Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. 

Tôi là Alpha. Và bạn đời của tôi cũng vậy.

Nghe có vẻ khá lệch lạc nhỉ, dù sao thì theo trào lưu của xã hội hiện nay AO mới là xứng đôi vừa lứa, không thì cũng phải là AB, BO, hay là BB, rất hiếm khi người ta bắt gặp AA yêu đương. Hơn nữa, còn bên nhau đã gần mười năm.

Thật tuyệt đúng không...

Là tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau ở trường cấp ba đế quốc, anh ấy là con trai trưởng nhà công tước, học tập thể thao,.. tất cả mọi mặt đều vô cùng xuất sắc, đến dòng máu chảy trong người cũng là cấp SSS cao quý nhất. Còn tôi chỉ là một Alpha cấp C hạng bét được nhét vào đây nhờ tiền của gia tộc.

Sở dĩ tôi biết đến anh ấy là vì, khi mới bước chân vào trường cấp ba đế quốc tôi chẳng học được điều gì hay đẹp cho cam, chỉ học được cách đi tán tỉnh những Omega nhút nhát chân ướt chân ráo bước chân vào giới thượng lưu. Nhưng, cho dù là những Omega đó lúc đầu có thích tôi nhiều như thế nào thì đến cuối cùng chỉ còn bước xác nhận quan hệ là y rằng đều sẽ quay ngược xin lỗi tôi vì đã lỡ thích Thương Dữ rồi.

Đánh đâu thua đó, tôi quyết tâm đi tìm hiểu Thương Dữ trong lời đồn của mọi người rốt cuộc tròn méo ra làm sao.

Kết quả vừa gặp anh, tôi đã bị chấn động.

Thiếu niên áo trắng tóc đen phía đằng kia, đường nét ngũ quan tinh tế tựa như một bức tranh được tô vẽ tỉ mỉ, khí chất sáng sủa tựa tùng trúc. Giây phút đối diện anh, tôi cảm thấy toàn thân khô nóng, rõ ràng đối phương cũng là Alpha giống tôi, thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, tôi tưởng chừng như mình đã lỡ uống nhầm một liều tình dược đẹp đẽ nhất thế gian.

Từ đó trở đi, những người xuất hiện bên cạnh tôi cũng chỉ là gió thoảng mây bay, thế giới của tôi chỉ quay xung quanh người ấy.

Tôi tỏ tình với anh.

Thương Dữ thẳng thừng né tránh tôi, đến một câu từ chối cũng lười nói.

Tôi tặng quà cho anh.

Thương Dữ thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, rồi lại lần nữa lướt qua.

Tôi bắt đầu tập viết thư tình.

Lần này tôi nhớ rất kĩ, tôi không viết tên tôi lên bức thư ấy, nhưng có thể là do nét chữ gà bới của tôi khá dễ nhận trong trường cấp ba bậc nhất đế quốc này. Hơn nữa cộng thêm vài lần tỏ tình trước đó nữa, dường như tất cả mọi người trong trường đều biết Thương Dữ đang bị một Alpha cấp C đến từ một gia tộc không mấy tiếng tăm theo đuổi.

Trường cấp ba đế quốc không hổ là ngôi trường quy tụ toàn như con em đến từ gia đình quý tộc, có lẽ bởi vì thế mà cách họ cô lập tôi cũng khá độc đáo, không có bạo lực học đường hay vân vân mây mây gì đó, chỉ là tất cả mọi người trong trường, bao gồm cả giáo viên, đều coi tôi là một kẻ vô hình mà thôi.

Giờ nghĩ lại cảm giác khi ấy thực sự rất khó chịu, nhưng mà lúc đó mặt tôi quá dày, dù bị như vậy nhưng vẫn tiếp tục theo sau bám đuôi Thương Dữ.

Kể đến cũng buồn cười, Thương Dữ lại là người duy nhất không lạnh nhạt với tôi, cũng có lẽ do anh ấy vốn chẳng để tâm tới, vì thái độ của anh ấy đối với tất cả mọi người đều giống nhau.

Lần đầu tiên anh ấy mở lời với tôi.

Anh nói: "Tôi không thích Alpha."

2.

Tôi vì anh ấy làm rất nhiều chuyện.

Tôi nói những lời này không phải vì muốn cảm động chính mình, mà là làm anh ấy cảm động, bởi đây cũng là cách tôi khiến anh ấy rung động.

Cá nhân tôi cảm thấy thế.

Tôi tìm đến một bệnh viện yêu cầu họ lắp cho tôi một tuyến thể Omega giả, tuyến thể của Alpha một khi bị cắt bỏ thì tỉ lệ tử vong sẽ rất cao, nhưng lắp thêm một tuyến thể mới thì sẽ đỡ hơn rất nhiều, cùng lắm thì chỉ gặp phản ứng bài xích thôi.

Trên đây là những gì người ở Viện Hàn Lâm Khoa Học và Công Nghệ nói với tôi.

Đây là một thí nghiệm kiểu mới, do quần thể Omega đang ngày càng bị thu hẹp, thế nên sự ra đời của tuyến thể Omega giả là xu thế tất yếu. Tôi đã nói chuyện với bọn họ từ trước, chớp lấy cơ hội này với giá rẻ, thậm chí tôi còn không cho người nhà biết.

Tôi còn dùng thuốc ức chế pheromone Alpha, vậy nên Thương Dữ chỉ có thể ngửi được mùi hương của Omega giả trên người tôi. Bản thân tôi không ngửi được, sau này anh ấy nói với tôi nó có mùi giống như vị rượu nhàn nhạt, chính mùi hương ấy đã khiến anh mê say.

Tôi cảm thấy có chút tội lỗi, vì tôi từng trộm đi chiếc áo khoác dính đầy hương pheromone của anh, chỉ để có mùi hương xứng đôi với anh.

3.

Thương Dữ cũng đã từng hẹn hò, tất cả họ đều là những cậu bé Omega thuần xinh đẹp mềm mại. Nhưng tôi chẳng ngại.

Bởi lẽ tôi đã sớm biết rằng, theo đuổi Thương Dữ là một quá trình dài dằng dặc, có khi cả đời này cũng chưa chắc đã thành công.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, vào năm tốt nghiệp trung học ấy, thượng đế đã trao cơ hội này cho tôi.

Thương Dữ bị một Omega đến từ gia tộc vô danh nào đó bỏ thuốc ngay trong vũ hội tốt nghiệp, một phương pháp vụng về, hạ lưu bẩn thỉu gấp nhiều lần cách tôi bám đuôi anh hàng ngày.

Dù sao thì tôi cũng là một Alpha, sau khi thấy biểu hiện khác thường của Thương Dữ, tôi lập tức lao tới diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân. Tên nhóc Omega nhỏ bé kia ban đầu còn phản kháng lại tôi, sau đó bị tôi không biết xấu hổ trực tiếp dùng pheromone Alpha áp chế, khiến cậu ta chỉ đành tái mặt bỏ chạy.

Tôi đỡ Thương Dữ lên lầu. Tôi vốn không muốn lợi dụng người lúc gặp nạn nên chỉ định dìu anh vào phòng nghỉ ngơi, còn mình thì vào phòng vệ sinh giặt khăn cho anh lau mặt.

Trước đó tôi đã nói, tuyến thể Omega giả của tôi là hàng độc quyền được tạo ra dựa trên mùi pheromone của Thương Dữ.

Lúc Thương Dữ ghì chặt tay tôi, tôi còn chẳng kịp phản ứng. Đến khi tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm của anh, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng khi ấy anh đã ghìm chặt tay khiến tôi không thể phản kháng - thực ra thì tôi cũng chẳng phản kháng mấy, để mặc cho anh hung hăng xâm chiếm cơ thể tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy...một Thương Dữ kích động đến vậy.

Tuy đó chỉ là sự ép buộc của thuốc.

Tôi thực sự cảm thấy rất đau, Alpha không phải là Omega, hoàn toàn không có chức năng tự động tiết dịch ở nơi đó. Hơn nữa bản thân Thương Dữ lúc này cũng đã hoàn toàn mất hết lý trí, hơi đâu mà dạo đầu khuếch trương cho tôi nữa. Anh cắn mạnh vào tuyến thể giả của tôi, thậm chí còn bắn vào trong khoang sinh sản giả của tôi, hoàn toàn đánh dấu tôi.

Tôi cảm thấy mình sắp lên bàn thờ ngồi đến nơi rồi.

Đau quá, còn đau hơn cả lúc nằm trên bàn phẫu thuật.

Hơn nữa, tôi biết rằng sau khi Thương Dữ tỉnh lại sẽ chẳng vui vẻ chút nào đâu.

4.

Tôi và Thương Dữ ở bên nhau rồi.

Ngày hôm ấy sau khi tỉnh lại, anh ấy thực sự rất tức giận, anh quay sang cười lạnh với con người đang sống dở chết dở trên giường là tôi đây, nói :"Tất cả chuyện này đều là âm mưu của cậu chứ gì."

Bản thân tôi đến cả một ngón tay cũng chẳng cử động nổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chỉ còn đầu óc vẫn đang chậm chạp vận hành.

Tôi ngây người nghĩ, hóa ra...người này cũng có lúc cay nghiệt đến vậy.

Nhưng anh ấy vẫn là một người có trách nhiệm.

Pháp luật đế quốc đã quy định rõ ràng, sau khi hoàn toàn đánh dấu xong phải chịu trách nhiệm với đối phương, tuy rằng điều luật này hướng tới Omega và Beta là chủ yếu, nhưng Thương Dữ cũng đã vì thế mà chia tay bạn trai hiện tại của anh, sau đó ở bên tôi.

Tuyến thể Omega trên người tôi cực kỳ phụ thuộc vào mùi hương của anh, từ sau khi đánh dấu xong, nó dường như trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, y hệt như những Omega yếu ớt sau khi bị Alpha đánh dấu xong vậy.

Huống hồ, anh còn là một Alpha cấp SSS.

Anh nói, anh đã nhờ người trong gia tộc đến viện khoa học để nghiên cứu giải phẫu, tốt nhất là có thể cắt bỏ luôn cái tuyến thể giả đang treo trên người tôi.

Anh ấy nói, từ nay đến lúc ấy, anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi.

Nhưng không kết hôn, anh nói anh vĩnh viễn cũng không kết hôn với tôi.

Gia tộc cảm thấy tôi đã bôi tro trát trấu vào mặt họ, sau đó liền cắt đứt quan hệ với tôi, tôi cũng thuận theo lẽ đó mà chuyển đến nhà Thương Dữ ở.

Căn nhà ấy chỉ là nhà Thương Dữ mua riêng, không phải nhà chính thức của anh ấy.

Nhưng dù sao thì tôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

5.

Cứ như vậy, chúng tôi đã ở bên nhau ròng rã mười năm.

Vài năm trước, Thương Dữ có lẽ đột nhiên thấy hứng thú với thân thể của Alpha, thường xuyên tới tìm tôi giải sầu. Nhưng về sau, anh không còn ghé qua đây nữa.

Mấy năm nay tôi học được rất nhiều thứ, không chỉ là việc nhà, tôi còn tập kinh doanh, lấy một thân phận giả làm việc cho một tập đoàn. Khắp đế quốc hiện tại đâu đâu cũng là công nghệ cao, thân phận lý lịch của tôi đều là thật, duy chỉ có tên là thay đổi, bởi vậy cũng nhanh chóng được thông qua, thậm chí còn được đề bạt vào một số dự án quan trọng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cuộc đời của tôi vẫn còn nhiều điều đau đớn.

Bởi vì cho đến hiện tại, khi Alpha kia đi mất, tâm trạng của tôi sẽ trở nên u uất, hậm hực, về lâu về dài còn xuất hiện suy nghĩ muốn chết.

Không nói nữa, dù gì thì cũng chỉ là những triệu chứng thường thấy sau khi đánh dấu thôi, nói nữa lại bảo tôi già mồm.

Dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình.

Lần gần nhất Thương Dữ tới đây đã là hai tháng trước. Anh ấy đến thông báo cho tôi biết bên phía Viện khoa học đã có tiến triển mới. Gần đây người ta đã có thể phẫu thuật gỡ bỏ thành kết, còn có thể gỡ luôn cả tuyến thể và tuyến sinh dục giả của tôi đi.

Anh ấy nói, anh ấy thích mùi hương thuần khiết của Omega hơn.

Anh ấy không màng đến dáng vẻ tuyệt vọng của tôi, lại nói thêm một câu.

Mùi hương của cậu tuy là mùi rượu, nhưng chỉ là loại rượu rẻ tiền nhất mà thôi.

6.

Sau khi anh đi, tôi bắt đầu suy nghĩ phải chết như thế nào.

Căn bệnh trầm cảm hành hạ khiến tôi cảm thấy đau đớn vô cùng, cộng thêm di chứng từ lần phẫu thuật trước còn sót lại, hai tin tố phản ứng bài xích lẫn nhau khiến tôi không thể thở nổi, phải ngưng lại vài giây mới có thể thở tiếp được.

Nhưng chẳng có ai hay tôi đã mệt mỏi như thế nào.

Hóa ra thích Thương Dữ không mệt chút nào, cứ mãi chịu dày vò như này mới là đau đớn nhất. Nó như một chất độc mãn tính, từ từ xâm nhập sau đó phá hủy lục phủ ngũ tạng của tôi.

Tôi đáng đời, điều này tôi biết chứ.

Nhưng liệu tôi có hối hận không....

7.

Tôi nhóm bếp than.

À, nhà tôi có bếp than là do Thương Dữ thích ăn những món được nấu bằng nồi đất. Những đồ vật ấy tôi mua ở chợ đồ cũ, thậm chí còn tìm chuyên gia nấu ăn về thảo luận những món mà Thương Dữ thích.

Nhưng như bạn thấy đấy, anh ấy vẫn không đến.

Haizz....

Trong cơn mơ màng, tôi vẫn hèn mọn gọi điện cho anh.

Cuộc gọi đầu tiên, Thương Dữ không bắt máy.

Tôi gọi lại lần nữa.

Lần này Thương Dữ đã nghe máy, chắc anh cũng không ngờ tới tôi không biết xấu hổ đến vậy, nhưng mà tính cách chúng tôi cũng có vài phần giống nhau khiến anh không đành lòng nhẫn tâm, nếu không thì sao có thể bên nhau mười năm được cơ chứ.

Thương Dữ lạnh nhạt hỏi tôi: "Có việc gì?'

Nhất thời tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ say sưa lắng nghe giọng nói của anh.

Thương Dữ không kiên nhẫn mà gắt lên, anh nói: "Không có việc gì thì tôi cúp máy."

Nghĩ ngợi một hồi, anh lại nói thêm một câu: "Hai ngày nữa người của viện khoa học sẽ đến tìm cậu, cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ là được."

Tôi nhẹ nhàng đáp lời anh: "Anh sẽ đến sao? Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau...."

Thương Dữ không dự định sẽ trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói: "Tôi cúp đây."

Tôi vội nói trước khi anh kịp cúp máy: "Em không hối hận."

Nhưng Thương Dữ đến cơ hội thở cũng chẳng muốn cho tôi, anh cúp máy ngay lập tức.

Phản ứng này của anh, tôi cũng đoán trước được phần nào.

Thậm chí đã không còn buồn từ lâu rồi.

Quen rồi cũng tốt.

Tôi thực sự không hề thấy hối hận. Tôi muốn nói với anh, tự sát là lực chọn của bản thân tôi, chỉ là tôi không thể gắng gượng được nữa mà thôi....

Thôi kệ đi, đã nhiều năm như vậy rồi...

Vẫn cứ là thích anh đến vậy, không thuốc nào cứu chữa nổi.

Dẫu sao thì Thương Dữ cũng không thích tôi.

Nhưng mà, liệu sau này lúc anh kết hôn, có khi nào anh sẽ kể cho vợ cùng bạn nghe câu chuyện...về một Alpha đã từng thích anh đến vậy, thậm chí còn vì anh giả làm Omega suốt mười năm, còn vì anh mà chết, trước khi chết còn nói với anh rằng cậu ấy chưa bao giờ thấy hối hận. Cậu ấy cùng anh không có khế ước ràng buộc, cũng chẳng từng kết hôn.

Nghe như mấy câu chuyện vẩn vơ được kể sau bữa tối vậy.

Sau khi tôi chết, anh sẽ được tự do. Dù sao thì, anh cũng thích Omega hơn.

Tôi cũng có thể buông xuống gánh nặng suốt nhiều năm qua.

Trái tim nặng nề vì căn bệnh trầm cảm suốt bao năm giờ phút này dường như
nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi thở hắt một hơi, cảm nhận được ý thức đang dần tan ra.

Một kẻ chết đi, có thể thành toàn cho cả hai người.

Dường như cái chết của tôi đã hóa thành một nghi thức nào đó, nghe chừng tôi cũng quan trọng phết nhỉ.

Chỉ là không ai có thể cứu tôi.

Tôi nhắm mắt lại.

--------------------------------------------------------------

Đôi lời tác giả:

Hết chương, chưa biết có nên viết tiếp dưới góc nhìn của Thương Dữ không nữa. Mọi người cứ thoải mái góp ý nha, hy vọng các bạn sẽ thích


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net