Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Cẩu lại đây, nó là thằng điên" Đại thẩm vẩy vẩy tay với Tiểu Cẩu, nói xong đánh mắt qua Thẩm Đông đang ngồi bên vệ đường hút thuốc

Tiểu Cẩu không hiểu thằng điên là gì nhưng nó biết anh trai mặc cái jacket da này là người rất hung dữ, mọi người ở tiểu khu này đều sợ hắn. Thấy thằng nhóc do dự nhìn mình chằm chằm, Thẩm Đông ngước mặt lên, nhả một ngụm khói

"Cmm còn nhìn nữa tao khoét mắt mày" Hắn phun nước miếng xuống đất, làm tư thế chuẩn bị đứng lên, thằng nhóc bốn tuổi sợ chết khiếp, òa khóc. Trương thẩm trợn mắt, hớt hải chạy lại bồng nó lên vừa dỗ chạy ra xa Thẩm Đông, trước khi mụ đi hắn còn nghe loáng thoáng mụ bảo loại người như hắn sao lại không chết sớm đi

Ừ, tại sao không chết sớm đi? Hắn cũng rất muốn biết. Hắn không phải là người ở đây, hắn đến đây từ ba năm trước. Tiểu khu này đa số là tầng lớp lao động nghèo, người lớn thì nhiều chuyện hay ăn biếng làm, thiếu niên là loại đầu đường xó chợ chuyên đi phá làng phá xóm, con nít cũng không tốt đẹp gì là một lũ quỷ nhỏ. Thẩm Đông lựa chọn ở đây không phải vì thấy ở đây là nơi thuộc về mình vân vân mây mây, đơn giản ở đây tiền phòng rẻ, ra tay đánh người cũng không ai quản cũng không thấy áy náy

Hắn đứng lên, di di điếu thuốc hút gần hết dưới chân, hai tay đút túi lửng thửng đi về. Dáng người hắn rất được, eo thon chân dài vai lại rộng nhưng mà mặt mũi lại quá sức... Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, mũi cũng cao, môi lại mỏng, đeo kính đen vào cười lên rất có phong thái lãng tử nhưng mà tất cả đều bị cặp mắt tam bạch của hắn phá hỏng, vài năm trước lại bị một dao ngay đuôi mắt, hắn từ lưu manh thăng cấp lên siêu cấp lưu manh. Hắn lại cảm thấy có cái sẹo này rất tốt, đám thanh niên lưu manh ở đây suy cho cùng cũng chỉ làm đám nhóc cấp 3, nhìn thấy một tên cà lơ phất phơ còn có hẳn sẹo trên mặt cũng rất kiêng dè tránh được nhiều phiền phức. Nhà của hắn nằm ở tầng ba cuối hành lang, nói nhà có hơi quá chỉ là một cái phòng khá rộng, nhà ở đây xây theo kiểu lô, bốn lầu, xây theo hình chữ U đứng từ lô A có thể thấy nhà lô B đang làm gì, xung quanh nhà hắn có rất nhiều con nít. Có điều cũng may mắn, nhờ cái ngoại hình hung thần ác sát này cộng thêm mấy cái miệng một đồn mười của các mụ đàn bà rảnh rỗi ở đây, đồn thổi hắn thành cái dạng đâm thuê chém mướn gì hắn còn không rõ, cái danh "ông kẹ" hiển nhiên được để trên đầu hắn, đám trẻ con nghe tên hắn thôi đã sợ mất mật, đi ngang nhà hắn cũng tự động nín thở, tụ tập chơi đùa cũng phải cách nhà hắn hai ba căn

Nghe tiếng lách cách của chìa khóa, trong nhà vang lên môt tiếng động rất nhỏ rồi im lặng, hắn cũng không để ý, từ từ mở cửa ra. Trong nhà rất tối, hắn bật đèn mắt nhìn lướt qua một lượt đã thấy bóng đen đang ngồi cuộn mình trong góc tường, mặt chôn giữa hai đầu gối, nếu không nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nó Thẩm Đông có ảo giác nó hòa làm một với bức tường

"Tạ Kiến, thấy tao về mà không mừng sao?" Hắn cởi áo vứt bên cạnh, hai chân dài gác lên bàn, cảm thán một câu cái sofa này cũ quá rồi đi, ngồi thôi cũng cảm nhận được lò xo ở dưới ghế

"Chào Thẩm Đông" Bóng đen ngước mặt lên, mặt có chỗ bầm tím, có chỗ đã bầm xanh nhưng cũng không giấu được đôi mắt sáng mà tròn kia, mắt rất đẹp là con lai

"Mang cơm lên cho tao" Thẩm Đông không ngoái đầu nhìn thằng nhỏ, lại cảm thấy buồn miệng, liền hút một điếu thuốc. Hắn ở đây được ba năm, là hai năm trước gặp được thằng nhỏ này.

Một ngày mưa, Thẩm Đông một tay gãy một tay cầm gậy sắt nhặt ven đường, gần như là lết về nhà, mắt đã bị máu cùng nước mưa làm nhòe, đi được năm mét lại dụi mặt vào cánh tay phải lau nước. Mà cái lí do đánh nhau cũng không như mọi người đồn đại chính là tranh giành địa bàn, hay ở phiên bản khác oách hơn là đại ca thanh toán nhau, đơn giản gã kia bảo hắn nhìn đểu gã, không nói gì cầm cây dao bấm muốn khoét mắt hắn, coi như hắn nhanh nhạy, mắt vẫn giữ được nhưng tay thì không, tay trái bây giờ không thể làm việc quá nặng. Nghĩ lại đã thấy tức, hôm đấy hắn đánh thằng cha ra bã, ai mà ngờ đám bạn của gã nghe tiếng động, năm sáu thằng chạy ra quây hắn một hồi cũng khiến hắn gãy mất một tay. Thẩm Đông tặc lưỡi, vận hắn đen như chó. Đi một đoạn nữa là đến nhà, hắn tựa vào tường một lúc, lại chịu không nổi mà ngồi trượt xuống, hắn thiếp đi, tỉnh dậy đã thấy trời tạnh, kế bên là Tạ Kiến. Thằng nhóc tóc vàng, tóc nó xoăn như ổ quạ đã ướt sũng, hai môi nó tái nhợt, một tay nắm cái áo jacket của hắn, tựa vào hắn mà ngủ. Thẩm Đông cắn răng, cmn cả người nó dựa vào cái tay gãy của hắn, ngủ thì không thấy gì, tỉnh dậy lại đau không chịu nổi, hắn đứng dậy đột ngột khiến thằng nhóc mất chỗ tựa đầu đập một cái thật mạnh xuống đất. Tạ Kiến ăn đau, đứng bật dậy ánh mắt mơ màng nhìn Thẩm Đông, hắn không để ý xoay người đi, tiếng chân nho nhỏ vẫn luôn theo sau hắn. Hắn xoay người đẩy một cái làm thằng nhóc ngã ngửa xuống đất đầy bùn, thằng nhỏ lại lật đật đứng dậy, Thẩm Đông nghĩ nó sợ rồi, sẽ mau đi thôi, đi được một đoạn tiếng chân theo sau hắn lại không mất đi, hắn điên thật rồi! Thẩm Đông xoay người đẩy thằng nhỏ ngã lăn, đá vào lưng nó một cú, hắn dùng năm phần lực. Phải nói năm phần lực của hắn đã là quá đau với một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thằng nhóc tây này chắc cũng chỉ tám tuổi. Thấy thằng nhỏ run run không đứng dậy, hắn mặc kệ xoay người bỏ đi

Hắn về nhà, tắm sạch một thân bùn đất, làm mấy cái sơ cứu đơn giản rồi nằm thẳng trên giường mà ngủ, tay thì dậy rồi đi bệnh viện, hắn mệt không muốn nghĩ. Hắn nghĩ tay trái không thể làm việc nặng một phần chắc do sự chậm trễ này của hắn. Thẩm Đông ngủ một giấc đã đời liền bật dậy, nhìn cửa sổ thấy không còn nắng, đoán chắc đã chiều hôm sau, vương vai một cái hắn đã xanh mặt, đau không thể diễn tả. Phải rồi, đi bệnh viện, tay trái gãy rồi. Hắn không muốn bị cưa mất một tay, hai tay đã đánh không lại ai, cưa đi một tay thì khác gì biến thành cái bao cát cho người ta đánh. Thẩm Đông mặc áo khoác, đồ hắn đa số là màu đen, rất có phong thái anh đại bá đạo. Mở cửa ra hắn liền ngỡ ngàng, thằng tây hôm qua đây mà. Tóc nó dính bùn đất rối một cục, trên người thê thảm không còn gì để nói. Ngày hôm qua còn miễn cưỡng nhìn ra thằng nhóc mặc sơ mi quần tây ngắn, nay đã biến thành người bùn. Thẩm Đông nhìn nhìn, suy đoán thằng nhóc ngồi đây chắc từ hôm qua, bùn trên người nó khô rơi xuống đất không ít

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Kiến mở mắt ngước mặt lên

"Mày/Cứu... em" Thằng nhóc nói, giọng đã khàn đến mức Thẩm Đông tưởng là của một thằng con trai đang vỡ giọng. Thẩm Đông nghĩ, nếu hắn từ chối, thằng nhóc này sẽ lập tức tuyệt vọng mà tắt thở ngay trước mặt hắn. Thẩm Đông là một người bạo lực nhưng không có nghĩa hắn là một tên thấy chết không cứu

"Theo tao" Thẩm Đông bỏ lại một câu rồi đi trước. Thằng tây con này không phải người ở đây, hắn nhìn là biết. Vì sao nó ra nông nổi này, vì sao tìm ra được nhà hắn, hắn lười nghĩ. Mặc kệ, đưa nó đến bệnh viện rồi chuồn về

Đến bệnh viện thực sự là phiền phức, bác sĩ y tá nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Nếu không phải trên người hắn cũng vô số vết thương lớn nhỏ thì có lẽ người ở đây đã báo cảnh sát, nói rằng hắn bạo hành

"Nhóc đẹp trai à, có phải tên kia đánh cháu không" một y tá nhỏ nhẹ nói, vừa băng vết thương trên tay nhóc

"Không" Tạ Kiến đau, nhưng nó không dám khóc, nó sợ y tá thấy phiền không cứu nó nữa

Đm tôi nghe hết đấy, Thẩm Đông nghĩ nghĩ, lí do tai nạn xe của mình cũng quá vô lí đi. Cùng tai nạn xe mà một người sạch sẽ một người bẩn như tắm bùn, họ không tin cũng phải

"Là anh ruột" Tạ Kiến chỉ Thẩm Đông, nó biết nếu mình không nói gì đó, anh ta sẽ gặp rắc rối

Thẩm Đông đỡ trán, cái này cũng quá phi lí đi. Một thằng Tây con với một thằng Châu Á lại là anh em ruột????

À...

Thẩm Đông hết nói, hắn biết họ không tin nhưng thằng nhóc nói đến mức này họ cũng không truy hỏi nữa. Vốn tưởng bệnh viện sẽ đông đúc, hắn nhân cơ hội chuồn về, ai ngờ chỉ có hắn, thằng nhóc với vài bác trai bác gái nữa. Thằng nhóc bị thương không nặng nhưng khá nhiều, trừ một mảng bầm tím trên lưng là do hắn đá thì còn lại không biết. Tay thằng nhóc bị đánh cho nát, trên người cũng bay mất vài miếng thịt nhìn có vẻ họa người nhưng không ảnh hưởng gân cốt. Thế mà thằng oắt này không khóc, Thẩm Đông cảm thán. Thanh toán tiền xong, thằng tây con vẫn nắm áo hắn từ bệnh viện đến tận cầu thang nhà lô

"Cút đi" Thẩm Đông rút tay nó ra đi một mạch lên lầu.

"Tay anh bó bột, em sẽ chăm sóc anh. Báo đáp" Tạ Kiến cúi đầu, lí nhí nói. Đoạn sợ Thẩm Đông đi mất không nghe thấy, lặp lại lần nữa

"Cút" Thẩm Đông lên lầu mặc kệ nó. Nó ngồi lì trước của nhà hắn hai ngày, hắn cho nó vào "báo đáp" mình

Thằng nhóc đã chín tuổi nhưng còi lắm, lúc đầu nó còn nói nhiều. Thẩm Đông nghe mà mệt, đánh nó. Dần dần nó không nói nữa, đa số đều ở trạng thái co người, chôn mặt vào giữa hai đầu gối. Vậy mà đã hai năm trôi qua...

Tạ Kiến dọn đồ ăn lên bàn, đều là nó nấu. Tuy không rõ hình dạng nhưng mùi vị không tệ, hai năm này Thẩm Đông đều ăn cơm nó nấu, đỡ tốn rất nhiều tiền

_____

Ba tháng nay Tạ Kiến đi học, mười một tuổi nhưng học lớp một. Không phải Thẩm Đông có lòng thương xót gì, chỉ là học sinh nghèo hiếu học đi học không cần tốn phí, chăm học còn được học bổng. Học năm tháng, sau bài kiểm tra cuối kì Tạ Kiến nói cô nó muốn gặp Thẩm Đông. Thằng oắt con gây chuyện đây mà, hắn lôi Tạ Kiến đánh một trận, đánh không nhẹ

Đến trường, cô giáo nói thành tích của Tạ Kiến rất được, rất thông minh cho làm thử bài của học sinh lớp 3 đều làm được, cổ hỏi có muốn cho Tạ Kiến nhảy lớp không? Thẩm Đông ngây ra, hắn gật đầu. Thẩm Đông về nhà nhìn thằng nhỏ ôm gối ngay góc tường, hiếm thấy có chút áy náy

"Tạ Kiến, ngày mai muốn mua gì thì mua" hắn đặt 5 đồng lên bàn, không nhìn thẳng nhỏ rồi đi thẳng vào phòng

Buổi trưa hôm sau ngủ dậy, Tạ Kiến đã đi học rồi, 5 đồng vẫn ở trên bàn. Thẩm Đông chửi thề một tiếng, đm thằng oắt!

Lại một năm trôi qua, năm nay Tạ Kiến lên lớp 4. Thẩm Đông dùng 700 đồng tiền học bổng mua cho Tạ Kiến dụng cụ học, mua cho nó thêm hai bộ quần áo mới. Còn hơn 400 hắn đút túi. Bình thường Tạ Kiến đều là mặc quần áo của đám nít ranh trong nhà lô cho, đều đã cũ. Tạ Kiến nhìn thấy hai bộ quần áo mới liền cười, ba năm nay lần đầu tiên hắn thấy thằng nhỏ cười nhưng cũng nhanh biến mất. Cmn Thẩm Đông mày có phải cầm thú quá không?! Hắn nghĩ vậy nhưng cũng không thay đổi gì, không đậm không nhạt đối xử với Tạ Kiến hơn người dưng một tí

Lại không đậm không nhạt thêm bốn năm, thằng tây con này coi như cũng lanh lợi, học hành năm nào cũng có học bổng, không nhất thì cũng nhì lớp, Thẩm Đông đi họp cho nó cũng khá hài lòng, lỗ mũi hắn khi nghe cô giáo tuyên dương cũng phồng đến mức muốn nổ ra. Tạ Kiến mười sáu tuổi học lớp chín, chuẩn bị thi chuyển cấp

Hắn bảo mày muốn chọn trường nào thì chọn, gần chút không có tiền thuê kí túc xá đâu. Thằng nhỏ gật đầu, bữa cơm kết thúc trong im lặng. Những năm qua đều trôi qua như vậy, "Thẩm Đông, họp phụ huynh" "Thẩm Đông, ăn cơm" "Thẩm Đông lúc nảy có Đại Mã đến tìm" còn hắn thì như cái máy mặc định "Ừ" "Biết rồi" "Nấu cơm" "Không về, tự ăn cơm"

Một thằng tây nhưng mười sáu tuổi chỉ cao đến ngực hắn lại còn quá gầy. Từ lúc Tạ Kiến lên cấp hai, hắn đã ít đánh thằng nhóc hơn. Hắn rất hài lòng với thằng ôn con này, dù cho muốn đánh cũng không thể kiếm ra cái cớ nào để đánh

Thằng nhóc nghỉ hè được một tháng, buổi sáng nó sẽ ra ngoài chạy bộ, tối đi học thêm về tiếp tục chạy bộ, duy trì từ đó đến giờ cũng đã hơn một năm. Thẩm Đông ít khi ở nhà, những lúc ở nhà mà gặp Tạ Kiến một thân mồ hôi chạy bộ về, hắn cười ngả ngớn bảo Tạ Kiến là thằng lùn, chạy suốt một năm cũng có cao được miếng nào đâu. Tạ Kiến mới đầu chỉ có bực tức trong ánh mắt, về sau hắn nhìn vào mắt thằng nhóc nghĩ nghĩ thằng này chắc chỉ muốn phanh thây mình ra

Thẩm Đông vào bếp, đưa cho nó con dao phây, nhét vào tay nó. Kéo tay nó lẫn con dao đến bụng mình

"Mày muốn đâm tao lắm đúng không, đâm đi" Thẩm Đông cười cười, nhướng mày nhìn Tạ Kiến

"Sao không đâm, mặt mày viết rõ mấy chữ Thẩm Đông là thằng chó đẻ rồi kìa"
Hắn nhìn vào mắt Tạ Kiến, thấy lửa giận trong mắt nó ngày càng đậm

"À mà, mày đâm thì đâm cho chết hẳn. Nếu không thì..." Hắn chưa nói dứt câu, đá một cái vào bụng Tạ Kiến làm thằng nhỏ ngã ra sau, con dao rớt xuống cạnh bàn. Hắn vẫn dùng năm phần lực. Thằng nhóc hai mắt nhắm nghiền, tay ôm bụng không ngừng run rẩy, Thẩm Đông đứng dậy nhặt con dao lên nhìn nó từ trên xuống dưới. Hắn ngồi xuống vỗ vỗ con dao lên mặt nó rồi đứng dậy cười phá lên

Tận đến lúc đi học, dù cho hắn có trêu chọc thế nào Tạ Kiến cũng không bày ra cái vẻ mặt đó nữa. Thẩm Đông biết đó không phải là sợ hãi, là nhẫn nhịn chờ đợi đến một ngày có cơ hội đâm hắn một dao

Tối hôm đó Tạ Kiến không về, cơm nước thằng nhóc này đã nấu từ lúc trưa, hâm nóng lại là có thể ăn. Gần mười một giờ, Thẩm Đông nằm trên sofa hiu hiu ngủ thì có điện thoại, số lạ. Dù bực bội nhưng vẫn bấm nghe. Trong điện thoại nghe tiếng rột roạt, Thẩm Phong chửi một tiếng có bệnh, chuẩn bị cúp liền nghe thấy một tiếng rên, là giọng thằng tây

Thẩm Đông tối sầm mặt, mặc đại cái áo jacket chạy ra ngoài. Hắn không thể cúp điện thoại để gọi thêm người, đành phải tự mình ra ngoài, cầm con dao bấm đút vào túi quần. Ngoài tiếng rột roạt ra hắn vẫn không nghe gì, hắn đã đi qua hai ngã tư. Đột nhiên trong điện thoại nghe được tiếng la của thằng tây

"Đại Bảo"

"Đại Bảo là thằng nào, con điếm lẳng lơ, bị tao chịch còn gọi tên thằng khác" Nói xong liền có hai ba tiếng cười đùa. Điện thoại lại một lần nữa im lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng sột soạt

Đm! Cả người hắn bắt đầu nóng lên, Đại Bảo là tên tiệm tạp hóa gần trường Tạ Kiến. Hắn chạy hết một vòng, cuối cùng cũng đến Đại Bảo, nghĩ nghĩ một hồi, phía sau tạp hóa có một con hẻm

Trong hẻm ngoài Tạ Kiến còn có một đứa con gái, cô bé quần áo tán loạn, nước mắt dàn dụa khắp mặt, trước sau đều bị hai thằng cùng chơi. Tạ Kiến cũng không khá, một thằng đang ra vào trong miệng thằng nhóc, một thằng đang hí hoáy phía dưới. Thằng nhóc thấy Thẩm Đông cũng không làm hành động gì thái quá, chỉ là chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má trắng mà gầy gọt của nó. Thẩm Đông điên rồi, ra tay không biết nặng nhẹ. Hắn lao vào đâm một dao vào bụng thằng phía dưới Tạ Kiến làm gã ngã lăn ra. Nghe tiếng la thất thanh của đồng bạn, ba thằng còn lại thoát ra khỏi chốn bồng lai, quần cũng không kịp mặc liền loay hoay tìm đồ đáp trả. Thẩm Đông mặc kệ, hắn rút dao từ trên bụng tên kia ra, cúi người đâm thằng béo đang tính lao về phía mình một cái ngay đùi làm gã hét lên đập một cú lên lưng hắn, Thẩm Đông cắn răng, lại rút nhanh dao ra cắm vào mắt gã, lần này gã ngã ra đất rên rỉ. Lúc Thẩm Đông làm những chuyện đó, hai thằng một cao một gầy cũng không đứng nhìn. Thẩm Đông ăn một đao ở sau cánh tay, một đập sau gáy

Thẩm Đông mất hết lí trí rồi, hắn mặc kệ thằng gầy đập đá vào người mình, rút con dao sau tay ra đâm vào bụng gã cao, đạp một cú thật mạnh làm gã nằm nửa ngày không nhúc nhích. Tên gầy thấy đồng bọn đã ngã xuống hết, xoay người tính chạy, cánh tay lại bị Thẩm Đông kéo lại đấm một cú khiến gã choáng váng. Chưa định hình được gã đã bị ngã ra đất, tay cảm nhận được một cơn đau buốt. Con dao cắm trên người gã cao đã cắm xuyên bàn tay gã, ghim tay gã xuống đất. Thằng này là thằng chơi hăng nhất, vừa chơi vừa không ngừng kêu sướng. Thẩm Đông rút cây dao ghim trên tay gã ra, làm gã đau đến mức thét lên nhân lúc gã há miệng Thẩm Đông nhét một cục gạch vỡ vào miệng gã làm gã không khép miệng được. Thằng gầy ngất xỉu, lúc hắn đứng lên đã thấy dưới quần gã đã ướt một mảng

Quay lại nhìn thấy Tạ Kiến đã không còn khóc, chỉ nhìn mình chằm chằm. Hắn vả vào mặt Tạ Kiến, lực không mạnh. Tạ Kiến như vừa hoàn hồn, quần áo xộc xệch ôm lấy chân Thẩm Đông mà khóc. Thẩm Đông thở dài, đứng im mặc kệ Tạ Kiến khóc, qua năm phút vẫn thấy vai thằng nhóc run không ngừng, hắn ngồi xuống. Tạ Kiến ngẩn mặt, trong mắt đều là bất an, lo sợ, hoang mang thấy Thẩm Đông ngồi xuống cũng không làm gì khác, nó lao qua ôm ghì lấy cổ hắn, tựa đầu vào ngực hắn mà khóc. Lại qua năm phút nữa, Thẩm Đông mới thở dài, vuốt nhẹ nhẹ lưng nó, nó run lên ngước mặt đẫm nước mắt nhìn Thẩm Đông kinh ngạc, Thẩm Đông vừa đưa tay lên muốn xoa đầu nó lại cảm giác như vậy quá buồn nôn nên hắn lại đập một cái lên đầu Tạ Kiến

"Đi thôi, không ở đây được nữa" Thẩm Đông kéo nó dậy, hắn biết lũ này, là đàn em Ba Sẹo, một đại ca trong tiểu khu, bản lĩnh thì không có nhưng lại rất đông đàn em, chủ yếu là các thanh thiếu niên gia nhập theo bầy đàn. Nhưng vậy thì rất phiền phức, hắn có mấy người anh em, không muốn làm phiền, làm phiền cũng đánh không lại số đông như vậy

Tạ Kiên nắm góc áo jacket đen của hắn, nhìn thấy vết bầm trên gáy hắn lại cúi đầu. Lúc tối đi học thêm về, Tiểu An rủ nó đi ăn xiên nướng, nó chưa bao giờ ăn xiên nướng nên rất tò mò gật đầu đồng ý, bình thường Thẩm Đông cũng không quản. Đang ăn thì gặp bốn tên vừa nãy trêu ghẹo Tiểu An, nó cùng Tiểu An bỏ chạy. Nó biết phía sau Đại Bảo có một con hẻm, hẻm cụt, chạy vào đó rồi leo sang vách tường đã có thể đi ra đường lớn đông người, bọn nó có thể thoát. Tạ Kiến leo sang bên kia, đợi hơn một phút cũng không thấy Tiểu An leo qua, nó biết có chuyện. Nó không thể bỏ đi như vậy, đồn cảnh sát cũng rất xa, người dân khu này ngại phiền phức, không giúp. Nó phải quay lại, cứu Tiểu An. Chuyện sau đó... nó không muốn nhớ

Tạ Kiến nghe Thẩm Đông nói vậy, nó liền biết nó mang phiền phức tới rồi. Nó luôn cảm thấy Thẩm Đông là đồ cặn bã, mỗi ngày nó chăm chỉ chạy bộ để cao lên, khỏe mạnh hơn để có thể thực hiện duy nhất một chuyện, đâm Thẩm Đông một nhát, tự mình sống. Nhưng giờ nó sợ, Thẩm Đông bỏ rơi nó, không cần nó, miệng đau nhưng lòng còn đau và nặng nề hơn. Nó cúi đầu, nhìn thấy chân nữ sinh lấm lem bùn đất liền sực nhớ

"Tiểu An..." Tạ Kiến nhìn Tiểu An đang thất thần, nó nhỏ giọng kêu

Thẩm Đông cũng quên mất, liền dừng bước nhìn nữ sinh đáng thương trước mắt. Hắn cởi jacket, khoác lên người cô bé. Cô bé mới đầu giật mình sợ hãi lùi sát vào tường xong ngây ra như nhớ tới gì đó rồi ôm mặt khóc nức nở. Thẩm Đông không biết an ủi thế nào, chỉ đành vỗ vỗ vai cô, rồi đứng dậy ra đầu ngõ. Tạ Kiến ôm cô vào lòng, lớn hơn các bạn cùng lớp 2 tuổi nhưng dáng người nó chỉ bằng một cô nữ sinh, nó an ủi gì đó Thẩm Đông nghe không rõ, chỉ nghe rõ bốn từ cuối cùng
"....bảo trọng, đừng chết" Tạ Kiến nói xong cũng gạt nước mắt, thấy Thẩm Đông đã đi được một đoạn cũng nhanh chóng đuổi theo. Nó nhìn cánh tay không ngừng nhỏ máu của Thẩm Đông, cúi đầu càng thấp

Về tới khu nhà lô đã gần một giờ sáng. Giờ này mọi người đã ngủ hết, không thì rất phiền. Hắn bảo Tạ Kiến mau đi tắm, cho nó mười phút. Thẩm Đông vào phòng, nhìn sơ một lượt cảm thấy không có gì cần thiết. Tạ Kiến sau khi tắm xong nhìn có vẻ bình tĩnh hơn đôi chút, không đợi Thẩm Đông nói đã tự mình sắp xếp quần áo, nó sợ Thẩm Đông lại thấy mình phiền, vứt bỏ mình ở đây

Thẩm Đông tắm xong, cầm máu rồi nhanh chóng bắt xe. Mang một balo quần áo cùng đồ ăn, trong người hắn chỉ còn đúng ba ngàn. Xe hắn gọi cũng không phải là taxi, là xe máy. Chiếc xe nát, chạy cũng rất chậm. Gần nửa tiếng sau xe tới bến tàu. Hắn mua hai vé tới phương nam, cách nơi này hơn 1600km, còn cụ thể đi đâu, hắn không rõ. Chuyến sớm nhất cũng phải năm giờ, còn hai tiếng nữa

"Xin lỗi" Tạ Kiến ngồi trên băng ghế, ngước đầu nhìn Thẩm Đông đứng dựa vào cột hút thuốc

Thẩm Đông không để ý tới nó, hút hết điếu thuốc hắn mới từ từ ngồi xuống

Trái tim Tạ Kiến như theo trên ngọn cây, mỗi cử động của Thẩm Đông đều khiến trái tim nó như ngừng đập. Thẩm Đông sẽ bảo nó "mày cút đi, đừng mang phiền phức tới cho tao" hay hắn sẽ bảo "ngồi xe cùng tao, đến nơi thì mạnh ai nấy sống" hắn sẽ bỏ rơi nó ư?

Vừa thấy môi Thẩm Đông mấp mấy, nó nhắm nghiền mắt, sợ phải nghe thấy điều không muốn nghe. Nước mắt đọng trên mi cũng theo đà mà lăn dài xuống gò má

"Đm bị chơi một lần rồi tự biến mình thành đàn bà à. Sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net