1: Khổ bức toàn gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi có nghe nói không? lão nhị An gia..hừ hừ... Này lão nhị An gia cũng thật lợi hại, đây chính là đệ nhất quan gia của Bình Hương thôn chúng ta., ở trong Bình Hương thôn đúng là có uy phong. Còn có An thị coi như khổ tận cam lai a" (mẹ của nữ chính tạm gọi là An thị nhé các nàng)

"Hì Hì.. ngươi nói cái quỷ gì vậy a. An thị kia ở đâu ra khổ tận cam lai. Ngày khổ của An thị chỉ coi như vừa mới bắt đầu thôi"

"Có ý gì? này lão nhị An gia không phải vừa mới cao trung, An thị như thế nào ngày khổ chỉ coi như vừa bắt đầu?"

"ta nói cho các ngươi biết, lão nhị An gia bỏ An thị, nghe nói ở kinh thành cưới một mỹ thiếu nữ xinh đẹp khác. Một nhà An thị đều bị đuổi ra ngoài. Nghe nói An đại nha đầu, ngay cả vị hôn phu cũng bị nữ nhi đại bá cướp đoạt. Hiện tại toàn gia đều chuyển đến phòng nhỏ trong thôn. Ngươi nói còn không khổ?"

Mọi người nghe nói như thế đều là từng đợt kinh hô. Có người đồng tình An thị, lại cũng cũng có người hả hê. Dù sao An thị trước đây chính là mềm yếu dễ bắt nạt, thường xuyên bị nhà mẹ chồng bắt nạt.

Cho dù ai cũng biết rõ, trước kia cái gì cũng đều không bằng mình, đột nhiên thoáng cái làm quan phu nhân, trong lòng các nàng sẽ cảm thấy không công bằng. Mà bây giờ thì tốt lắm, An thị không chỉ là không có làm quan phu nhân, ngược lại còn bị chồng ruồng bỏ. Này cư nhiên làm cho mọi người còn mơ hồ tồn tại một chút cao hứng.

Về phần một nhà An thị giờ phút này trong miệng các nàng là đang ở trong căn phòng cũ rách mà Bình Hương thôn trước kia không có ai dám ở. Kỳ thật cũng chỉ là một cái nhà cũ, gặp đêm mưa liền bị rỉ nước, lại thêm nửa đêm nghe tiếng gió lạnh dọa người cho nên mới để người khác tưởng nhầm là "quỷ ốc" (ta để nguyên văn cho đúng chất cổ đại. :3 )

"khụ khụ...thật là choáng váng". Mà lúc này trong phòng, một cô nương nằm trên ván cửa đột nhiên kho khan hai tiếng. Khi mở mắt ra liền nhìn thấy bốn phía mạng nhện vây quanh cùng căn phòng trống không, liền lầm bẩm nói:" Nằm mơ?"

Chỉ là vừa mới nhắm mắt lại, ở phía sau đầu vẫn đau đớn như cũ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt muốn khóc, lại thêm mặt vốn nhỏ gầy, khuôn mặt kia liền giống hệt một đoàn giấy nhăn nhúm

Nàng không phải chỉ là buổi tối mê rượu, uống nhiều mấy chén, không cẩn thận đá phải thùng rác. Còn không phải bị người đùa giỡn, liền đá thương người khác, sau đó bị đuổi chạy mấy con phố, vì cái gì lại phát sinh loại chuyện này?

Giờ phút này An gia Nhị nha đầu, Không, nên gọi là An Tâm, một cái nữ cường nhân buôn bán, ban đêm xã giao uống rượu, gặp phải tên côn đồ, đả thương lão đại xong liền bị đàn em đuổi theo mấy con phố đã ngoài ý muốn rớt xuống khe nước. Oanh oanh liệt liệt xuyên qua

"Nương. người nói muội muội khi nào thì tỉnh a? Đều tại ta, nếu không phải ta thì muội muội sẽ không đi tìm An Hoa lý luận, ô ô...". lúc này, một đạo âm thanh nhu nhược truyền đến

"An Kiều đừng khóc, chuyện này không trách ngươi. Đều là nương không tốt. Nếu ta hữu dụng, Kiều nhi cùng Nhị nha đầu cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy"- An thị khổ sở

Tướng mạo của mẹ con An gia đều tốt, liền nói An Kiều cùng An thị trong thôn cũng là nhất đẳng mỹ nhân. Chỉ có điều An Tâm mặt có nhiều nếp nhăn, giống hệt vịt con xấu xí

An thị vừa nghĩ tới mệnh của mình và hài tử, cũng là ôm An Kiều ô ô khóc lên. Vốn cho rằng trượng phu cao trung, mình và hài tử đều có ngày tốt lành. (cái này ta không biết cao trung là gì a :( )

Ai biết,người một đi không có trở lại, cuối cùng chỉ có một phong hưu thư. tiếp theo bà bà liền đem cả nhà bọn họ đuổi ra ngoài, liền ngay cả đồ cưới cũng không cho cầm về. Lại thêm nhà mẹ đẻ chính mình là cái dạng kia, An thị lại càng không dám trở về. Vì vậy liền dẫn tỷ muội An Tâm đi tới phòng cũ của An gia tại Bình Hương thôn.

Hiện này An Tâm sở dĩ té xỉu là vì vị hôn phu của An Kiều, cũng chính là tú tài duy nhất của BÌnh Hương thôn, trước kia hứa hẹn đủ điều, lại thêm An Kiều tướng mạo xinh đẹp liền bám vào cửa hôn sự này. Chỉ là vừa nghe tin nương thân An Kiều bị đuổi liền lập tức từ hôn, sau đó lại trực tiếp hướng nữ nhi của đại bá An Kiều là khuê nữ An Hoa cầu hôn.

Mà khi An tâm biết rõ sự tình liền nổi giận đùng đùng chạy đi tìm tên tú tài kia. Vừa lúc hắn ở An gia cầu hôn đòi công đạo cho tỷ tỷ. Chỉ là làm cho nãi nãi trực tiếp đánh một cái tát lên đến trên tường. Khi tỉnh lại, An nhị nha đầu đã biến thành An Tâm.

"khụ khụ.." An Tâm nghe được tiếng khóc của An thị cùng An Kiều, cũng là nhớ lại hết thảy. Lập tức cảm giác hết sức lừa người. Người khác xuyên không,nàng cũng xuyên không. Vì cái gì nàng liền xuyên thành một nữ tử nông gia? Hơn nữa phụ thân còn là một phiên bản của Trần Thế Mỹ, đáng tiếc nương nàng không phải Tần Hương Liên, không có bản lĩnh đi cáo trạng

Nhưng bản lĩnh khóc cũng là hạng nhất a. Bởi vì trong trí nhớ của An nhị nha đầu An thị nhiều nhất chính là khóc. 

"Nhị nha đầu tỉnh? ngươi không thoải mái ở đâu, nói cho nương nghe ô ô.... đều do nương. nếu không phải là ta, vài tỷ muội các ngươi cũng sẽ không thay đổi thành như vậy"

An thị vừa nghe đến An Tâm ho khan liền lập tức đi đến trước mặt An Tâm, mà nước mắt trên mặt cũng đã bị lau sạch sẽ, động tác gọn gàng vừa nhìn là biết đã làm rất nhiều lần rồi. Chỉ là thời điểm đang nói nước mắt lại không nhịn được nhỏ xuống. Mà khi An Tâm thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.

"muội muội không có việc gì đi. Đều là ta không tốt, nếu không phải bởi vì ta muội muội cũng sẽ không biến thành cái dạng này". An Kiều nói hai câu, cũng là khóc lên"

An Tâm nhìn An Kiều cùng An thị, trong nhất thời vẫn không tiếp thu được sự thật này. Dù sao kiếp trước nàng là cô nhi, đột nhiên nhiều thêm một tỷ tỷ cùng nương, này ít nhiều gì cũng không biết chung đụng ra sao.

"Nương. canh gà xong rồi". mà lúc này một bé trai đi đến. Nam hài này đại khái khoảng năm tuổi, cả người ốm tong teo, hơn nữa cả người là y phục đen như mực. Miếng vá một miếng lại tiếp một miếng. Mà nam hài này là đệ đệ của An Tâm An Hữu Tài. Phụ thân cặn bã lúc đặt tên cũng là mong muốn sau này An Hưu Tài thực sự có thể thành tài.

"Đến. Nhị nha đầu. mau uống canh gà. Uống xong sẽ không đau nữa. Ngoan..." Lúc này An thị đã tiếp nhận bát canh gà trong tay bé trai. Kỳ thật kia cũng không phải là canh gà, chỉ có một chút váng dầu ở phía trên. Còn về phần gà, An Tâm là không thấy được

An thị cùng An Kiều nhìn đến, An Tâm cũng là gắt gao xem bọn họ. Nhưng chính là nàng không hề há mồm, nước mắt hai người lại ào ào chảy xuống. 

"Nhị nha đầu, ngươi như thế nào liền biến thành ngốc như vậy? ngươi nếu là ngốc rồi, làm sao gọi nương bây giờ? ô ô ô..." An thị vừa thấy An Tâm không nói lời nào, liền cho rằng An Tâm ngốc rồi, khóc càng thêm lợi hại.

Nghe được tiếng An thị khóc, nội tâm lạnh lùng của An Tâm cũng có một tia dãn ra. Kỳ thật nàng là cô nhi, cho tới bây giờ chưa có người vì nàng mà khóc. Coi như là về sau, nàng ra xã hội liền làm cho mình cường thế, cho nên rất nhiều người thời điểm thấy thấy nàng đều cho rằng nàng thực mạnh mẽ, tự nhiên không có ai quan tâm nàng .

"Nương, ta không sao. chỉ là có chút váng đầu nên nhất thời chưa thanh tỉnh.". Thiết, dù sao cũng đã xuyên qua, nàng không có biện pháp trở về, còn không bằng an ổn mà sống.

"Nương, ngươi chớ khóc. Một hồi canh gà sẽ lạnh, mau mau cấp muội muội uống, nếu không liền không tốt a". A Kiều ở một bên nhìn thấy liền mở miệng nói.

“Phải. Nhị nha đầu mau uống canh gà. Đây chính là thẩm tử Lý gia bưng tới, mau uống”. An thị xoa xoa nước mắt, đem canh gà bưng cho An Tâm.

Mà khi An Tâm bưng canh gà lên liền chứng kiến vẻ mặt An Hữu Tài vẻ mặt muốn uống nhìn mình, chỉ là lại chưa từng mở miệng nói qua câu nào. An Tâm trong nội tâm liền chua xót, nàng dường như thấy được chính mình nhiều năm về trước.

Khi đó nàng cũng là ở ven đường nhìn người khác ăn ngon uống tốt, chính mình lại gió táp mưa sa. Chính lúc đó nàng đã thề nhất định phải làm cho mình cường đại, sau đó ngày ngày ăn thịt, ngày ngày ở nơi tốt nhất.

Chỉ là giấc mơ chưa kịp thực hiện, nàng đã chết. An Tâm nghĩ tới sự nghiệp của mình liền muốn khóc. Phòng ốc của nàng! Nhà, xe, tiền bạc của nàng!!!

“Cho đệ”. An Tâm đem canh gà cho An Hữu Tài.
An Hữu Tài lại lắc đầu “Tỷ tỷ, ta vừa mới uống rồi, cho nên uống không nổi nữa”.

“Đúng vậy. Muội muội uống đi. Chúng ta tại lúc muội ngủ đều uống rồi, cho nên uống không được nữa”. An Kiều cùng An thị gật đầu nói.

An Tâm không tin. Nàng cũng là một nữ cường nhân từ trong thương trường đi ra, như thế nào lại không nhìn ra bọn họ đang nói dối.

“Được, ta uống”. Bất quá nàng cũng không có ý muốn vạch trần bọn họ, chỉ cảm thấy trong nội tâm ấm áp.
Nàng cũng âm thầm thề, nhất định phải dể bọn họ trải qua ngày lành. Thân thể An Tâm dưỡng vài ngày đã không sai biệt lắm. Mà ngày hôm nay nàng mới phát hiện, cái nhà này cũng quá nghèo đi!

Hiện tại nhà các nàng đừng nói ăn cơm, chỉ sợ ngay cả một giọt dầu cũng tìm không ra. Cũng may An thị vài ngày nay giúp người làm chút ít việc nhà nông, nếu không các các nàng khẳng định chết đói trong căn nhà rách nát này rồi.

Về phần An gia, An Tâm chỉ cười lạnh. Nói như thế nào nàng cùng vài người An Hữu Tài cũng là huyết mạch của bọn họ. Không nghĩ tới bên đó lại tuyệt tình như vậy.

Vốn dĩ  An gia tại thời điểm bỏ An thị còn hứa hẹn cho An thị một chút tiền. Chỉ là nãi nãi nhẫn tâm kia trực tiếp đuổi An thị ra khỏi nhà, ngay cả một cây kim sợi chỉ cũng không cho mang đi. Đây không phải là muốn bức chết cả nhà nàng sao?

“Tỷ tỷ, người đứng lên kia đi. Nương có phần cơm cho ngươi. Đại tỷ cùng nương đều đi đến nhà Lý thẩm tử giúp làm việc, buổi tối mới trở lại”. Lúc này An Hữu Tài vừa nhìn thấy An Tâm liền vội vàng đến phòng bếp bưng điểm tâm.

Cái gọi là điểm tâm kỳ thật chỉ là một ổ bánh ngô cùng một chén rau dưa. “Tỷ tỷ ăn trước đi, ta đi ra sau nhặt củi”. An Hữu Tài bưng thức ăn lên cho An Tâm xong liền chạy.

Dù sao hiện tại cũng bắt đầu vào mùa đông, lại thêm cả gia đình đều đơn bạc vô cùng cho nên mỗi ngày vào ban đêm đều phải nhóm lửa mới có thể chìm vào giấc ngủ. Nhưng dù là vậy, buổi tối các nàng vẫn đông lạnh toàn thân phát run như cũ.

Vừa nghĩ tới tình huống trong nhà. An Tâm lại cảm thấy giờ phút này việc kiếm tiền giống như lửa xém lông mày. Dù sao lập tức liền là mùa đông, nếu không có tiền cho cả nhà tăng thêm quần áo, chỉ sợ đến mùa xuân sang năm cả nhà bọn họ đều dã chết cóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net