11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Đây là lần đầu tiên Thái Từ Khôn đi theo Chu Chính Đình đến bệnh viện, chính là kiểu bệnh viện kia.

Cửa vừa mở, Thái Từ Khôn liền gặp được một Chu Chính Đình anh chưa từng thấy trước đây, giống như cả tòa nhà đều là khu vực an toàn của cậu ấy vậy.

"Bác sĩ, hôm nay cháu đến, bạn của cháu đến."

Bác sĩ Lưu có thể xem như bác sĩ gia đình của Chu Chính Đình, ông đã chăm sóc Chu Chính Đình gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ông thấy Chu Chính Đình dẫn bạn về nhà.

"Bối Bối có bạn mới sao?"

Chu Chính Đình dùng sức gật đầu.

"Thật là tốt," Bác sĩ Lưu thốt lên lời nói từ tận đáy lòng.

Nhưng dù thế nào cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu sẽ phải chích thuốc, cho dù mặt mũi Chu Chính Đình nhăn nhúm cả lại, cậu vẫn phải tiêm.

"Bối Bối muốn để bạn cháu thấy cảnh mình khóc nhè sao?"

Không muốn, Chu Chính Đình lắc đầu.

"Mở miệng nói nào," Bác sĩ ân cần hướng dẫn cậu.

"Không muốn," Chu Chính Đình ngoan ngoãn trả lời, trong tay còn đang ôm chặt con thỏ nhỏ đang rủ đôi tai.

Ống tiêm rất dài, dài đến nỗi đến cả Thái Từ Khôn cũng không đành lòng nhìn tiếp, Chu Chính Đình giống như đã quen, nằm yên trên giường, mũi kim còn chưa chạm đến tay đã bắt đầu kể khổ với Thái Từ Khôn.

"Em đau quá, Thái Từ Khôn."

"Không sao đâu, đợi một chút sẽ không đau nữa." Thái Từ Khôn an ủi cậu.

"Vậy một chút nữa khi em ngủ dậy, có thể ăn sô-cô-la không?"

"Có thể."

"Không thể."

Chu Chính Đình bĩu môi, "Bác sĩ không tốt gì cả."

Sau đó khi ống tiêm lớn truyền thuốc vào, Chu Chính Đình cũng từ từ ngủ thiếp đi.

"Cháu thật là, có bạn mới là không thích bác sĩ nữa." Đương nhiên, Chu Chính Đình không thể nghe thấy câu nói này.

Lúc Chu Chính Đình ngủ còn ôm chặt con thỏ kia, mặt mày vui vẻ, vẻ mặt này ở trường chưa có ai từng thấy qua.

"Nửa tiếng nữa thằng bé mới tỉnh, chúng ta ra phòng khách ngồi một chút đi."

Thái Từ Khôn vui vẻ đáp ứng.

"Xin hỏi," Cuối cùng Thái Từ Khôn vẫn quyết định hỏi, "Chu Chính Đình, là bị bệnh gì ạ?"

"ASD, rối loạn phổ tự kỷ, nói dễ hiểu một chút thì chính là bệnh tự kỷ."

Thái Từ Khôn không hiểu rõ về phương diện này cho lắm, chỉ có thể dựa vào kiến thức có sẵn mà lý giải một cách phiến diện.

"Vậy vì sao em ấy lại mắc bệnh này?"

"Chủ yếu là do di truyền." Bác sĩ dừng một chút, "Có điều, thật ra hiên tại Bối Bối đã được xem như là người bình thường."

"Thằng bé có bệnh tự kỷ chức năng cao, có thể nói là rất hiếm thấy. Từ khi còn nhỏ chúng tôi đã bắt đầu dạy nó rất nhiều thứ, thằng bé học chậm hơn bình thường một chút, nhưng đến bây giờ coi như đã học xong. Trình độ trí tuệ của thằng bé so với các bé mắc bệnh tự kỷ khác cao hơn nhiều, trong tương lai sẽ có khả năng khôi phục, có điều sẽ tốn rất nhiều thời gian."

"Về phần bệnh lý, thân thể của Bối Bối vốn không có vấn đề, chủ yếu là dựa vào hoàn cảnh. Rời khỏi căn phòng này, thằng bé sẽ không chịu mở miệng nói nữa, có chuyện gì cũng sẽ giấu đi, đến hiện tại vẫn là vấn đề về tâm lý."

Thái Từ Khôn cẩn thận lắng nghe, nhớ đến hình ảnh Chu Chính Đình nhu thuận nằm ngủ trên giường, sao lại có thể liên quan đến bệnh tự kỷ được.

"Tôi đã chăm sóc Bối Bối gần hai mươi năm, đến bây giờ chưa từng nghe nói thằng bé có bạn bè, cậu là người đầu tiên, xin cảm ơn."

"Vậy cháu có thể làm cái gì không? Chính là, có thể giúp em ấy một chút."

"Thật ra tất cả chúng ta đều không thể giúp thằng bé, chủ yếu chính là để nó tự mình thích ứng với môi trường lớn bên ngoài, từ nhỏ Bối Bối đã sinh sống ở đây, chưa từng bước chân ra bên ngoài. Nơi này khu vực an toàn của Bối Bối, thằng bé biết, đây là nơi có thể bảo vệ nó."

Nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc Chu Chính Đình nên tỉnh lại. Bác sĩ lên lầu, vào trong phòng gọi Chu Chính Đình thức dậy.

Chu Chính Đình giống như bạn nhỏ ba tuổi, nằm ỳ trên giường không chịu xuống. Bác sĩ cười cười, bảo bạn tốt của cháu còn đang chờ cháu ở dưới, cháu còn muốn nằm ỳ trên giường sao.

Chu Chính Đình nghe vậy, lập tức nhảy xuống giường, chạy xuống lầu nói chuyện với Thái Từ Khôn.

"Thái Từ Khôn, vừa nãy em ngủ thiếp đi. Mơ thấy thật nhiều sô-cô-la."

"Thật sao?" Trong túi Thái Từ Khôn thật ra có giấu một thanh sô-cô-la mà Chu Chính Đình thích ăn, anh làm vậy vì có ý muốn trêu chọc Chu Chính Đình, anh muốn Chu Chính Đình nói nhiều hơn một chút.

Khi Thái Từ Khôn đưa sô-cô-la cho Chu Chính Đình, rốt cuộc cậu cũng cười.

"Thái Từ Khôn thật tốt."

Sau đó cầm sô-cô-la trong tay,  cười tủm tỉm đi tìm bác sĩ để khoe, đi được nửa đường lại quay trở về.

"Không thể cho bác sĩ thấy được, bác sĩ không thích em ăn sô-cô-la."

Nhưng thật ra cậu có thể ăn, chỉ có điều không được ăn nhiều, mỗi lần chỉ có thể ăn một chút xíu, Chu Chính Đình lại không thể tự quản lý mình. Thái Từ Khôn lại biết, thế nên lần nào cũng chỉ cho Chu Chính Đình ăn một thanh nhỏ xíu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net