Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Dòng máu}

*Mọi chi tiết đều là trí tưởng tượng của tác giả, mong độc giả cân nhắc khi đọc.

_________________________________

Từ Khôn ngước mắt lên và nhìn khung cảnh ở bên ngoài qua khung cửa sổ của căn phòng gác mái. Đã bao lâu rồi gã mới được thấy cây xanh, trời trong, những đám mây trắng tinh khôi và vài chú chim hót vui tai như thế này?

Làn khói thuốc được gã thả ra, như một đám sương mù bao quanh mắt gã, kì ảo và khó chịu. Đêm qua, Từ Khôn không ngủ. Gã thức trắng cả một đêm vì tiếng ho liên tục không ngớt của Lập Nông. Cậu mớ ngủ, gọi tên Chính Đình không thôi, rồi lại khóc, lại ho, tưởng chừng như có thể xé toạc cả cuốn họng ra vì đau rát. Nhưng Lập Nông vẫn không tỉnh, gã gọi như thế nào cậu cũng chỉ biết vẫy vùng cùng với đôi mắt nhất quyết nhắm chặt lại.

Cho đến bây giờ đã là mười giờ sáng ngày thứ ba kể từ khi họ thoát chết và được đưa về căn nhà này. Lập Nông vẫn không tỉnh dậy. Như có ai đã bắt cậu đi, để lại một phần ý thức đang cố gắng vực dậy.

"Chắc là mắc phải bệnh ngủ rũ rồi."

Quản gia gõ cửa và đi vào, trên tay người là một đĩa thức ăn còn nóng bốc khói và một ly sữa tươi trắng trẻo.

"Ngủ rũ?"

Từ Khôn chau mày.

Quản gia đặt thức ăn lên bàn, vừa khoan thai đi lại gần cửa sổ và mở nó ra, người vừa nói:

"Bệnh này một là do di truyền, hai là do bị bệnh về tâm lí dẫn đến. Theo tôi tìm hiểu thì cậu Lập Nông đây chắc là do sự việc cậu Chính Đình nên mới mắc phải căn bệnh này. Cũng đúng thôi, họ gắn bó với nhau lâu thế mà."

Từ Khôn im lặng, như đang chờ đợi quản gia nói thêm điều gì đó.

"Bệnh này ngủ nhiều lắm. Có điều cậu Lập Nông ngủ liêm tục không mở mắt thì tôi e là còn có nguyên nhân khác, phải đi điều trị may ra sẽ khỏi, nhưng chúng ta bây giờ rất cần cậu ấy."

Quản gia kéo hai ống tay áo lên cao, người cẩn trọng đeo bao tay cao su vào và lấy từ trong túi áo ra một túi zip chứa một chiếc lá xanh tươi.

Từ Khôn mở to mắt, suýt nữa thì đã đi đến ngăn cản quản gia nếu như gã không nhận ra chiếc lá gắn trên sợi dây chuyền của Lập Nông đã khô đến mức độ nào. Từ sự việc của Chính Đình, gã cũng quên mất việc đi tìm lá để duy trì sự sống cho Lập Nông. Hay chính xác hơn là Từ Khôn nghĩ rằng Chính Đình và Khiết Quỳnh đã bày trò để dẫn dụ bọn họ vào nơi nguy hiểm để thử sức từng người, nên đã bỏ qua việc này.

Người quản gia thay một chiếc lá mới vào sợi dây chuyền của Lập Nông, người quệt một ít tinh dầu sả vào chóp mũi cậu và dùng tay đặt lên cổ để kiểm tra mạch đập.

"Đợi khoảng mười phút, nhờ cậu chủ kiểm tra mạch đập của cậu Lập Nông lần nữa. Nếu nhanh quá thì hãy chấm một ít tinh dầu sả vào chóp mũi, chậm thì cứ ngồi kế bên và trấn an, dùng những từ đáng tin nhất dành cho cậu Lập Nông. Vì cậu ấy bị tâm bệnh rất nặng."

Người quản gia đưa cho gã một lọ tinh dầu sả chỉ lớn bằng ngón tay cái của người trưởng thành. Từ Khôn ngơ ngác nhận lấy, hồi không lâu nhìn về phía cánh cửa thì người quản gia đã mở cửa và rời đi rất nhanh chóng. Thật may là gã vẫn kịp nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn chú, chú Minh."

Từ Khôn lại tiếp túc đắm mình trong làn khói thuốc. Gã luôn hút thuốc để suy nghĩ, cảnh vật xung quanh có thể làm cho gã mất tập trung và những khói ấy sẽ giúp gã giữ vững suy nghĩ hơn. Nhưng cũng có lẽ vì là căn phòng trên gác mái, không gian thu hẹp và ngộp ngạt, Từ Khôn nghĩ đến Lập Nông mà vội vàng dập đi điếu thuốc dở dang.

Nhìn lọ tinh dầu được mình đặt ở đầu tủ, Từ Khôn lại nhìn sang Lập Nông vẫn chầm chậm thở từng nhịp. Lập Nông ngủ say đến độ mà tay chân không di chuyển, lo cậu sẽ bị tê người, gã đôi khi lại lật người cậu lại, duỗi tay duỗi chân cậu ở tư thế thoải mái nhất, rồi ân cần xoa bóp tay chân cho Lập Nông. Một ý nghĩ chợt lóe ra làm gã tự xẩu hộ:"Như hình ảnh mấy cặp vợ chồng già chăm lo cho nhau vậy." Ôi trời! Từ Khôn thảng thốt.

Trời chiều buông xuống, màu trời đổ một màu đỏ rực nóng có thể làm con người ta nhức mắt, như một điềm báo về một cuộc chiến đẫm máu sắp xảy ra hoặc chỉ là những suy tưởng Từ Khôn vu vơ nghĩ do nghe quá nhiều tình tiết máu me của mấy cuốn tiểu thuyết mà Thừa Thừa thường đọc.

Gã vươn vai, sau khi dành hơn bốn mươi phút để nằm xem tin tức thời sự. Từ Khôn khá ấn tượng với mục "Tin đáng chú ý". Khi ấy, màn hình điện thoại chiếu lên hàng loạt những vụ xô xát giữa "người" và các lính đặc nhiệm. Camera ghi lại hiện trường cũng là flycam do phóng viên chiến trường điều khiển từ ngoài xa quay lại, họ không dám trực tiếp đến quá gần hiện trường vì rút kinh nghiệm từ một đồng nghiệp gan dạ đã bị xơi tới bởi đám "người" đó. Theo như lời của các phòng viên thì số lượng của loại "người" này không thấy thuyên giảm mà chỉ ngày càng tăng. Các lính đặc nhiệm luôn túc trực ngày đêm ở phần gần bìa rừng để ngăn chặn sự tràn lan của "chúng nó". Và tình cờ thay, bìa rừng đó hay khu rừng đó chính là nơi mà Từ Khôn và những người kia đã từng mạo hiểm. Có lẽ chính phủ chỉ vừa ban lệnh phong tỏa khu rừng khi nhóm bọn họ rời đi chưa lâu.

Gã chợt nhận ra rằng dường như khu rừng là một cái ổ của "bọn chúng". Buổi sáng lũ đói thịt đó sẽ trốn chui trốn nhũi trong rừng sâu, tối đến lại chày ào ra như đàn kiến để đi kiếm mồi. Lũ này sợ ánh sáng nhưng Từ Khôn không rõ là chúng sợ ánh sáng theo một lí do nào.

"Dì. . ."

Lần mò hồi lâu, Từ Khôn cuối cùng cũng xuống được tầng trệt. Ở đó, dì Vân đang loay hoay trong bếp với vô vàn đồ ăn thức uống được bày biện xung quanh. Gã ngửi được mùi cơm rang quen thuộc, giống mùi cơm rang mà Lập Nông từng làm cho gã tại căn nhà trước kia.

"Cậu Từ Khôn đó à? Xuống ăn miếng cơm rang tôi làm này."

Cơm rang. Món đầu tiên cậu đã làm cho gã ăn.

Từ Khôn thẩn thờ đi đến bàn ăn, như một đứa trẻ mà ngoan ngoãn tự lau sạch muỗng đũa và đợi dì Vân bưng dĩa cơm rang thơm nức mũi đi ra.

"Đây, của cậu. Ăn thử xem tay nghề của tôi hợp khẩu vị của cậu không?"

Dì Vân ôn tồn nói.

Dĩa cơm màu vàng nhè nhẹ, có lạp xưởng, trứng, cà rốt và đậu, chúng đều được cắt thành hình hạt lựu nho nhỏ. Hình dạng y như dĩa cơm rang Lập Nông đã làm cho gã.

Từ Khôn múc một muỗng cơm vừa đủ và cho vào miệng. Bỗng nhiên mũi gã cay xè, trong lòng nhốn nháo như có con gì đang bò trong đó vậy, cảm giác thân quen ập đến quá đột ngột.

"Sao vậy? Cay hay sao? Tôi chỉ rắc ít tiêu thôi mà."

Dì Vân ngồi kế bên, lo lắng hỏi.

Từ Khôn miệng ngậm cơm, xua tay, lắc đầu liên tục. Gã cười mỉm, mắt cong lên thành một đường rõ rệt:

"Không ạ. Ngon lắm ạ. Chỉ là. . .hương vị cơm dì rang giống của Lập Nông đã từng nấu cho con ăn."

"À, ra thế. Có lẽ giống vì tôi là người đã dạy cho thằng bé món này mà."

Dì Vân mỉm cười.

"Nhớ hồi đó, lúc nhà hết đồ ăn thì tôi thường ra chợ mua thêm. Có hôm nọ, do mưa to quá nên tôi không tiện đi, ở nhà còn bao nhiêu đồ ăn tôi tự chế biến luôn. Có mấy loại thức ăn đơn giản vậy đó, mà Lập Nông nó thích lắm. Xong nó nhờ tôi dạy cho nó để nhỡ sau này nó có thể tự nấu ăn. Thằng bé dễ thương, tốt tình vậy mà. . ."

Nói đến đây, dì Vân nghẹn ngào không thể tiếp tục nữa.

Từ Khôn nói:

"Lần đầu tiên gặp Lập Nông, em ấy cũng nấu cho con món này. Hương vị y chang dì nấu luôn, công nhận em ấy học tập giỏi ha dì?"

Dì Vân cười hiền từ:

"Vậy sao? Đỡ quá, nó biết tự lo cho bản thân."

"Mà dì ơi."

Từ Khôn gọi.

"Sao cậu?"

Dì Vân đáp.

"Dì giúp việc cho nhà Lập Nông từ khi em ấy còn nhỏ, phải không ạ?"

"Ừm đúng rồi, sao vậy cậu?"

"Đã có chuyện gì xảy ra sau khi Lập Nông bị đem đi làm thí nghiệm ạ?"

Dì Vân ngưng mọi hoạt động, chầm chậm hỏi:

"Cậu. . .biết gì rồi sao?"

"Con . . .con mơ thấy. Anh Chính Đình cho con thấy được một số chuyện trước khi. . .ra đi."

Từ Khôn nói.

"Chính Đình, thương quá! Dù có ở nơi đâu cũng muốn bảo vệ Lập Nông."

Dì Vân trầm mặc.

"Dì có thể kể rõ hơn cho con nghe được không? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra lúc trước?"

Từ Khôn hỏi.

Dì Vân đặt nhẹ bàn tay của mình lên hai tay Từ Khôn, bà nhìn vào đôi mắt cậu, sau đó mới an tâm mà nói:

"Chính Đình đã làm vậy, thì có lẽ cậu là người đáng tin tưởng."

"Hiện tại, số lượng người nhiễm bệnh ước tính đã hơn 50.000 người và không có dấu hiệu dừng lại. Vài chuyên gia cho biết, mỗi người khi nhiễm bệnh đều có đặc tính khác nhau, người sẽ sợ ánh nắng, trong bóng tối sẽ rất nhạy cảm với âm thanh và ngược lại. Vì vậy, người dân nên ở nhà để chính phủ có thể dễ dàng kiểm soát dịch bệnh, đồng thời bảo toàn tính mạng của bản thân cũng như người thân trong gia đình."

Giọng đọc của biên tập viên từ tivi vang lên sang sảng.

"Dì bật tivi vậy, có sao không ạ?"

Từ Khôn ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào ghế sofa mà ăn đậu phộng  luột liên tục.

"Không sao, nhà này cách âm. Với lại bây giờ chưa tới một giờ chiều, không có con nào lảng vảng ở đây đâu."

Dì Vân ngồi cạnh hắn, đeo cặp kính lão và cũng ăn đậu phộng.

"Bây giờ, tôi đang đứng ở vị trí gần nhất có thể tại hiện trường- nơi sẽ xảy ra cuộc chiến đấu giữa các lính đặc nhiệm và người nhiễm bệnh. Mọi người có thể thấy, tôi và các anh em làm phóng sự khác không thể. . .là không dám vào hẳn chiến trường, ở đó rất nguy hiểm. Tôi không muốn kể quá nhiều điều tiêu cực với mọi người nhưng do nhiều người phản đối việc giết người nhiễm bệnh thì tôi phải nói rằng bắt buộc phải giết họ, vì họ ăn thịt người. Thật sự rất đáng sợ. . ."

Thời sự quốc gia đang chiếu trực tiếp hình ảnh của một phóng viên chiến trường. Vẻ mặt anh ta đang rất hoảng loạn dù đã cố gắng kìm nén.

Ở phía sau anh ta, là những lính đặc nhiệm được trang bị áo giáp, súng ống rất kĩ càng. Họ đang đi đi lại lại khắp nơi, mặt mũi ai cũng đen ngòm vì khói đạn. Các bao cát, hàng rào gai được xếp chồng và giăng dài bao bọc mọi hướng, trông như một chiến trường thu nhỏ đang hiện hữu nơi đó.

"Chúng tôi đã chỉ dẫn để có thể di dời người dân sống gần đây đến nơi an toàn nhất, ít nhất là cách nơi đây khoảng mười kilomet. Theo như những gì chúng tôi xem xét, thì hôm nay mặt trời sẽ lặng sớm hơn, tầm khoảng bốn giờ thì sẽ tắt nắng, vì vậy mong mọi người có thể rời đi sớm, ngay bây giờ để giữ an toàn cho bản thân. Và tôi muốn nói với người dân là hãy tin tưởng vào chúng tôi!"

Vị đội trưởng dõng dạc nói. Ánh mắt anh ta tràn đầy hy vọng, cố gắng trấn an người dân bằng lời nói của mình thông qua màn hình tivi.

"Chà, đội trưởng này nhìn trẻ mà nói nghe yên tâm ha dì?"

Từ Khôn nói.

"Ừa, dì thấy cậu này mấy lần trên 'tidi' rồi. Đẹp trai lắm, nghe nói mới ba mấy thôi mà đã làm đội trưởng đội đặc nhiệm."

Dì Vân đổi cách xưng hô ngay khi có một cuộc trò chuyện khá lâu với Từ Khôn.

"Chúng tôi phải rời đi ngay bây giờ và sẽ cố gắng thu thập thông tin nhanh nhất cho quý vị, xin mời quay lại trường quay ạ!"

Phóng viên chiến trường kết thúc phần của mình, màn hình chiếu về trường quay thời sự, biên tập viên tiếp tục với các thông tin khác.

"Không biết sẽ ra sao đây? Nghe nói lần nay huy động tất cả lính đặc nhiệm trên toàn quốc về thành phố này, chắc là nghiêm trọng lắm."

Dì Vân đẩy gọng kính, tặt lười và thở dài.

"Nghiêm trọng lắm dì ơi! Tụi con từng đối mặt với mấy người bị bệnh đó rồi, rất khó khăn nhưng mà cũng thú vị lắm. Con bắn súng mà hoa cả mắt đó dì."

Từ Khôn kể. Hắn thích thú kể thêm cho dì Vân nghe về chuyến hành trình đi vào rừng của nhóm bọn họ.

"Kể gì đó? Tôi nghe với được không?"

Quản gia từ một căn phòng đi ra.

"Khôn nó đang kể cho tôi nghe việc nó với bạn bè giết xác sống đó."

Dì Vân đáp.

"Vậy sao? Thú vị nha. Sao? Kể tôi với."

Quản gia hớn hở, đi lại chỗ bọn họ mà nghe ngóng chung.

Ba người ngồi lại với nhau, kể cho nhau nghe về những chuyện đời thường, chuyện trên trời và dưới đất. Họ nói đến quên giờ giấc, quên luôn Lập Nông đang ngủ say trên gác mái, quên cả người đàn ông nọ đang ngồi họp thông qua màn hình máy tính.

/Nhóm chúng tôi đã biết thêm thông tin về dịch bệnh này./

"Cứ nói đi."

/Dịch bệnh không hề liên quan đến một con vật sống ngoài môi trường, mà từ một loại bọ kì lạ. Chúng tôi đã nghiên cứu rất kĩ và chắc chắn rằng loại bọ này được lai tạo từ nhiều gen di truyền độc hại của rắn, rết và các loại nấm độc./

"Có cả nấm luôn sao? Bọn người này cũng rất giỏi nhưng chúng có biết tạc dụng phụ hay không?"

/Thưa, là không ạ. Vì theo chúng tôi quan sát thấy thì sau khi tiêm dịch vào trong cơ thể người, nếu không có sự bảo quản kĩ lưỡng bằng nhiệt độ từ 0 độ đến âm ba độ thì người nhiễm cũng sẽ chết ngay trong ba ngày./

"Có cách nhận dạng giữa người vừa nhiễm và nhiễm lâu ngày không?"

/Có ạ. Người vừa nhiễm da thịt sẽ hơi rã nát, nhưng con ngươi còn mày đen hoặc nâu, xương còn cứng cáp. Người bị nhiễm lâu ngày, da thịt sẽ thối rữa, đen như bị thiêu cháy, con người có màu trắng đục và xương rất giòn, dễ vỡ./

"Thông tin hay đấy."

/Nhóm chúng tôi đã hết phần báo cáo ạ./

"Được rồi, cũng nên kết thúc cuộc họp ở đây."

Người đàn ông vươn vai sau khi màn hình máy tính đã đen ngòm. Ông ta uống cạn ly nước lọc đặt cạnh tay, gỡ cặp kính đi và bước ra khỏi căn phòng.

"Ăn cắp thì mãi mãi là ăn cắp, sẽ không ai có thể hiểu được ý nghĩa thật sự của một tác phẩm nếu chúng mày không phải là tác giả."
________________________
Ngày 21 Tháng 7 Năm 2021

Mn ở nhà khỏe ko? Dù tình hình có căng thẳng thì cũng đừng quá lo lắng, giữ gìn sức khỏe thật tốt để chóng dịch nha 💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net