Phần mở đầu: Giấc mộng trưa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời chuyển mát, đã đến vụ thu đông.

Tôi đang chìm trong giấc ngủ trưa êm đềm.

Bỗng giật mình tỉnh giấc...

Tôi chẳng hiểu có chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ nhớ trong giấc mơ có tán phượng phủ khắp sân trường và cái màu nắng thu nhạt nhòa hôm ấy.

Tôi ngồi dậy từ tấm chăn ấm áp, đôi mắt thẫn thờ trước khung cửa hành lang... Cái mùi gió và khói trở nên lạnh toát, phả vào mũi cùng tiếng đàn piano từ căn nhà hàng xóm vốn yên tĩnh và im lìm ở cuối ngõ bỗng dội vào tai, khiến lòng tôi bỗng xôn xao. Gió lùa tóc tôi nhè nhẹ...
Quen quá. Cứ như giờ này năm ngoái mọi thứ diễn ra tương tự.
Tôi nhớ mùi này... Mùi của mùa thu và có dấu hiệu sắp đông – một thứ mùi đặc trưng mà có lẽ ít người có thể cảm nhận được. Tất cả khiến lòng tôi rơi vào một thứ cảm giác thật bâng khuâng khó tả. Một cái gì đó hoài niệm của ký ức nhưng lại vô cùng sáng trong, tựa như lần đầu tiên dội về.

Thời tiết hôm nay lạ quá, thất thường như trái tim tôi, như những giận hờn chốc chốc lại đổi chỗ cho nụ cười, khó nắm bắt. Buổi sáng, hiên nhà tôi tràn ngập những lạt nắng vàng ấm ôm trọn giàn hoa bí vàng ươm mà chiều tới, cơn gió hiu hiu mang hơi lạnh vô tình thổi bay tàn lá khô, như sự trở mặt của cái hồn nhiên hồi ấy.

Mùi khói cùng mùi hoa sữa nồng nặc đặc trưng của Hà Nội quyện hòa với hơi sương và gió lạnh.. Tiếng đàn văng vẳng buồn bã này đã cả mùa hạ lặng yên và nhường chỗ cho tiếng ve kêu giờ vang lên buồn não ruột...
Nơi phương trời xa ngoài khung cửa sổ, tôi không còn thấy cánh chim bay. Cánh chim mà tôi đã ngồi cùng đứa bạn cấp hai, vừa phóng tầm mắt ra xa từ dưới mái hiên trường, nói về những khát khao khi vào cấp ba, và những áng mây mập mờ trôi chúng tôi từng tưởng tượng ra đủ loại hình thù giờ đây trong mắt tôi là những thứ xoắn xuýt lộn xộn, chẳng còn đẹp nữa.

Nhưng cảm giác này tại sao lại xuất hiện lúc này ?

Nó làm cho bầu trời chiều như bừng sáng, dội ánh hồng của mặt trời phía xa xa, và dội cả sắc hồng của những tháng năm cấp hai tươi đẹp vào hồn tôi một âm điệu buồn, le lói mà sáng trong tựa bản nhạc piano vẫn khắc khoải ngân lên từ khung cửa sổ căn nhà cuối ngõ vốn dĩ đã ngủ yên và xám xịt.

Màu sắc tô điểm chỉ trong một cơn gió lạnh và mùi khói phảng phất khắp phòng, cơn gió đó như một tấm vé khiến những ký ức trong đầu tôi bỗng dưng trình chiếu lại như những cuộn phim cũ mà chẳng dính chút bụi của thời gian. Vẫn rõ nét, vẫn đáng yêu như thế, mọi âm thanh hình ảnh đều sống động của một tiết học đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Chắc chắn ngày này đã từng là một ngày quan trọng. Nhưng mà là ở thế giới của dĩ vãng xa xôi.

Phải, là ngày tôi gặp chàng trai ấy.
Tôi ước gì mình đang mặc áo quần mùa đông bởi lẽ cảm giác lạnh choán lấy tôi, và cứ như hôm nay là một buổi chiều đông, sau khi đi học về muộn...
Nhưng không sao, giờ này mùa đông vạn vật đã chìm vào ráng chiều, còn bây giờ, bầu trời vẫn trong xanh.

Tôi có nên thở dài, hay lại khẽ nhoẻn cười để mặc quá khứ trôi qua rồi tan biến ?

***

Tôi gặp cậu vào cái ngày như thế, sáng nắng, chiều có gió lạnh – một ngày thời tiết bất thường, cũng chênh vênh và mong manh lắm, cũng trong sáng, ngây thơ nhưng dễ nát vụn và đầy dao động nguy hiểm như thứ xúc cảm mà tôi dành cho cậu.

Ôi, nhưng dù nguy hiểm đến đâu, tôi vẫn yêu cái cảm xúc đó biết chừng nào !

Bởi vì giờ đây, tôi của hiện tại cũng muốn có lại được nó nhưng chẳng thể có được. Đó là thứ kho báu quý giá vô ngần nhưng chỉ được sở hữu có đúng một lần mà tôi ghen tị. Tôi ghen tị với cậu, với con bé cấp hai cũng tự xưng là "tôi" trong câu chuyện này mà tôi chỉ là một linh hồn trong suốt, đứng ngoài lục lại những ký ức mông lung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net