13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chu Chính Đình quay về sau buổi huấn luyện ban đêm thì Thái Từ Khôn vẫn chưa tỉnh, nhưng Huấn luyện viên đến kiểm tra lại thúc giục anh mau chóng sắp xếp hành lý của Thái Từ Khôn để phòng ký túc xá nhìn sạch sẽ hơn. Dẫn đường trẻ tuổi đứng trước giường, do dự nhìn người đang say ngủ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đen mặt, lòng tràn đầy ghét bỏ bắt đầu dỡ bỏ hành lý giúp người kia, còn hiếm khi tốt bụng rót thêm ly nước đặt trên tủ cạnh đầu giường.

Đêm hè trên đảo nhỏ vô cùng mát mẻ, gió nhẹ chập chờn lay hàng cây, dưới ánh trăng tô thêm tí màu sắc cho sàn nhà. Chu Chính Đình vừa nằm xuống liền cảm thấy như toàn bộ thân thể đang lơ lửng trên mặt nước, nhẹ nhõm lại lười nhác, tứ chi bị mỏi mệt bao vây, thậm chí còn có thể nghe thấy từng tế bào cơ bắp đang phát ra tiếng rên rỉ, rất nhanh sau đó anh đã ngủ thiếp đi. 

Chu Chính Đình tỉnh lại lần nữa là do rung động sâu trong linh hồn, tinh thần thể của anh đang chạy ngược vào thế giới tinh thần để cảnh cáo. Dẫn đường chưa kết đôi với lính gác, Chu Chính Đình thường để tinh thần thể của mình nằm cạnh giường để bảo vệ mình trong khi đang ngủ, ở trên chiến trường cũng là nơi để anh dựa vào. Ăn ý và tín nhiệm trong suốt mấy ngàn ngày qua khiến Chu Chính Đình mở to hai mắt, đồng thời cũng lưu loát rút một thanh súng ngắn từ dưới gối đầu ra, nhắm chuẩn vào bóng đen dưới ánh trăng—

Tốc độ của người kia nhanh hơn anh, nahnh chóng đoạt lấy thanh súng, hứng thú quan sát một chút, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Cậu làm trái với quy định rồi đấy? Không phải có luật không được mang theo đạn thật vào trong trường học thợ săn trường sao?"

Thần kinh của Chu Chính Đình đang căng cứng tới cực điểm, vừa nghe được thanh âm này liền buông lỏng, thay vào đó lại đột nhiên tức giận, "Thái Từ Khôn!" Anh hét lên, ý thức được Huấn luyện viên có thể sẽ nghe được tiếng của mình mà đến đây, đành giảm nhỏ âm lượng, "Hơn nửa đêm cậu không ngủ mà ở đây làm gì?!"

"Tôi không ngủ được." Thái Từ Khôn tỉnh bơ kéo một cái ghế đến cạnh giường, ngồi xuống, thuận tay ném trả khẩu súng cho Chu Chính Đình, "Nói thật đi, làm sao mà cậu mang vào được thế?"

Chu Chính Đình sau liếc mắt, nhận lấy thanh súng rồi lại nhét dưới gối, "Chuyện này không đơn giản sao, khống chế tinh thần để người kiểm tra cho rằng tôi không mang theo là được rồi." Dứt lời, anh một lần nữa nằm xuống, đồng thời trở mình, đưa lưng về phía Thái Từ Khôn, biểu hiện ý muốn từ chối nói chuyện rất rõ ràng, "Cậu ngủ không được thì kệ cậu, đừng có mà quấy rầy tôi."

Chu Chính Đình nói vô cùng nhẹ nhàng, không mảy may biết được người nghe đang cảm thấy vô cùng kinh hoàng— Ở nơi tụ tập toàn lính gác dẫn đường cao cấp, khống chế tinh thần người khác mà cũng không bị phát hiện, thủ đoạn của dẫn đường này rốt cuộc tinh diệu đến chừng nào? Nghĩ đến đây, Thái Từ Khôn vô tội lên tiếng, "Tôi không có quấy rầy cậu mà, tôi chỉ là đứng bên cạnh nhìn cậu ngủ thôi, sai ngờ cậu đột nhiên lại tỉnh, còn cầm súng chĩa vào tôi, tôi cũng đâu thể ngồi chờ chết được?"

Dừng một chút, lính gác lại thành khẩn nói, "Cậu ngủ đi, tôi không làm phiền cậu nữa."

Chu Chính Đình khẽ ậm ừ một tiếng, cũng không trả lời thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net