Chương 11 (Phần I) : XZ-21, WYB-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11 :

"- Dì, cháu không thích tên Nhất Bác đó. Dì bảo chú Tiêu đuổi hắn đi đi !

- Cháu nghĩ ta thích nó chắc ? Nhưng đuổi hay giữ đâu phải chỉ dựa vào lời nói của ta.

- Vậy cháu phải làm gì ?

- Tiêu Chiến muốn giữ thì nó được ở lại, ngược lại thì nó phải khăn gói rời đi. Cháu nghĩ xem phải làm gì ?"

Vương Lạc Mẫn nhớ lại những lời Tiêu phu nhân nói. Muốn đuổi Nhất Bác đi chỉ có cách khiến Tiêu Chiến ghét cậu, mà anh ghét nhất là loại người phóng túng lẳng lơ. Hòa thuốc kích dục vào ly nước ở đầu giường Nhất Bác, cô ta không nhịn được cười thầm đắc ý nhìn Từ An Hảo quần áo xộc xệch bất tỉnh trong chăn.

Lát sau, Tiêu tổng tức giận xông vào phòng Nhất Bác vì nghe Vương Lạc Mẫn nói tận mắt chứng kiến cậu vụng trộm với Từ An Hảo. Cửa bị khóa trái, Từ quản gia run rẩy mở ra. Cửa vừa bật mở cô ta liền tái mặt : Trên giường chăn chiếu gọn gàng, không có Từ An Hảo, càng không có cảnh tượng cô ta gọi là vụng trộm.

- Sao mấy người lại xông vào phòng tôi ?

Nhất Bác lạnh lùng. Vương Lạc Mẫn tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm trọng, quát :

- Tôi phải hỏi cậu vì sao ban ngày ban mặt lại đi khóa trái cửa mới đúng ? Từ An Hảo đâu ? Cậu giấu ả tình nhân lẳng lơ của cậu đi đâu rồi ?

Vừa nói, cô ta vừa chạy khắp phòng tìm kiếm, nhưng nửa cái bóng cũng chẳng thấy tăm hơi. Nhất Bác dửng dưng buông 2 từ "Tôi tắm". Cậu đang ở trần, tóc còn chưa khô, lời này đương nhiên đáng tin hơn mấy lời vô căn cứ của Vương Lạc Mẫn.

Cô ta càng lúc càng rối, nhưng vẫn làm vẻ cây ngay không sợ chết đứng xông vào phòng tắm kiểm tra. Cậu chặn trước cửa, gằn giọng nói :

- Cô quậy đủ chưa ?

- Nếu cậu trong sạch, sao không dám để tôi kiểm tra ?

- Muốn kiểm tra thì cho tôi xem bằng chứng.

- Bằng chứng ở trong đó !

Vừa nói cô ta vừa giơ tay định tát, cậu bắt được khóa chặt 2 tay ra phía sau. Loạn đến không thể loạn thêm được nữa, Tiêu tổng mới nghiêm mặt, quát :

- Đủ rồi ! Nhất Bác thả Lạc Mẫn ra, Từ quản gia ông vào trong xem xét.

1 loạt mệnh lệnh được đưa ra, kéo theo 1 loạt hành động được thức hiện ngay lập tức. Toàn bộ ánh nhìn đổ vào bóng lưng già, Nhất Bác cau mày lo lắng. Chỉ cần cửa mở, chỉ cần cửa mở...Cậu nín thở, thần kinh căng như dây đàn. Đột nhiên âm thanh quen thuộc vọng vào :

- Mọi người làm gì vậy ?

Từ An Hảo đứng ngoài cửa. Vương Lạc Mẫn kinh ngạc, Tiêu tổng cau mày, Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng kịp rồi.

- An Hảo con đi đâu nãy giờ thế ? - Từ quản gia run run mừng rỡ.

- Con chuẩn bị thức ăn khuya. Có chuyện gì thế ạ ? - Cô ngơ ngác trả lời.

- Nói dối ! Rõ ràng cô vụng trộm với cậu ta ! - Vương Lạc Mẫn hét lên.

- Tôi không có...dì Hà có thể làm chứng...nếu vẫn không đủ cô có thể trích xuất camera... - Cô run run bật khóc.

Vương Lạc Mẫn tức tái mặt. Dì Hà đầu bếp thương Từ An Hảo hơn con gái ruột, cô ta muốn nói gì bà ta sẽ nói cái đó. Càng huống hồ nếu thực sự phải trích xuất camera hành động đánh thuốc 2 người họ sẽ bị vạch trần. Khốn kiếp, kế hoạch tỉ mỉ như vậy lại bị phá nát. Từ An Hảo làm gì có bản lĩnh ấy, nhất định là tên đầu đường xó chợ kia giở trò.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhất Bác. Muốn đuổi cậu ta ai ngờ lại bị cậu ta chơi lại, cục tức này làm sao mà nuốt ? Bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác đó lọt vào mắt Tiêu tổng. Ông mặt không biểu cảm, nói :

- Lạc Mẫn theo ta.

Lời nói điềm đạm nhưng lại khiến Vương Lạc Mẫn không rét mà run. Tiêu gia trọng lễ giáo, lừa bề trên vu oan người dưới, cô ta gặp rắc rối to rồi. Đừng nói kết hôn với Tiêu Chiến, chỉ e đến tư cách vào căn biệt thự này cô ta cũng không còn. Nhưng Nhất Bác cũng chẳng có thời gian đắc ý, mọi người vừa đi khỏi liền vội vàng chạy vào phòng tắm.

Vương Lạc Mẫn nói đúng, trong phòng tắm giấu người. Chỉ là cô ta vạn lần không ngờ tới, người bị giấu đồng thời uống ly nước pha thuốc kích dục đó là Tiêu Chiến.

thính vừa độc vừa mặn có ai mún nếm hong ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net