Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tịnh Nhã được hoàng hậu nương nương truyền đến cung hàn huyên, nói là một lúc nhưng cũng đã đến chập tối. Những năm tháng đau thương đã qua, Tịnh Nhã suy nghĩ không khỏi xót xa cho số phận mình, từ một người được ban hôn sắp trở thành thái tử phi, lại thành kẻ đê tiện nhất thiên hạ, bây giờ thành trắc phi. Nghĩ cũng nực cười, từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ có mình hắn vậy mà lại mang cái mác dâm loàn, ti tiện. A Như đi bên cạnh Tịnh Nhã, lâu lâu lại nhìn lén chủ nhân của mình, gương mặt mang nhiều tâm sự. Bóng đêm như bao trùm cả hoàng cung hoa lệ, đâu đó cũng có chút kì bí. Tịnh Nhã chợt dừng lại phía trước, nơi này cũ không cũ, mới không mới, không có người canh gác, trên cổng có đề Tĩnh viên, nàng liền hỏi A Như:

- Đây là nơi nào ?

A Như cũng không biết trả lời sao, trong cung cấm có những chỗ phận nô tỳ không nên đến, nàng cũng chưa từng biết đến nơi đây:

- A Như không biết, thưa nương nương!

- Vậy à ?

Chợt bên trong truyền ra tiếng sáo, Tịnh Nhã chăm chú lắng nghe, hay thật nhưng nàng vẫn phải đi thì hơn. Không nên tự chuốc lấy phiền toái cho mình. A Như mừng rỡ , có lẽ nàng cũng sợ, trong cung này nhiều chuyện kì bí không phải ai biết, tốt nhất là tránh được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Về đến cung thì thấy Lãnh Hạo Hiên ngồi trong phòng, có chút kinh ngạc nhưng Tịnh Nhã sớm lấy lại được bình tĩnh:

- Chàng suốt ngày ở Hoàn Nhã cung, như vậy không hay cho lắm.

Lãnh Hạo Hiên cũng quên mất, gần đây hắn có thật ở Hoàn Nhã cung nhiều hơn, nhưng như vậy thì có gì sai, hắn đang muốn hàn gắn mọi sự tổn thương do hắn gây ra:

- Ta sợ nàng lại gặp nguy hiểm.

Tịnh Nhã thở dài, sai A Như chuẩn bị một ấm trà, một ít bánh, lúc này thời tiết cũng lạnh hơn rồi. Tịnh Nhã chuẩn bị đóng cửa sổ thì bị ôm đến bất ngờ, nàng đứng im bất động, không tỏ vẻ phản kháng. Lãnh Hạo Hiên hôn lên má Tịnh Nhã:

- Nàng biết không, ta thích được ôm nàng như thế này. Lúc trước là ta sai, nàng đã đi sau lưng ta nhiều năm như vậy nhưng ta không lại không nhận ra, đến bây giờ ta hối hận rồi. Sau này ta sẽ mãi đi sau nàng, bảo vệ nàng, ôm nàng như thế này mãi mãi ...

Tịnh Nhã liền hỏi, nàng muốn biết hắn chân thành đến mức nào hay chỉ là lời nói suông vì nàng mãi mãi cũng không thoát khỏi hắn:

- Mãi mãi là bao lâu ?

Lãnh Hạo Hiên xoay người Tịnh Nhã lại, hắn đưa tay vuốt mặt Tịnh Nhã, đôi mắt hiền hòa nhìn nàng thâm tình:

- Đến khi nào ta không còn trên đời nữa.

Tịnh Nhã chớp chớp mắt, nàng không nghe lầm đúng không, chuyện đáng buồn cười như vậy hắn cũng nói ra. Nàng nhớ hắn từng nói dù nàng có làm gì đi nữa hắn cũng không thể yêu nàng được, mãi mãi chỉ có hận chứ không yêu....

- Sao lại nhìn ta như vậy ? Nàng không tin ?

Tịnh Nhã như bị lời nói kia mê hoặc, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại nhón chân lên, đặt trên môi hắn một nụ hôn. Lãnh Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, hắn ôm siết nàng vào lòng, hôn đáp trả lại, hiếm khi nàng lại chủ động với hắn như vậy... Đến khi Tịnh Nhã lấy lại được cảm xúc và nhận thức được mình làm gì thì cũng đã là sáng hôm sau, trên giường bừa bộn như vậy nàng cũng thừa biết đêm qua phóng túng như thê nào. Nàng nhìn nam nhân trên giường xong rồi lại vỗ vỗ vào đầu mình "sao lại làm chuyện mất mặt như vậy chứ ?, Tịnh Nhã ơi là Tịnh Nhã, ngươi đúng là điên rồi!"

Lãnh Hạo Hiên trở mình, kéo tay Tịnh Nhã ôm nàng vào trong lòng. Tịnh Nhã vùng vẫy:

- Chàng buông ta ra được không ? 

Lãnh Hạo Hiên cười rồi buông nàng ra, tiếng gõ cửa bên ngoài làm Tịnh Nhã chú ý, gấp rút mặc lại quần áo rồi ra mở cửa. A Như mang chén thuốc đến cho nàng, đây là việc quen thuộc mà A Như vẫn làm:

- Nương nương! thuốc của người ....

- Tịnh Nhã! Nàng bị bệnh sao ?

Nhưng A Như không ngờ thái tử cao cao tại thượng kia vẫn còn ở trong phòng của chủ nhân nàng, A Như lúng túng không biết làm sao cho đúng nên đưa mắt cầu cứu Tịnh Nhã. Tịnh Nhã chỉ phất tay cho A Như lui ra mà không nói gì, sau đó liền bưng chén thuốc lên uống. Lãnh Hạo Hiên thấy nàng uống xong, liền không khỏi thắc mắc nên tiếp tục hỏi:

- Ta không bị bệnh.

- Vậy đây là thuốc gì ?

Tịnh Nhã lấy khăn ra chậm chậm lau khóe miệng:

- Thuốc tránh thai.

Lãnh Hạo Hiên như bắt đầu bùng nổ, đêm qua nàng đã chấp nhận hắn nhưng sao lại còn uống thuốc tránh thai. Rút cuộc nàng muốn như thế nào ? Đôi mắt phượng bắt đầu hiện lên tơ máu, hắn đang rất giận, thậm chí muốn giết người ngay lúc này.

- Thuốc tránh thai ? Nàng tại sao lại uống thuốc tránh thai ?

Hắn nắm lấy hai vai nàng giận dữ mà tra khảo, Tịnh Nhã cười trừ, tỏ vẻ không biết sợ, hắn còn dám mạnh miệng hỏi nàng, quá khứ về đứa nhỏ nàng vẫn chưa quên được:

- Chàng nghĩ ta muốn mang thai con của chàng sao ? KHÔNG ĐỜI NÀO ....

- Tại sao chứ ?

Tịnh Nhã chỉ tay vào trong ngực Lãnh Hạo Hiên, giọng mỉa mai chê trách:

- Vì nó không nên ra đời, chàng quên rồi sao ? Con của ta nó đã mất như thế nào, chính chàng, chàng đã nhẫn tâm hại nó không nhìn được ánh sáng của thế giới này. Tịnh Nhã ta, có thể sinh con cho ai nhưng ta vĩnh viễn cũng không sinh cho chàng...

- Bốp....

Một cái tát tay vô mặt Tịnh Nhã, Tịnh Nhã giương mắt thù hận nhìn Lãnh Hạo Hiên không chớp mắt:

- Lời ta đã nói chàng hãy nhớ cho kĩ....

Lãnh Hạo Hiên không thể nào chịu được nữa, hắn đau lòng lắm rồi nhưng hắn thoát cái hiện lại vẻ mặt tàn khốc, lạnh lùng như trước kia, hắn đưa tay bóp chặt cái cằm nhỏ bé của nàng:

- Được, ta chờ xem, bằng mọi giá nàng phải sinh cho ta.

Tịnh Nhã gằn giọng nhắc lại, Lãnh Hạo Hiên không hiểu sao lại ghét ánh mắt này vô cùng:

- Không đời nào, nếu ta mang thai ta sẽ tìm mọi cách để nó không được tồn tại...

Lãnh Hạo Hiên bật cười, hắn cười nhưng trong lòng lại chất đầy tổn thương. Cửa phòng cũng đã khép lại, hắn đã rời khỏi nhưng Tịnh Nhã vẫn còn ngồi trên sàn, nàng cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi, bàn tay vô thức để trên bụng:

- Hài nhi! Mẫu thân đã trả thù cho con được rồi, người hại con phải đau khổ suốt cuộc đời này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net