sâu bên trong, luồn lưỡi vô các ngõ ngách, đớp lấy những thứ ngọt ngào đang cô đọng bên trong khoang miệng gã.

Hoài Nam đập vào lưng nó càng ngày càng nhanh, gã sắp chết vì ngạt thở mất rồi. Tấn Khoa luyến tiếc, trước khi thoát ra kẽ môi của gã nó nhanh miệng kéo lấy lưỡi gã, kéo theo cả nước bọt nhớt ra ngoài. Ngắm lấy gương mặt đỏ ửng của Hoài Nam vì không thể hô hấp mà bọng mắt nghẹn nước có thể trực trào ra bất cứ lúc nào.

-"hư.. agh, c..hó đẻ Khoa, chậm thôii"

Gã ức chế vì không thở được, phía bên dưới lại điên cuồng giã mạnh như muốn in cả hình dương vật của nó vào bên trong lỗ hậu của gã. Khoái cảm quá nhiều khiến dương vật của gã bán đứng, Tấn Khoa thở hắt, nó chạm nhẹ vào đầu khấc của gã sau đó liền tuốt mạnh.

Gã thở mạnh, ngửa cổ ra đằng sau để cảm nhận sự sung sướng mà người gã yêu đem lại cho gã. Nó nhìn lấy cổ nhỏ của gã, trong lòng lại dấy lên vài điều xấu.

-"Ức!?"

Hoài Nam cảm giác được cái nhức ở cần cổ mình, dòng máu nóng hổi phả ra ngoài. Răng Tấn Khoa cứa vào da trắng của gã, tạo ra vết đỏ lỏm nổi bật trên vùng da sáng, nó liếm hết những giọt máu phun ra ngoài, cảm giác khoan khoái trong cơ thể khiến nó muốn nhiều hơn nữa. Nó cắn loạn xa ở phần trên của gã, ở cổ lẫn ngực, tạo ra nhiều khoái cảm cho gã, cho đến khi gã thở dốc 1 lúc lại nhiều, phía dưới tiết ra dịch làm thấm đẫm 1 vùng ga giường.

-"Anh Nam, bắn ra đi"

-"Hức!"

Tinh dịch nóng hổi trong gã như sắp phun ra nhưng phần dưới gã lại không xuất hiện đợt nóng ấm nào, gã run rẩy kịch liệt, cả người như sập vào người phía trước.

-"Ư...đ..ịt mẹ, aa.. cho tao bắn!. Hức"
-"Hehee, đợi em bắn cùng nào."

Phía dưới đột nhiên ra vào nhanh hơn, mắt gã trợn trừng nhìn thẳng vào Tấn Khoa, người trước mắt gã lại lộ ra điệu cười tình dục. Gã ráng giãy dụa, thoát khỏi bàn tay ma quái đang ngăn tinh hoàn của gã xuất ra, gã không đạt được cực khoái thậm chí còn bị đâm khiến người gã mềm oặt. Nó xốc lại người gã 1 lần nữa, rút ra 1 nửa khúc côn thịt sau đó lại đâm mạnh vào bên trong, dịch ruột trở nên trắng bọt đục ngầu, nhớt nháp, quyến rũ đến nỗi Tấn Khoa nó đỏ cả mắt lên.

-"Em sắp ra rồi."
-"Khự- Nh..anh lên.. ư... ắc!"

Nó gầm gừ lên mấy tiếng, số lượng tinh dịch lớn đầu tiên của nó bắn vào bên trong gã, ấm nóng và đặc nhớt, cả 2 người như dính cả vào nhau. Hoài Nam rên khẽ, gã đã bắn ra được 2 lần, cả người chổ nào cũng là dấu vết cho cuộc xung đột, sự đau rát và nhức nhối từ lỗ hậu khiến gã khó chịu, Hoài Nam bắt đầu muốn giãy ra khỏi vòng tay nó.

-"Anh Nam.."
-"Không.. đừng làm nữa mà."

Khuôn mặt tái mét của Hoài Nam hiện rõ khi thấy phía bên dưới lại có dâu hiệu thêm 1 lần nữa, dương vật của nó phình to ra bên trong gã, cái kích thước của nó làm gã khó thở.

-"Tấn Khoaa, anh xin màa, không nổi đâu"
-"Lần nữa thôi.."

Nó đè lên người gã, giữ lấy 2 chân của gã lên cao, dương vật và lỗ hậu bị phô ra trước mặt, cả người Hoài Nam nặng trịch đi, gã lại nhìn thấy khuôn mặt nó cười 1 cách quái đản, sống lưng gã lại tê rần và giật nảy cả lên.

-"Ư...aaa, Tấn Khoa bắt nạt anh.."

---

Họ hẹn hò được với nhau 1 năm, 1 năm chính thức sau tất cả, chẳng có cái nào lời cho nó! Nó nghĩ vậy nhưng cái lợi ít ỏi của nó lại tốt hơn nó tưởng tượng.

Sao cũng được, cứ chứng nào tất nấy đi, rồi anh sẽ hối hận thôi.

end


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net