chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| M quốc||6:30 am|

Thái Từ Khôn thức dậy, không ngoài dự đoán thấy cái chân trắng nõn đang vắt ngang hông mình.

Từ hôm mà hai người ngủ chung giường, tuy Chu Chính Đình đã dùng gối chia giường làm hai, nhưng mà ban đêm ngày nào cậu cũng đạp cho gối rơi xuống đất, còn mình thì tìm kiếm ấm áp mà quấn lấy Thái Từ Khôn, báo hại anh sáng hôm sau thức sớm hơn cậu phải nhặt gối để lại chỗ cũ. Từ đó về sau anh luôn thức sớm hơn cậu để còn thực hiện "vận động buổi sáng".

Nhưng mà hôm nay Thái Từ Khôn bỗng có chút lười. Anh nằm lại giường nhìn ngắm khuôn mặt tinh mĩ của người kia, đồng thời nghĩ đến những ngày sống nơi đây.

Ngày đó nói dối Chu Chính Đình là bị mất trí nhớ là để có cớ ở lại đây tìm cách liên lạc với người của mình. Lúc đó anh cũng không chắc thanh niên mảnh khảnh này có chịu cho mình ở lại không, ai ngờ người này tâm đề phòng không cao, nói một chút thì cậu đã cho anh ở lại rồi.

Sống chung đã lâu, Thái Từ Khôn dần nhận ra người trước mặt thiện lương trong sáng tựa như thiên thần. Tuy ngoài mặt tỏ vẻ chán ghét, suốt ngày đấu khẩu nhưng thật ra quan tâm anh nhiều khi còn hơn cả bản thân mình. Kể từ khi nhận biết được xung quanh cho đến giờ, thực sự Thái Từ Khôn chưa từng thấy người nào chăm sóc mình chu đáo như thế này. Ngay cả người thân của mình cũng không bằng. Ví như sống 25 năm trên đời, lần đầu tiên có người biết anh khiết phích, đáng sợ hơn là người đó lại là người sống chung với anh chưa tới hai tháng.

Từ nhỏ nhìn cha vì quyền lực mà tranh đấu, mẹ thì lo đối phó với ong bướm xung quanh cha mà bỏ mặc anh bơ vơ một mình. Cô đơn cùng mưu kế đã nuôi lớn anh nên người, những tưởng ai ai trên đời cũng chỉ nghĩ cho lợi ích riêng của mình, nhưng đột nhiên Chu Chính Đình lại bước vào đời anh khiến nhận thức bao lâu nay của Thái Từ Khôn đối với con người bỗng bị lung lay.

Ở cạnh Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn vô thức bị cuốn vào trong sự chân thành của cậu, bất giác trong tâm trí sinh ra thèm khát muốn được chiếm lấy sự quan tâm chăm sóc của cậu mãi mãi, chỉ mình anh có được, người khác không thể chạm vào. Thực sự Thái Từ Khôn muốn cùng người này sống bình bình đạm đạm đến hết đời, không vì cái gì mà tranh đoạt nữa. Nhưng nhìn cậu hàng ngày cực khổ như vậy, Thái Từ Khôn có chút khó chịu, tuy không bao giờ thể hiện ra bên ngoài thế nhưng trong tim anh vẫn là có chút nhói. Không còn cách nào khác, anh phải kiếm tiền thôi.

Nhưng mà Thái Từ Khôn tự hỏi, những cảm xúc của anh với Chu Chính Đình là gì đây?

Ân nhân?

Nếu vậy anh chỉ cần trả ơn hậu hĩnh là được, không cần phải bận tâm như bây giờ.

Bạn bè?

Hẳn là trên mức này.

Tri kỉ?

Có đời nào tri kỉ mà suốt ngày gây lộn vậy không?

Đang suy nghĩ miên man thì Chu Chính Đình trở mình tỉnh dậy.

-Mẹ ơi, anh làm gì mà nhùn tôi chằm chằm vậy? Người hù người chết đó biết không?!

-Nhiều chuyện.

Thái Từ Khôn lấy bàn tay to của mình che mặt cậu lại.

-Anh oi ừng ôi ó ên ũ ực!!!! Ôi ết anh!!!!

(Anh coi chừng tôi đó tên vũ lực!!!! Tôi giết anh!!!!)

-Hừm, thử đi.

Nói rồi anh buông cậu ra đi vào nhà tắm. Khi đóng cửa lại còn nghe tiếng la hét bên ngoài của cậu.

Tắm rửa làm vệ sinh cá nhân xong, đến lúc ra khỏi phòng tắm đã là một tiếng sau thì dở khóc dở cười nhìn Chu Chính Đình vẫn còn ngủ nướng, tay chân duỗi ra choáng hết cả cái giường.

'Ngủ nhiều vậy không mệt sao? Đúng là heo lười mà.'

-Chu Chính Đình, dậy nào.

Anh đi lại đá đá chân người nào đó, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích. Thái Từ Khôn đi đến đầu giường định kéo cậu dậy thì phát hiện người nằm trên giường đang phát sốt.

-Chu Chính Đình, có nghe tôi nói không? Mở mắt ra nào, Chu Chính Đình, heo ngốc.

Thái Từ Khôn vỗ vỗ mặt cậu.

Chu Chính Đình rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn Thái Từ Khôn, giọng nói khản đặc.

-Sao tự nhiên nóng quá. Chắc sốt rồi. Anh đi lấy cho tôi miếng dán hạ sốt trong ngăn kéo ngoài phòng khách đi.

-Được, đợi tôi chút.

Sau khi dán cái gì đó lành lạnh vào trán cho Chu Chính Đình, anh không yên tâm mà đưa thêm viên thuốc hạ sôt cho cậu uống rồi quấn chăn kín người cậu, thực sự là trừ đầu râ thì không còn một khe hở.

-Thái Từ Khôn, tôi bệnh rồi.

Chu Chính Đình nhỏ giọng nói với Thái Từ Khôn, đôi mắt tội nghiệp nhìn anh. Đáng tiếc, Thái Từ Khôn vẫn mặt lạnh như tiền.

-Ai bảo không nghe lời mặc nhiều đồ vào khi ra đường.

-Không an ủi người bệnh chút nào sao?

Mắt cún con lại tấn công.

-Cậu là bác sĩ.

-Bác sĩ cũng là con người cơ mà.

-Cậu là người lớn.

-Người lớn cũng cần được an ủi.

Chu Chính Đình nằm trong chăn ngoe nguẩy làm nũng.

-Chứ bây giờ cậu muốn gì?

'Người bệnh luôn phiền vậy sao?'

-Tôi muốn đi chơi~~~

'Biết lắm mà..'

-Không cho.

-Nhưng anh hứa rồi cơ mà.

-Coi lại bộ dạng như gà chết của cậu đi rồi nói.

Chu Chính Đình thấy không năn nỉ được, vẻ mặt buồn buồn xoay lưng lại với anh.

-Ừm, không đi. Tùy thôi, lâu lắm rồi mới có một ngày nghỉ ở nhà, không thể đi chơi, lại còn bị bệnh. Tôi bị bệnh đã buồn rồi, bây giờ còn bị cấm túc, không làm được gì, vô dụng thật.

-.......

'Giận thật rồi sao?'

-Này, không phải là không cho đi. Nhưng mà sao cậu đi nổi.

Thấy Thái Từ Khôn dao động, Chu Chính Đình lập tức bật dậy khỏi giường.

-Dễ lắm, khi tôi chịu không nổi thì anh cõng là được rồi. Đi đi mà, nha nha nha nha, xin luôn á~~~

-Bớt mè nheo đi. Chiều đi rồi đi. Không được mặc cả.

-Hừm, làm gì dữ vậy, người ta chưa nói gì hết cơ mà.

Chu Chính Đình lại bĩu môi.

-Được rồi, từ giờ tới chiều phải nằm trên giường, cấm lộn xộn, nếu không tôi cho ở nhà.

-Biết rồi mà. Giờ tôi ngủ là được chứ gì?

-Ngủ đi.

Nhìn người kia nhắm mắt lại, Thái Từ Khôn nghĩ không biết mình đang sống với một thanh niên hay một đứa con nít đây.

'Bảo mình trẻ con, thật ra cậu là còn trẻ con hơn, ngủ ngon nhé heo lười.'

------- End chap 6 -------

Tự hỏi có phải viết fic ngày càng dở nên không ai thèm đọc😧😧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net