chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chính Đình, cậu không đi thật sao? Hôm nay có nhiều người đạt tiêu chuẩn lắm đó, nam nữ đều vượt trội.

-Chính Đình, đi đi em, chị hôm nay cũng muốn tìm bạch mã hoàng tử của đời mình.

-Dạ được rồi mấy chị, em không đi đâu, mấy chị đi vui.

Chu Chính Đình chào tạm biệt mọi người rồi lấy chiếc xe đạp thể thao của mình chạy về nhà.

-Mấy cô nói xem, có khi nào cậu ấy có người yên rồi mà không nói không?

-Đâu thể nào, cậu ấy cũng đã đến bệnh viện này làm được hơn một năm rồi, nào có thấy cậu ấy thân thiết với ai đâu.

-Thôi kệ đi, chiều nay nhớ đến đúng giờ.

-Được.

////// Chu gia ///////

-Này Justin, em làm gì mới thi đại học xong là nằm ở nhà suốt ngày như cá ương vậy?

Chu Chính Đình nhìn đứa em cưng của mình đang lăn lộn trên cái sofa, lăn đến suýt nữa là rớt xuống đất.

-Haida, em là chờ trái cam thúi kia mua trà sữ cho em uống.

-Bây giờ hơn 6 giờ chiều rồi mà vẫn còn đòi uống trà sữa?

Chu Chính Đình vừa cằn nhằn vừa vào phòng tắm rồi thay đồ, đi ra cũng vừa vặn có người ấn chuông cửa.

Justin đang nằm trên sofa tức khắc bật dậy chạy đi mở cửa, không ngoài dự đoán là Phạm Thừa Thừa.

-Yeah, có trà sữa uống.

-Này Thừa Thừa, tôi đi du học có bốn năm mà sao cậu chiều hư em tôi rồi.

-Tôi chiều hư em ấy thì có liên quan gì đến cậu? Dù sao em ấy cũng là người của Phạm gia, tôi có bắt cậu nuôi đâu mà lo.

Phạm Thừa Thừa liếc xéo người đang ngồi lau tóc ở sofa.

-Cái tên chết bầm này, coi chừng tôi không gả em ấy cho cậu bây giờ.

-Khoan khoan, em của đâu có nói là lấy anh?

Justin cắm ống hút vào hút một ngụm trà sữa, vẻ mặt thỏa mãn.

-Em nói cái gì?

Hai người khác trong nhà đều bất ngờ trước câu nói của Justin, tiếp sau đó một người thì cười như điên, người còn lại đầu đã muốn bốc khói.

-Hì hì, đợi em thành công giống Kiệt ca em sẽ lấy anh.

-Aida, bây giờ em còn chưa biết có đậu đại học hay không mà đã muốn như Chu Tinh Kiệt?

Justin trợn mắt nhìn Phạm Thừa Thừa, lấy hai ngón tay tiếp xúc thân mật với cái lỗ tai người cao ngất kia, nhéo mạnh xuống.

-Muốn chết có phải không? Dám nghi ngờ năng lực của lão tử?

-Không không, Justin anh sai rồi, tha anh đi......

Mặc dù biết dùng lực chắc chắn sẽ thoát được, nhưng lỡ làm cậu đau thì biết làm sao?

-Hừ, nể tình ly trà sữa tha cho anh.

Chu Chính Đình nhìn hai người ngọt ngào mà sinh ra vui mừng, em cậu cuối cùng cũng có nơi chăm sóc rồi.

-E hèm, tôi còn sống nha.

-Chứ ai bảo cậu đã chết đâu.

Phạm Thừa đi đến sofa ngồi, kéo cậu nhóc chỉ biết uống trà sữa kia ngồi theo.

-Thôi mệt quá, qua đây chắc không phải chỉ là đưa trà sữa thôi chứ?

-Đúng là bạn lâu năm. Đúng vậy, tôi đến đây để mời cậu đi dự tiệc.

-Nhà cậu có tiệc sao lại mời bọn tôi?

-Tôi muốn nhân cơ hội này cho hai nhà tìm hiểu.

-Gấp gì mà gấp dữ vậy không biết.

-Sao không gấp được, Justin sau này mà như Chu Tinh Kiệt thật thì không phải Phạm Thừa Thừa tôi sẽ có nhiều uy hiếp sao? Vậy nên đánh nhanh thắng nhanh.

-Mà nhà có chuyện gì sao?

-Anh họ tôi mới vừa về tháng trước, cậu mợ muốn tổ chức tiệc tẩy trần.

-Thì ra là vậy. Anh họ mà cậu nói là người mà lúc nhỏ sống ở T quốc sao?

-Ừm.

-Chừng nào đi.

-Cuối tuần, 6 giờ chiều tôi đến đón.

-Tôi đi xe máy được rồi.

-Không cần, tôi kêu tài xế lái môtô đến đón cậu.

-Được rồi.

------- 01:30 am -------

-Khôn Khôn, mau đến đây, mau tìm em đi, anh hứa rồi mà. Tại sao lại không tìm em?

Trước mặt Thái Từ Khôn là một thanh niên đang đứng dưới mái hiên, nhưng anh cố nhìn thế nào cũng không thấy được mặt người đó.

-Ai vậy, trả lời đi. Tại sao lại biết tôi? Trả lời đi!

-Tìm em, tìm em đi. Em chờ anh mà, tại  sao lại không đến tìm em? Tìm em.......

-Cậu là ai? Cậu rốt cuộc là ai? Đừng đi, trả lời cho tôi biết đi! Đừng đi!

~~~~~~~~~~

-Đừng đi, trả lời tôi....trả lời......

-Cậu chủ, tỉnh tỉnh. Cậu chủ?

Quách Trần lay nhẹ tổng giám đốc của mình.

'Hình như tổng giám đốc lại gặp ác mộng. Từ hôm tỉnh dậy đến giờ luôn gặp ác mộng. Không biết đã thấy cái gì nữa?'

Thái Từ Khôn bừng tỉnh, mở mắt ra. Khi xác định được mình đang ở nơi nào thì đưa tay day trán.

-Cậu có sao không?

-Không sao, khuya rồi à?

-Hơn 1 giờ sáng rồi.

-Vậy cậu về trước đi. Dọn dẹp xong tôi sẽ về sau.

-Được.

Nhìn thư kí đi ra ngoài,  Thái Từ Khôn đưa mắt nhìn vào khoảng không.

'Người luôn xuất hiện trong giấc mộng của mình mấy tháng nay rốt cuộc là ai? Tại sao mình lại mơ thấy cậu ta? Chẳng lẽ có liên quan gì đến mình sao?'

Mắt bất giác nhìn đến chiếc vòng tay màu đen  mà khi tỉnh dậy đã yên vị trên người mình rồi. Điều kì lạ là trong đầu luôn có một giọng nói, bảo anh không thể làm mất nó, không thể tháo ra.

'Hình như lúc đó còn một chiếc điện thoại nữa thì phải? Nhưng nó hư rồi nếu muốn phục hồi chắc cũng vài ngày. Mình phải xem coi trong đó rốt cuộc có gì.'

Thái Từ Khôn quyết định xong rồi thì dọn dẹp rồi lấy chiếc xe bản giới hạn chạy về ngôi biệt thự lớn nhưng chỉ mình anh sống ở trung tâm thành phố.

------- End chap 9 -------

Mn thấy sao? Đoán thử xem chuyện gì xảy ra😆😆

Rốt cuộc là ngược hay không ngược đây? Muốn biết mong mn đón xem trong vài ngày nữa 😄😄 😎😎

Nhớ vote cho tui😍😍😙😙😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net