Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây viết máy một cách buồn chán, thỉnh thoảng lại vẽ nguệch ngoạc lên cuốn vở.

Giáo sư trên bục đang dõng dạc giảng về lịch sử phát triển của triết học phương Tây, nhưng đối với một người chỉ toàn game và hoạt hình trong đầu như Nguỵ Vô Tiện thì quả thực nghe không khác gì tụng kinh, cực kỳ buồn ngủ, cứ thổi thổi ngọn tóc loà xoà trước trán và ngắm phần tóc mái lệch của em gái ngồi hàng đầu, hắn đang vẽ một bức hình giống hệt em gái dễ thương đó lên cuốn vở.

Hắn biết em gái này, là một tân sinh viên của trường hắn, một người mới trong đoàn nghệ thuật sinh viên, khiêu vũ rất khá, cô ấy đã biểu diễn trên sân khấu với tư cách là đại diện cho tân sinh viên trong buổi dạ tiệc chào mừng, sau khi nghe ngóng thì biết tên của em sinh viên này là La Thanh Dương, có mấy cô nàng học cùng lớp với La Thanh Dương muốn lấy lòng hắn, cứ thế nói toàn bộ thông tin về chiều cao, cân nặng, lại còn cả nhũ danh Miên Miên cho hắn nghe. La Thanh Dương nhanh chóng cảm giác được có ánh mắt nhìn mình ở phía sau, cô hơi ngạc nhiên và ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên nãy giờ giống như ngồi trên đống lửa lập tức toả ra như ong vỡ tổ, tụm năm tụm ba bàn tán về chủ đề giải trí hôm nay hoặc cơm trưa sẽ đi ăn ở tiệm nào. Em gái sinh viên kia thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên "soạt" một tiếng xé trang vở kia ra, đưa tới trước mắt cô gái, cười cười "Nè, tặng cho em".

Bức tranh hắn vẽ rất đẹp, dù sao hắn cũng là một trong những người giỏi nhất của khoa Nghệ thuật của trường. Bức tranh vẽ cô gái đang khiêu vũ dưới ánh đèn sân khấu, dáng người xinh đẹp quyến rũ. La Thanh Dương nhận bức vẽ mà hơi có chút ngại ngùng, tiếng "cám ơn" còn chưa kịp nói ra, thì đột nhiên phát hiện ở góc phải bức vẽ ký tên "Ngụy Viễn Đạo" với nét bút phong lưu khoáng đạt, liền hiểu ngay chuyện gì, hai gò má phút chốc ửng đỏ lên, "Anh ... Anh ...." (Này đọc nguyên tác sẽ hiểu nha!)

Nguỵ Vô Tiện nhờ sở hữu khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, khi cười lên càng thêm dễ thương, "Thế nào, bức vẽ đẹp không?"

"Hừ! Không biết biết xấu hổ!" Miên Miên vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt đỏ bừng, vung tay đập bức vẽ vào ngực Nguỵ Vô Tiện, xoay người lại bước đi thật nhanh, suýt chút nữa va phải Giang Trừng đang đứng ở cửa phòng học chờ Nguỵ Vô Tiện.

"Anh lại trêu chọc con gái người ta làm chi? Suốt ngày thả thính, lăng nhăng mà anh không chết nhỉ!" Giang Trừng trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, có chút khinh thường chặc lưỡi một tiếng.

"Nè, Giang Trừng, chú mày kích động như thế làm gì? Thế nào, tìm không ra bạn gái rồi trút giận lên đầu Nguỵ huynh của chú mày à?" Nguỵ Vô Tiện cười hì hì cất bức vẽ vào, quay lưng ra khỏi phòng học, ôm lấy Giang Trừng đang bị câu nói đó đánh phủ đầu.

"Cút" Giang Trừng hất cánh tay cà lơ phất phơ của Nguỵ Vô Tiện ra, "Cứ tiếp tục như vậy tôi nghĩ sớm muộn gì anh cũng bị đâm chết vì mấy món nợ đào hoa mà anh gieo rắc khắp nơi. Đó là còn chưa nói, tôi vừa rồi cũng rất muốn đâm chết anh".

"Chà, có người nào nói chuyện với đàn anh như thế không hả?" Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ không vui, "Nguỵ sư huynh của chú tài hoa hơn ngươi, văn hay võ giỏi, thiên hạ vô địch, chú mày còn không nhanh chạy theo ôm đùi học vài chiêu, độc thân cả đời cho đáng".

Hắn với Giang Trừng là bạn cùng phòng. Tuy Giang Trừng nhỏ hơn hắn một lớp, nhưng dù sao cha mẹ hai người quen thân, từ nhỏ đã chơi với nhau, từ nhỏ Nguỵ Vô Tiện đã là "con nhà người ta" trong miệng mẹ của Giang Trừng , cho nên bây giờ mỗi lần Giang Trừng gặp Nguỵ Vô Tiện thì cơ bản đều là kiểu nói chuyện tổn thương nhau vì oán hận.

"Anh bớt làm bộ đi, có bản lĩnh thì anh đi trêu chọc người lợi hại hơn thử xem? Nếu anh trêu chọc được Lam Vong Cơ, sinh viên năm cuối khoa Luật, thì tôi sẽ theo họ của anh". Giang Trừng vừa nói vừa cười với vẻ khinh khỉnh, trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, rồi đi thẳng về hướng căn tin.

Vừa nghe cái tên Lam Vong Cơ này, Nguỵ Vô Tiện liền nhướng mày. Người này nổi tiếng là một tên đầu gỗ tẻ nhạt trong trường, nghe nói sinh ra ở một gia đình thư hương, cha và chú đều là những giáo sư nổi tiếng trong nước, rõ ràng lớn lên có một khuôn mặt giá trị cấp cao trong trường có thể vượt mặt một đám ngôi sao thần tượng, nhưng cứ khăng khăng làm một đạo sĩ theo chủ nghĩa khổ hạnh. Từ lúc nhập học cho tới nay chưa từng có lời đồn xấu nào, nhiều lần đứng nhất các cuộc thi hàng năm, năm nào cũng là ứng cử viên nhận học bổng xuất sắc. Thật sự không nghe chuyện gió trăng, một lòng nghiên cứu sách vở. Không chỉ là con gái, ngay cả con trai cũng nghe đồn là sẽ bị đông chết trong vòng bán kính 3 mét gần Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện từng gặp Lam Vong Cơ trong lớp học Tổng quát về văn học cổ đại Trung Quốc, đối với giá trị nhan sắc của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện không tỏ rõ ý kiến. Ngoại hình của người này thật sự là rất đẹp, lông mày rậm mà lạnh lùng, khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ từ bạch ngọc, mái tóc đen luôn được chải gọn gàng. Người này thích mặc áo sơ mi trắng, quanh năm bốn mùa đều mặc như thế. Cho dù mùa đông mặc áo khoác dày cui, thì áo sơ mi bên trong vẫn phẳng phiu không hề có một nếp nhăn nào, nút áo được cài cẩn thận đến tận cổ. Toàn thân làm như bẩm sinh toả ra một cỗ tiên khí cự người từ xa vạn dặm không vướng khói bụi trần gian, hừm .... Thật ra Nguỵ Vô Tiện cảm thấy nói là tiên khí nghe cho hay, chứ nói khó nghe thì phải là làm màu. Dù sao thì người này chỉ có đứng từ xa nhìn chứ không thể đùa giỡn, hầu hết ai nấy cũng đều là kính nhi viễn chi với anh ta.

Trong lòng lẩm bẩm vậy, nhưng lúc đó Nguỵ Vô Tiện vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu trắng cao lớn như cây tùng đó suốt cả buổi học.

Vì vậy Nguỵ Vô Tiện hừ một tiếng, ra vẻ mình không để lời khiêu khích của Giang học đệ vào mắt, "Lam Vong Cơ thì Lam Vong Cơ, bổn đại gia ta có thể thu phục anh ta trong vòng một tháng. Đánh cược không? Mà nói rồi nha, nếu ta thắng thì ngươi theo họ của ta".

"Đừng có mơ!" Giang Trừng thúc cùi chỏ vào gã đàn anh hoang đàng cà lơ phất phơ đang không chịu đi, gầm gừ: "Đánh cược, kỳ hạn một tháng, trong vòng một tháng nếu anh tán tỉnh được tên Lam Vong Cơ đầu gỗ lạnh lùng đó, tôi sẽ đưa chiếc xe bố tôi mới mua cho tôi hôm khai giảng để anh mượn một năm".

Vừa nghe đến lời đặt cược của Giang Trừng là Nguỵ Vô Tiện lập tức có tinh thần chiến đấu, Nguỵ Vô Tiện thèm nhỏ dãi chiếc xe hơi oai phong lẫm liệt đó từ rất lâu rồi, mặc dù vì tình cảm nên hắn không thể phàn nàn với Giang Trừng về con mắt thẩm mỹ của bố Giang Trừng ... Nhưng cái màu tím đồng tính nổi bật không gì sánh bằng đó, Nguỵ Vô Tiện đã thề rằng sau này nhất định sẽ tìm cơ hội xúi giục Giang học đệ đổi sang màu sơn khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net