18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn vừa rồi còn có bộ dạng đùa ác thành công đột nhiên lại cảm thấy có hơi xấu hổ, mà loại tâm tình xuất hiện trên người mình lại vô cùng lạ lẫm, thế là anh ho nhẹ hai tiếng để che giấu, "Là bánh kem dâu tây đó."

"Sinh nhật vui vẻ." Anh lại vội vàng bổ sung một câu.

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng dẫn đường ầm một tiếng, sụp đổ.

Chu Chính Đình cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem vì thiếu sáng mà không thấy rõ vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp, lẩm bẩm hỏi lại, "Làm sao cậu biết…"

Thái Từ Khôn lập tức càng trở nên mất tự nhiên, "Trước kia không phải tôi từng đọc qua tư liệu của cậu rồi sao, trên đó có ghi." Anh hàm hồ giải thích một chút, lặng lẽ bỏ bớt chi tiết vì khi đó mình cho rằng sắp được phối đôi với người này nên mới thuận não nhớ kỹ sinh nhật của vị bạn đời tương lai này.

Khí tức trên người Chu Chính Đình trở nên mềm mại có thể nói rõ dẫn đường khá là hài lòng với câu trả lời của lính gác, anh ngồi xổm xuống, cầm chiếc bánh kem lên quan sát một chút, ngẩng đầu nhìn người kia, "Rất được đấy, cái này mà cậu cũng lấy được?"

Tình hình cơm nước ở trường học quả thật không thể tính là tốt, dù sao cũng toàn là người làm lính, cũng không quá quan tâm đến, nhưng cũng không vì thế mà mà tim của một vị dẫn đường hảo ngọt nào đó không đập thình thịch vì chiếc bánh kem nhỏ này. Thái Từ Khôn phát giác được cảm xúc của Chu Chính Đình càng lúc càng tốt, cũng theo đó mà cao hứng, “Nhờ chú đầu bếp làm đấy.”

“Ông ý tốt đến vậy á?” Chu Chính Đình không tin, chu môi phàn nàn, “Lần trước tôi với Vưu Vưu chỉ lỡ than là thịt quá ít thôi, bị ông ý nghe được, thế là ông ý còn trừng mắt liếc tôi nữa cơ.”

“Cậu không biết đâu, chú đầu bếp lúc đầu còn không thèm nghe lời tôi nói đâu,” Khuôn mặt Thái Từ Khôn đầy đắc chí, tinh thần cũng trở nên hưng phấn, anh xích lại gần Chu Chính Đình, hạ giọng nói, phảng phất như đang kể lại một bí mật cực kỳ ôn nhu, “Sau đó tôi nói với chú, hôm nay là sinh nhật người nhà cháu, chú ấy mới đồng ý đấy.”

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, xen lẫn với hơi thở của Thái Từ Khôn, trong đêm tĩnh mịch trở nên vô cùng rõ ràng.

Chu Chính Đình trầm mặc không tỏ thái độ gì, điều này khiến cho Thái Từ Khôn, vốn cho rằng bởi vì người nào đó thẹn quá hoá giận nên phải thôi khiêu khích người ta, bạo gan hơn, anh thậm chí còn đánh liều vươn tay ra khều khều tay Chu Chính Đình, thúc giục nói, “Mau nếm thử xem có ngon không.”

Vì không có muỗng nĩa nên Chu Chính Đình đành phải cẩn thận bẻ từng miếng bánh từng li từng tí bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, vị kem dâu cùng vỏ bánh tràn vào lấp đầy vị giác, dẫn đường thật sự không biết mình nên hình dung hương vị của món lễ vật này như thế nào.

Quá ngọt, ánh mắt của Thái Từ Khôn giờ phút này cũng ngọt đến tâm tư rối bời. 

Cuối cùng anh dứt khoát bẻ một miếng đưa đến bên miệng Thái Từ Khôn, lính gác sửng sốt một chút rồi cũng ăn miếng bánh trên tay anh. Trong một khắc bờ môi của Thái Từ Khôn chạm đến đầu ngón tay, cả người Chu Chính Đình khẽ run một chút, phần kem dâu cũng vì thế mà rơi xuống lòng bàn tay. Chu Chính Đình vô thức đưa tay lên miếng liếm sạch phần kem này, lúc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt vừa tối sầm vừa nóng bỏng của Thái Từ Khôn mới hậu tri hậu giác ý thức được hành động vừa rồi của mình mập mờ đến cỡ nào. 

Xong.

Một giây sau anh liền bị lính gác nhào đến chiếm lấy bờ môi. Lúc vừa bắt đầu Thái Từ Khôn còn có chút ôn nhu, nhưng vì vị ngọt còn vương chưa kịp nuốt xuống mà môi lưỡi dần dần nhịn không được, bắt đầu mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng của Chu Chính Đình cho đến khi mất khống chế.

Trng đầu Chu Chính Đình chỉ toàn bờ môi mềm mại cùng với đầu lưỡi ấm áp của Thái Từ Khôn, thậm chí đến bản năng chống cự cũng không kịp phát ra, bị thế công mãnh liệt của lính gác tấn công đến xụi lơ.
 
“Chu Chính Đình,” Tiếng thì thầm của lính gác gọi thần trí của dẫn đường quay về, Chu Chính Đình lúc này mới phát hiện mình đang bị Thái Từ Khôn ôm chặt trong lòng, trong ánh mắt nóng bỏng của người kia là tình cảm dạt dào đến mức anh không có cách nào chống cự lại, “Nếu như lúc Quân đội phối đôi cho chúng ta mà cậu không từ chối, thì có lẽ mình đã có thể ở bên cậu trong nhiều bữa tiệc sinh nhật hơn, còn có thể hôn cậu… nhiều hơn mấy trăm mấy ngàn lần.”

“...Cậu đang tức giận đấy à?” Nhiệt độ trên mặt Chu Chính Đình còn chưa tiêu tan hết, anh bĩu môi, nhưng cũng không có ý muốn thoát ra khỏi cái ôm của Thái Từ Khôn.

“Không dám không dám,” Thái Từ Khôn đưa tay sờ lên gương mặt anh, “Ý của mình là… Hi vọng sau này sẽ có thể đền bù thời gian chúng ta đã bỏ lỡ gấp đôi cho cậu, cậu cho mình cơ hội này được không?”

Đèn pha nơi bờ biển xa xa càng phát ra ánh sáng chói lóa hơn, một tầng tia sáng mờ mịt chiếu lên khuôn mặt của Thái Từ Khôn trong đêm đen, hình tượng của người kia trong đầu Chu Chính Đình cũng bắt đầu rung động. 

Có thể là cảm thấy đã phải chờ quá lâu, thân thể của anh giống như có chút thiếu kiên nhẫn, trước khi đại não ra quyết định đã phản ứng lại, “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net