Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả

Lam đại: Ta sẽ không nói với Vong Cơ là ta đã nói ngày sinh, WeChat với cả số phòng ký túc xá của y cho Ngụy Vô Tiện biết.

Chương tiếp theo Vong Cơ say rượu xuất hiện! Cảnh báo khả năng cao sẽ có tỏ tình! Những người không tham chiến xin mời rút lui nhanh chóng!

----------------------------------------------

Cuốn lịch trên bàn học đã lật sang tháng Giêng năm sau.

Lam Vong Cơ có thói quen sắp xếp mọi việc rõ ràng từ đầu, các ô trống trên tờ lịch ghi chi chít công việc, chỉ có ngày 23 là để trống, nét mực mờ nhạt ghi hai chữ nhỏ "sinh nhật".

Lam Vong Cơ không phải là một người thích lễ hội đình đám và không theo chủ nghĩa hưởng thụ, sinh nhật đối với anh mà nói, chỉ khiến anh nhớ tới cái ngày đau buồn khi mẹ mất, nhiều năm qua anh không tổ chức sinh nhật. Đã từ lâu lắm rồi, ngoại trừ người thân trong nhà, dường như không có ai biết ngày sinh nhật của anh.

Đến khi kết thúc lớp học buổi chiều, vẫn còn sớm mới tới giờ ăn chiều, anh lẻ loi trở về ký túc xá như thường lệ, ngồi xuống trước bàn học là 5 – 6 giờ.

Màn hình di động đột nhiên sáng lên, hiển thị thông báo nhận được một tin QQ.

Nguỵ Vô Tiện: "Vong Cơ huynh, đang làm gì đấy?"

Lam Vong Cơ do dự đấu tranh một hồi lâu giữa việc tiếp tục đọc sách và trả lời tin nhắn cho Nguỵ Vô Tiện. Kể từ khi Nguỵ Vô Tiện không biết moi từ đâu ra thông tin QQ và Wechat của anh, thì điện thoại của anh không bao giờ yên nữa, đủ loại biểu tượng cảm xúc tràn ngập, nhiễu loạn đến mức lần đầu tiên trong đời anh viết sai cái đầu đề báo cáo.

Bối rối tới lui, cuối cùng Lam Vong Cơ khẽ thở dài, nhịn không được mở khoá điện thoại di động, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bấm mấy chữ lên màn hình, trả lời ngắn gọn: "Ký túc xá, đọc sách".

Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện nhắn lại biểu tượng đôi mắt mở to không nói nên lời:

"Ồ, phục anh quá đi, ngày sinh nhật sao lại như thế này".

Lam Vong Cơ khựng lại nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình tin nhắn, hơi sửng sốt.

Làm thế nào Nguỵ Vô Tiện biết hôm nay là sinh nhật của mình nhỉ?

Sau vài phút im lặng, lại có tin nhắn: "Tôi đang ở dưới ký túc xá của anh nè, xuống đây, ca ca sẽ ăn mừng sinh nhật với anh".

Lam Vong Cơ vốn định từ chối, nhưng cái câu "Tôi muốn ôn bài" còn chưa kịp gõ, thì mấy tin nhắn của Nguỵ Vô Tiện liên tục gửi tới như kiểu liên hoàn cước __

"Hơi đâu lo xa vậy, thả lỏng mấy ngày đi".

"Vong Cơ huynh, anh đã giỏi lắm rồi, còn ôn bài cái quỷ gì nữa, đi ra đi!"

"Xuống nhanh lên, đứng ngoài đây lạnh quá"

"Vong Cơ huynh, xin hãy thương xót cho thân thể tội nghiệp của tôi, buổi trưa ăn không no, bây giờ vừa lạnh vừa đói!"

"Xuống dưới đây, không là ca ca đến bắt người đó nha? Tôi biết số phòng của anh đó (nhe răng)"

Không lay chuyển được Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ bất lực ôm trán, đành phải miễn cưỡng đồng ý. Dứt khoát dọn sách vở, đeo ba lô lên, đi mấy bước nghĩ nghĩ sao quay lại, lấy trong ngăn tủ ra một cái khăn quàng cổ bằng len bỏ vào ba lô, rồi mới đi xuống lầu.

Nguỵ Vô Tiện đợi dưới lầu đã lâu, mặc bộ quần áo thể thao màu đen gọn gàng cùng với áo khoác bóng chày kẻ ô đỏ sậm, hiên ngang oai vệ ngồi trên chiếc xe máy điện mới tinh, vừa mới lái chiếc xe máy điện thoát khỏi sự chèn ép của một chiếc moto Harley rú ga điên cuồng. Nhìn thấy Lam Vong Cơ từ xa liền ngoắc anh ấy, sau đó vỗ vỗ vào yên sau của xe máy điện, ý là muốn Lam Vong Cơ ngồi ở phía sau.

"........." Lam Vong Cơ âm thầm tưởng tượng ra cảnh ngồi sau lưng ôm eo Nguỵ Vô Tiện trên chiếc xe điện, sau đó, lúc này đây, nội tâm biểu thị sự kiên quyết phản đối không hề nhân nhượng.

Ánh chiều tà ngày mùa đông chiếu lên bóng dáng của hai thanh niên cao ráo đặc biệt ấm áp. Lam Vong Cơ yên lặng đi trước, Nguỵ Vô Tiện vừa lái xe điện vừa gặm táo, chạy rà rà ở phía sau, trên cổ quấn chiếc khăn len Lam Vong Cơ đưa cho hắn, miệng nghêu ngao hát, tâm trạng hình như rất là vui vẻ.

Hát liên tiếp vài đoạn nhạc, Nguỵ Vô Tiện hình như lại nghĩ đến điều gì, lảo đảo rồ ga xe điện, đuổi kịp song song với Lam Vong Cơ, lấy một bức tranh từ trong cặp ra đưa sang: "Không có gì để tặng, tặng anh cái này để làm kỷ niệm nè".

Đó là một bức tranh vẽ người. Trong bức vẽ là một thanh niên mặc áo trắng thắt đai lưng bằng ngọc, tóc búi cao đội mũ, trán buộc một sợi mạt ngạch có vân văn, đang cúi đầu hết sức chăm chú đánh đàn – chính là dáng vẻ của Lam Vong Cơ vào đêm hai người biểu diễn.

Lam Vong Cơ nhận lấy bức tranh, yên lặng hồi lâu. Cuối cùng, nói cám ơn, đem bức tranh cẩn thận ép vào trong sách giáo khoa, bỏ vào túi của mình, thế nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ, không biết có phải do lạnh hay không.

Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện "ủa" một tiếng, nói: "Sao trên sách của anh lại ghi tên người khác? Lam Trạm? Lam Trạm là ai?" nghe như có chút cợt nhả khó tả.

Nghe hắn nhắc tới cái tên đã bị lãng quên từ lâu, trong lòng Lam Vong Cơ không hiểu sao lại nhói đau, im lặng một hồi, mới nói: "Lam Trạm là tên trước đây của tôi". Dừng một chút, lại nói tiếp, "Là tên do mẹ tôi đặt".

"[Hàn bích trạm vô trần], tên rất hay" Nguỵ Vô Tiện khen thực lòng, "Vậy anh trai của anh thì sao? Anh ấy trước kia cũng có tên đơn phải không?"

* "Hàn bích trạm vô trần, tiền khê đắc tế lân" hai câu thơ miêu tả nước suối trong vắt không một tì vết.

"Anh ấy có tên đơn là Lam Hoán" Lam Vong Cơ đáp.

Nguỵ Vô Tiện tấm tắc khen hay, đến đây thấy hào hứng: "Nhà các anh toàn những người làm công tác văn hoá nên sẽ đặt tên tự! Vậy tôi hỏi anh, tên của tôi nếu đặt tên đơn, thì anh cảm thấy nên dùng chữ nào được?"

Làm giống như đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, Lam Vong Cơ thật sự suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới nói: "Anh"

* 嘤 (Anh): từ tượng thanh tả tiếng chim kêu ríu rít

"Ríu rít???" Nguỵ Vô Tiện giãy nãy lên, "Tự nhiên anh lại ríu rít cái gì? Ríu ra ríu rít như yêu quái bám người gì đó hả?"

"..... Tôi nói từ 'Anh' trong câu [Long hầu nghịch lân anh chi tắc vong], ý là không dễ dàng xúc phạm". Lam Vong Cơ nhíu mày, cố gắng duy trì giọng nói bình đạm.

"À, ý này hả, không tệ không tệ, theo tôi đây là cách nói độc đáo để mô tả cái tính nóng nảy mà vẫn nghe hay". Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, đọc tới đọc lui cái tên "Nguỵ Anh" này mấy lần, càng kêu càng thích, "Hay là sau này tôi gọi anh là 'Lam Trạm' nha?"

Lam Vong Cơ nghiêm mặt: "Không được"

Nguỵ Vô Tiện chớp mắt mấy cái: "Tại sao vậy? Có thể bớt được được một chữ mà! Tôi gọi anh là Lam Vong Cơ Lam Vong Cơ luôn cảm thấy dài thế nào ấy, kêu Lam Trạm dễ nghe dễ gọi còn có thể tiết kiệm được 0.1 giây, anh nói có đúng không?"

"....." Lam Vong Cơ lần đầu tiên cảm thấy chuyên ngành Luật của mình không thể nào sử dụng được với Nguỵ Vô Tiện, lười tranh cãi với hắn, chỉ thoáng gật đầu một cái, tỏ vẻ ngầm đồng ý.

Được ngầm đồng ý, Nguỵ Vô Tiện có chút đắc ý vênh váo lái chiếc xe điện vọt lên phía trước, lát sau quành lại, tiếp tục đi bên cạnh Lam Vong Cơ. Ngay sau đó, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nghiêng đầu qua, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, sinh nhật vui vẻ".

Gió đêm thổi qua vạt áo của chàng thanh niên, cùng khoé môi khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung xinh đẹp. Câu nói "Sinh nhật vui vẻ" khiến cho Lam Vong Cơ dường như hồi tưởng lại một ngày nào đó cách đây nhiều năm. Hôm đó, mẹ của anh cũng vô tư vui vẻ cười, ôm lấy anh, nói với anh: "Trạm nhi, sinh nhật vui vẻ".

Vì thế tất cả băng giá trong lòng, giờ phút này đều tan rã hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net