Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê Hoàng Minh Hạo, em nói cái gì vậy? Sao lại bảo Thái Từ Khôn đến xem anh múa chứ?

Chu Chính Đình đánh mạnh vào người Hoàng Minh Hạo, khiến cậu suýt phun miếng bánh mì vẫn đang ngậm trong miệng.

- Nè Chu Chính Đình, trời đánh còn tránh miếng ăn. Người ta đến xem một chút thì có sao? Với lại, anh đồng ý cho Trần Lập Nông đến xem trước còn gì, cho Trần Lập Nông đến, lại không cho Thái Từ Khôn đến, anh không thấy vô lí đùng đùng à?

Hoàng Minh Hạo quay sang trừng mắt. Đây là một cơ hội tốt. Để cho Thái Từ Khôn nhìn thấy bộ dáng Chu Chính Đình lúc múa, có khi cậu ấy sẽ nhớ ra chút gì đó.

Chu Chính Đình im lặng. Đúng vậy, là anh sơ xuất, đồng ý với Trần Lập Nông trước.

- Chiều nay anh múa bài Tư tư vũ lạc nhé! Biệt danh Nhân gian Tiên tử từ điệu múa này mà xuất hiện còn gì, phải để cho bọn họ lác mắt.

Hoàng Minh Hạo vừa nói vừa nhai bánh mì. Haha, không hổ danh thiếu gia Ôn Châu, quá thông minh.

Chu Chính Đình đành chịu thua Hoàng Minh Hạo. Cũng chỉ là 1 điệu múa, không sao, điệu múa này anh mới chỉ múa cho Thái Từ Khôn xem đúng 1 lần, cậu ấy chắc chắn không có ấn tượng gì đâu. Hơn nữa, giờ lại còn mất trí nhớ.

Đừng hạ thấp bản thân như thế Chu Chính Đình. Bộ dáng lúc anh múa, mê người thế nào, xem 1 lần là đủ để khắc ghi trong lòng rồi.

Ăn xong, Chu Chính Đình và Hoàng Minh Hạo lên phòng tập tòa C. Hoàng Minh Hạo đặt vào tay Chu Chính Đình bộ đồ biểu diễn. Anh nhăn mặt ném lại vào tay cậu:

- Phô trương quá, tùy tiện tập một chút là được rồi!

- Tập là tập thế nào, anh phải biểu diễn nghiêm túc như ở trên sân khấu ấy. Thủ khoa đầu vào, không thể để tân sinh viên coi thường.

Hoàng Minh Hạo ấn mạnh trở lại bộ đồ biểu diễn vào tay Chu Chính Đình. Không thể để tình địch xem thường được. Theo như biểu hiện hồi trưa của Trần Lâp Nông, cậu ta là thực tâm ngưỡng mộ Chu Chính Đình. Vì thế, phải phủ đầu.

- Thôi được, anh vào thay, em chỉnh nhạc hộ anh đi!

Chu Chính Đình thỏa hiệp. Thật ra, anh cũng muốn nghiêm túc múa trước mặt Thái Từ Khôn, muốn để cho cậu ấy nhìn thấy bộ dáng đẹp nhất của anh.

Cốc cốc cốc

- Hello Minh Hạo, chúng tôi tới rồi đây!

Trần Lập Nông và Thái Từ Khôn bước vào phòng tập. Hoàng Minh Hạo bận chỉnh nhạc hộ Chu Chính Đình, chỉ chào hỏi qua loa rồi để cho 2 người tự tìm vị trí ngồi.

- Được rồi, Chu Chính Đình, nhạc chỉnh xong rồi, anh bắt đầu đi!

Hoàng Minh Hạo vội chạy lại ngồi cạnh Thái Từ Khôn. Tiếng nhạc cất lên, Chu Chính Đình từ trong phòng thay đồ bước ra. Trang phục truyền thống, trắng như tuyết.

3 người Hoàng Minh Hạo, Thái Từ Khôn và Trần Lập Nông kinh ngạc đến ngây người. Quả thực, đẹp vô cùng, nhẹ nhàng thanh cao.

Chu Chính Đình hoàn toàn thả hồn theo điệu nhạc. Đối với bài múa, anh đã quá quen thuộc. Và Thái Từ Khôn của quá khứ, là người đầu tiên được nhìn thấy anh múa bài Tư tư vũ lạc này.

Nếu như hiện tại Trần Lập Nông là lần đầu tiên được nhìn thấy anh múa, liên tục trầm trồ cảm thán, thì Thái Từ Khôn lại hoàn toàn bình tĩnh. Hoàng Minh Hạo không xem Chu Chính Đình múa, mà tỉ mỉ theo dõi từng biến đổi trên gương mặt Thái Từ Khôn.

Mới đầu, Thái Từ Khôn còn có chút phản ứng đáp lại Trần Lập Nông, nhưng càng về sau, ánh mắt của cậu càng mông lung. Bài múa này, tại sao lại thân quen đến thế? Người con trai mặc y phục trắng đang múa trước mắt, cũng vô cùng quen thuộc.

Những hình ảnh quá khứ lúc ẩn lúc hiện, xen vào giữa điệu múa của Chu Chính Đình, thế nhưng, dù cố gắng thế nào, Thái Từ Khôn vẫn không thể nhìn thấy gương mặt của người con trai trong hình ảnh hồi ức.

Nhạc tắt, Chu Chính Đình cũng dừng lại. Ánh mắt đượm buồn, xoáy thẳng vào Thái Từ Khôn.

Không hiểu sao, khi bắt gặp ánh mắt anh, cậu cảm thấy trái tim nhói đau.

- Em hứa, sẽ luôn để cho đôi mắt anh ánh lên tia sáng của sự hạnh phúc!

Mình đã hứa như vậy sao? Nhưng, là hứa với ai? Với người con trai trước mặt này?

- Đẹp quá, đẹp quá! Thật xứng với danh xưng Nhân gian Tiên Tử!

Trần Lập Nông vừa vỗ tay vừa tán thưởng, kéo Thái Từ Khôn trở về thực tại.

Chu Chính Đình chỉnh sửa lại trang phục, nhẹ vỗ vào cánh tay Trần Lập Nông:

- Cũng bình thường thôi mà. Trong lớp còn có nhiều người múa đẹp hơn anh nữa.

- Anh đừng khiêm tốn như thế! Anh thật sự vô cùng xuất sắc! Đúng không, Từ Khôn?

- Ừm, múa rất đẹp! – Thái Từ Khôn đưa mắt nhìn về hướng khác.

- Được rồi được rồi, múa cũng đã xem xong, bây giờ 2 người định tặng chúng tôi món quà ra mắt như thế nào đây? Bài múa vừa rồi là món quà ra mắt của chúng tôi đó!

Cảm nhận được trạng thái không được bình thường của Thái Từ Khôn, Hoàng Minh Hạo lên tiếng đánh lảng chủ đề trò chuyện.

- Gì chứ Hoàng Minh Hạo, vừa rồi là anh Chính Đình múa mà, cậu đã làm gì đâu, sao có thể coi là màn ra mắt của cả 2 người được?

Trần Lập Nông lên tiếng chọc ghẹo. Hoàng Minh Hạo là muốn xem biểu diễn miễn phí hả, đâu dễ thế!

- Vậy thế này, cậu đệm đàn, tôi và anh Từ Khôn song ca, thế nào?

- Tất nhiên được, Từ Khôn, anh thấy sao? Chúng ta cũng phải làm gì đó đáp lễ anh Chính Đình chứ, bài múa đẹp như vậy... - Trần Lập Nông quay sang hỏi ý kiến Thái Từ Khôn.

- Được, hát Hoài niệm của anh đi!

Thái Từ Khôn không do dự mà đồng ý khiến Trần Lập Nông vô cùng ngạc nhiên. Một học kì bên Mĩ, cậu chưa từng song ca với ai bao giờ. Bạn học ngỏ ý muốn hợp tác, cậu đều từ chối, vậy mà ngay buổi học đầu tiên tại Trung Quốc, cậu lại đồng ý hợp tác với Hoàng Minh Hạo.

Thái Từ Khôn, dường như, em không thể nào, hiểu được anh...

- Vậy em về phòng học lấy đàn, 2 người chuẩn bị đi!

Cơ hội tốt đến rồi. Thái Từ Khôn, anh cố mà nắm bắt.

- Thái Từ Khôn, anh ở lại đây với anh Chính Đình nhé, tôi đi lấy lời bài hát để tiện chia part.

Không để cho Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình kịp phản ứng, Hoàng Minh Hạo đã chạy ra khỏi phòng tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net