Chap 13: Những cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng y tế của trường.

" Vừa rồi cậu có biết tôi đã gặp ai không? "

Trí Mẫn đi từ ngoài vào. Còn chưa kịp hỏi han Kim Tại Hưởng.

" Ai? "

Kim Tại Hưởng đang xoa bóp cánh tay trái bị trật nên không để ý lắm tới cậu bạn Trí Mẫn ngồi trước mặt, anh cũng chỉ tiện miệng hỏi lại.

" Phác Tú Anh."

" Tú Anh sao? "

Vừa nghe đến tên cô, anh lập tức dừng động tác. Ngước lên hỏi Trí Mẫn.

" Đúng vậy. Tôi còn tưởng cậu bảo cô ấy đến xem cậu thi đấu."

" Vậy cô ấy đến đây làm gì? "

" Tất nhiên là đến xem thi đấu nhưng là xem khoa khác."

" Khoa S à? "

" Không, là khoá dưới. Cô ấy đến xem khoa của Thân Hạo Tích đấy."

Kim Tại Hưởng đột nhiên khựng lại vài giây nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh không hỏi hay nói thêm điều gì mà chỉ dùng ánh mắt mình nhìn chăm chăm vào Trí Mẫn, để xác định anh không nghe nhầm.

Nếu là người khác khi nghe xong chắc chắn cũng sẽ bất ngờ huống hồ người đó lại là Kim Tại Hưởng. Tiếng tăm của Thân Hạo Tích ở trường này có sức ảnh hưởng không nhỏ. Kim Tại Hưởng mặc dù không muốn quan tâm về chuyện riêng của người khác nhưng cũng trên dưới mười lần anh đã nghe đến tên Thân Hạo Tích từ đám bạn mình.

Thân Hạo Tích luôn là chủ đề nóng để họ bàn tán khi đi chơi cùng nhau. Nào là cậu ta mới đổi chiếc siêu xe rất xịn, rồi quen được mấy cô gái bên ngoài trường rất xinh đẹp...

Vì đã nghe về Thân Hạo Tích rất nhiều lần. Nhưng chỉ toàn nghe mấy điều không tốt lành gì, cũng không biết tại sao Phác Tú Anh lại có quen biết với Thân Hạo Tích, trong lòng anh có chút tò mò.

" Bất ngờ đúng không? Tôi nhìn thấy tận mắt hai người họ nắm tay nắm chân mà còn không tin được."

Trí Mẫn kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Kim Tại Hưởng nghe.

" Thân mật như vậy thì không thể nào là bạn bè đơn thuần được."

Kim Tại Hưởng nghe xong cũng không biết mình nên tiếp tục nói gì. Đúng là anh có chút bất ngờ thật nhưng anh cảm thấy bây giờ giữa anh với cô cũng chẳng còn thân thiết như trước để xen vào cuộc sống của nhau nữa.

Ban đầu anh chỉ nghĩ cô đang cố tránh anh cho qua chuyện. Sau đó hai người có thể sẽ trở lại bình thường nhưng không ngờ cô đã thật sự muốn tránh mặt anh.

Đã gần một năm. Những lần hai người nói chuyện với nhau chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, những câu chuyện mà hai người nói chỉ toàn là chuyện của người khác, nhìn thấy nhau cũng chắc chắn không nhiều.

Nhớ có lần cô qua nhà anh. Lúc anh về tới thì nhìn thấy cô từ trong nhà bước ra, anh đang suy nghĩ không biết có nên đến bắt chuyện với cô hay không nhưng chưa kịp thì cô đã bỏ đi ngay sau khi nhìn thấy anh. Cảm giác lúc đó đối với anh mà nói thật sự rất hụt hẫng.

" Này... tay còn chưa kiểm tra mà cậu vội đi đâu vậy? Đừng nói với tôi cậu đi làm chuyện xằng bậy đấy nhé? Cậu có Cẩm Chi rồi cơ mà? Này... Lão Hưởng! "

Kim Tại Hưởng không nói không rằng bỏ ra khỏi phòng y tế rồi vội vàng đi về hướng nhà thi đấu. Trí Mẫn sợ anh sẽ làm mấy chuyện không đúng đắn nên chạy theo giữ lại.

" Cậu có để yên cho tôi đi không? Cậu nghĩ tôi sẽ đi tìm Thân Hạo Tích để giành người về sao? Tôi hỏi cậu tôi lấy lý do gì để hành động như vậy? Ấu trĩ."

Kim Tại Hưởng vừa nghĩ vừa thấy buồn cười vì anh không ngờ Trí Mẫn lại nghĩ anh sẽ đi làm chuyện điên khùng kia.

" Làm tôi cứ tưởng..."

" Tưởng cái đầu nhà cậu."

Lúc này Trí Mẫn mới chịu tránh đường để Kim Tại Hưởng đi.

" Nhưng mà tay cậu còn chưa được kiểm tra."

" Không nghiêm trọng. Đợi kết thúc trận đấu thì xem sau cũng được."

Nói rồi hai người cùng nhau vào nhà thi đấu. Kim Tại Hưởng đi về phía bên khoa anh ngồi. Anh cố tình chọn hàng ghế cuối vì muốn tránh không để Phác Tú Anh nhìn thấy.

____________

Phác Tú Anh ở bên này vẫn chăm chú xem trận đấu đang diễn ra trước mắt cô.

" Xem chăm chú thế? "

Thân Hạo Tích quay sang nhìn thấy cô chăm chú đến không chớp mắt.

" Còn mấy phút cuối nên mọi người trông căng thẳng nhỉ? "

" Khoa H mấy năm trước đều giành giải nhất toàn khoa nhưng năm nay khoa S có vẻ cũng rất mạnh."

Khoa H là khoa của Kim Tại Hưởng.

" Đúng là mọi người đều rất giỏi."

Phác Tú Anh vừa nói vừa gật gù.

" Anh làm gì vậy? "

Thân Hạo Tích thấy cô đeo khẩu trang nên anh với tay muốn tháo xuống giúp. Vì hơi bất ngờ nên cô giật mạnh người ra phía sau né tránh.

" Anh giúp em tháo khẩu trang."

" Thôi không cần."

Vì không muốn đám người của Kim Tại Hưởng đang ngồi phía đối diện chú ý đến mình nên cô mới đeo khẩu trang.

" Sao thế? Sợ gặp người quen à? "

" Ừm."

" Sợ mọi người biết em là bạn gái anh có đúng

không? "

Anh nói xong thì hờn dỗi quay lưng đi.

" Anh nói cái gì vậy? Đương nhiên là không phải rồi."

Cô chặt lưỡi rồi kéo tay anh lại.

" Thế tại sao phải né tránh."

" Có bạn của bố em. Anh cũng biết bây giờ bố không cho phép em yêu đương mà."

Cô vừa nói xong thì tiếng còi kết thúc trận đấu cũng đúng lúc vang lên. Khán đài thêm lần nữa lại náo nhiệt.

" Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán."

Mọi người đứng lên vỗ tay cảm thán.

" Nhìn điểm số kìa, không chênh lệch mấy. Không ngờ khoa S năm nay lại mạnh như vậy nhưng đáng tiếc lại gặp phải khoa H."

Khi tiếng còi kết thúc vang lên. Cả khoa H ùa ra sân ôm lấy nhau vui mừng.

Một lát sau mọi người bắt đầu tản ra. Nhà thi đấu cũng dần thưa thớt, vì chưa đến giờ khoa khác thi đấu nên mọi người đều đã đi hết ra ngoài, chỉ còn lại mấy người đang ở trong sân khởi động.

" Em lên hàng ghế đầu ngồi đi, khoa bọn anh được xếp ở đây. Trường vừa mới thông báo đổi giờ thi đấu đến 5h đấy, em có nghe thấy không? "

Thân Hạo Tích xuống hàng ghế dưới kéo tay Phác Tú Anh đi.

" Có."

" Thấy chán thì cứ ra ngoài chơi. Lát nữa đến giờ thì vào."

" Em muốn ở đây xem anh."

Cô chỉ chỉ ra sân ý muốn xem anh tập.

" Em có biết như vậy là cuồng người yêu không? "

" Cuồng cái đầu anh."

Cô nói rồi đẩy đẩy Thân Hạo Tích ra ngoài sân.

" Vậy anh ra sân nhé. Cần gì cứ gọi anh."

" Ừm."

Thân Hạo Tích nói rồi đi ra sân khởi động.

Đến lúc trận đấu được bắt đầu. Phác Tú Anh đang ngồi xem thì điện thoại ở đâu đó trên ghế đang rung lên. Cô còn tưởng điện thoại của ai đang để xung quanh ghế nên dò tìm, vì điện thoại chỉ rung mà không đổ chuông nên mãi một lúc cô mới nhận ra điện thoại đó nằm trong túi áo khoác của cô đang để cùng với đống đồ của mọi người. Vừa rồi lúc ra sân Thân Hạo Tích không để ý mà nhét nhầm điện thoại của mình vào túi áo khoác của cô.

" Ủa hình như là điện thoại của Hạo Tích, nhưng sao lại ở trong áo của mình nhỉ? "

Lúc cầm chiếc điện thoại trên tay thì nó đã tắt, định mở ra xem là ai gọi thì mới chợt nhận ra cô không hề biết mật khẩu điện thoại của Thân Hạo Tích. Cô cảm thấy mặc dù hai người yêu nhau nhưng vẫn nên dành chút không gian riêng tư cho đối phương vì vậy ngay từ đầu cô đã không hỏi hay tò mò gì về điện thoại của anh.

Vì không biết mật khẩu nên không mở được. Cô đành bỏ điện thoại lại vào túi áo thì chiếc điện thoại lại rung lần thứ hai. Không biết tại sao khi nhìn thấy cái tên được lưu khá đặc biệt này đã khiến cô rất muốn tự mình nghe máy. Nhìn thấy anh đang ở khá xa mình nên cô không chần chừ mà nhấn máy nghe.

" A..."

Cô còn chưa nói được gì thì người bên kia đã nhanh miệng nói trước.

" Này cậu chủ nhỏ, anh định trốn em đến bao giờ đây hả? Cả tháng nay anh ở đâu mà lặn mất tăm thế? Tối mai có thời gian thì đến nhà gặp em nhé."

" Xin lỗi... nhưng cô là ai vậy? Hình như cô gọi nhầm số rồi? "

Phác Tú Anh nghĩ cô gái kia đang gọi tìm bạn trai nhưng lại gọi nhầm vào số của Thân Hạo Tích.

" Cô là ai vậy? Tôi tìm Thân Hạo Tích, anh ấy đâu rồi? "

" Anh ấy bận rồi."

Phác Tú Anh đang nghĩ thì ra người bị nhầm lại chính là cô.

" Vậy phiền cô nói lại với anh ấy tôi tìm anh ấy có việc, hết bận thì gọi lại cho tôi. Nhưng mà cô là ai vậy? "

Cô gái kia có thể đoán được bảy tám phần người đang nói chuyện với cô là bạn gái của Thân Hạo Tích nhưng vẫn muốn hỏi lại.

" Tôi là bạn gái của Hạo Tích."

" Ồ... xem ra tôi đoán cũng giỏi nhỉ? Haha..."

Cô gái kia nói xong liền cười rất khoái chí.

" Cái gì cơ? "

Phác Tú Anh thấy thái độ cô gái kia rất đáng ghét. Cô tức giận hỏi lại.

" À chuyện lúc nãy tôi nhờ. Cô có thể nói lại hoặc không nói cũng không sao vì dù sao anh ấy cũng sẽ tự đến tìm tôi thôi. Nhưng nếu có thì cô nói anh ấy cứ đến thẳng nhà tôi luôn nhé, tôi chờ anh ấy. Chào nhé... hahaha."

Cô gái kia nói xong liền cúp máy ngay.

" Trơ trẽn."

Phác Tú Anh tức giận mắng một câu.

Suốt mấy mươi phút của trận đấu. Phác Tú Anh gương mặt không chút cảm xúc ngồi quan sát Thân Hạo Tích. Mấy lần anh úp bóng vào rổ thành công, cô cũng chẳng thèm vỗ tay, còn lúc anh được giải lao thì cô lại kiếm cớ đi ra ngoài.

Tiếng còi kết thúc trận đấu một lần nữa lại vang lên. Phần thắng thuộc về khoa của Thân Hạo Tích. Mọi người vui mừng ôm lấy nhau. Thân Hạo Tích không nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng tới chỗ Phác Tú Anh.

" Đợi có lâu không? "

Anh nói rồi đưa tay lên véo má cô. Khiến mấy cô nữ sinh ngồi trên khán đài nhìn thấy, vừa ngưỡng mộ vừa thấy ghen tị.

" Chúc mừng nhé."

Cô mỉm cười nói với anh. Nụ cười hết sức gượng gạo của cô Thân Hạo Tích không phải không cảm nhận được, lúc thi đấu có mấy lần anh nhìn về phía cô, thấy cô có vẻ không được vui nhưng anh chỉ nghĩ là do đi cả buổi nên cô buồn chán thôi. Nhưng hình như không chỉ đơn giản như vậy.

" Cơ Hiền đâu rồi? "

" Ra ngoài gọi điện."

" Ừm, chút nữa nhận cúp. Chúng ta cùng chụp tấm ảnh kỷ niệm nhé."

Phác Tú Anh chỉ gật gật đầu.

" Lão Tích! Thầy gọi cậu."

" Tới ngay. Em ở đây đợi lát nữa cùng đi ăn với bọn anh."

" Ừm. Anh mau đi đi."

Lúc này các khoa có tham gia thi đấu sẽ tập hợp vào nhà thi đấu để nhận cúp. Khoa T, H, F, M là bốn khoa giành được quán quân của bốn khối A,B,C,D.

Thân Hạo Tích đi ra ngoài kéo Phác Tú Anh vào sân để chụp ảnh nhóm cùng với anh. Mặc dù trong lòng đang rất khó chịu nhưng thấy mọi người vui vẻ muốn cô ra cùng, cô cũng không thể từ chối.

" Tú Anh! Hoa của cậu này."

Sa Hạ từ bên ngoài chạy vào, trên tay còn cầm một bó hoa. Sa Hạ có việc nên phải đến muộn, trước đó Phác Tú Anh đã nhờ cô mua giúp.

" Chúc mừng anh nhé."

Cô nhận lấy hoa rồi tặng cho Thân Hạo Tích.

" Lão Tích với em dâu cùng chụp chung một tấm đi."

" Phải đó, phải đó."

Mọi người đẩy hai người họ vào cạnh nhau để chụp hình.

Thân Hạo Tích lấy huy chương của mình đeo vào cho cô. Hai người cùng nâng cúp, nở nụ cười thật tươi.

" Được rồi. Hai người lại xem hình đi."

" Mau hôn anh ấy một cái."

Sa Hạ đứng gần đó. Đi lại kéo tay Phác Tú Anh.

" Ở đây đông người như vậy..."

" Cậu ngại cái gì chứ? Nhanh lên..."

Nói rồi Sa Hạ liền đẩy mạnh Phác Tú Anh về phía Thân Hạo Tích. Anh đang đứng xem ảnh cùng bạn liền dang tay ra đỡ cô.

" Tiếp tục chụp nào. Hai người chụp thêm một tấm nữa."

Sa Hạ ra hiệu cho anh bạn đang cầm máy ảnh.

" 1,2,3. Chụp."

Phác Tú Anh bị Sa Hạ đẩy mạnh về phía Thân Hạo Tích. Lúc chuẩn bị chụp thêm ảnh, thấy anh không để ý, cô không chần chừ liền kiểng chân lên hôn vào má anh một cái.

" Woaaaa."

Là tiếng vô tay cùng tiếng la ó của mọi người xung quanh trong nhà thi đấu. Vì cảnh tượng vừa rồi của Phác Tú Anh và Thân Hạo Tích. Cô ngại ngùng liền đi ra núp sau lưng anh, còn anh thì quá vui nên cười ngoác cả miệng.

Khung cảnh đẹp đẽ này, bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải rung động. Tấm ảnh này cùng với tấm ảnh hai người cười tươi và nâng cúp là hai tấm ảnh được treo ở khung ảnh kỉ niệm của câu lạc bộ bóng rổ. Dù sau này trôi qua nhiều năm như vậy nhưng hai tấm ảnh này vẫn là thứ mà mọi người khi nhìn thấy vẫn luôn nhắc lại khoảng khắc tươi đẹp năm đó của hai người.

____________
Buổi tối hôm đó.

Lớp của Thân Hạo Tích chuẩn bị kéo nhau đến nhà hàng đồ nướng mà Lưu Cơ Hiền đặt trước đó. Lần này không chỉ có đám người của Thân Hạo Tích mà còn có mấy người cùng lớp và cả thầy giáo huấn luyện đi cùng.

Phác Tú Anh thấy hơi ngại vì quá nhiều người cô không quen biết. Với lại tâm trạng cô cũng không được tốt lắm nên không biết có nên về trước hay không.

Lớp của Thân Hạo Tích đã đi ra ngoài trước. Thân Hạo Tích với mấy người kia vẫn còn đang thay quần áo nên Phác Tú Anh ở ngoài chờ.

Một lúc sau mọi người xong hết rồi mới bắt đầu ra bãi đỗ xe.

" Thầy huấn luyện đi nhờ xe kia rồi. Cậu có muốn đi với tôi không? "

Thân Hạo Tích đi đến hỏi Lưu Cơ Hiền.

" Không đi với cậu thì đi với ai? Cậu hỏi vậy là có ý gì? Không phải cậu định để tôi đi bộ đấy chứ? "

Khi đến trường. Lưu Cơ Hiền đi chung xe với đám bạn Thân Hạo Tích nhưng bây giờ thầy giáo huấn luyện đi nhờ nên không còn đủ chỗ cho anh nữa.

" Xin mời."

" Quá đáng thật. Đưa chìa khoá xe đây, tôi lái ra cổng đợi trước. Sẵn tiện mở máy sưởi để lát Tú Anh không bị lạnh."

" Cảm ơn anh nhé."

Phác Tú Anh cười nói với Lưu Cơ Hiền.

" Cậu quan tâm bạn gái tôi nhiều quá rồi đấy."

Thân Hạo Tích quăng mạnh chìa khoá vào người Lưu Cơ Hiền.

" Ghen tuông vớ vẩn. Bọn tôi là anh em đấy nhé."

Lưu Cơ Hiền chạy đi trước để lại Thân Hạo Tích với Phác Tú Anh.

" Điện thoại của anh."

Cô đợi Lưu Cơ Hiền đi rồi mới đưa điện thoại cho Thân Hạo Tích.

" Sao lại ở chỗ em vậy? Anh nhớ đã để vào túi áo khoác của anh mà nhỉ? "

" Anh để nhầm vào túi áo của em."

" Em có chuyện gì à? Anh thấy hình như em không được vui."

Anh lấy điện thoại xong quay sang vừa hỏi vừa vỗ má cô. Chiều nay anh đã thấy cô không bình thường rồi nhưng đợi lúc tiện mới hỏi.

" Đợi lúc về rồi mới nói đi."

" Sao phải đợi đến lúc đó? "

" Vì không muốn ảnh hưởng mọi người."

Cô nói rồi đi nhanh ra xe. Thân Hạo Tích vẫn không hiểu cô như vậy là vì lý do gì nhưng cũng không muốn bận tâm nữa.

" Anh ngồi ghế phụ đi để em ngồi ghế sau."

Lưu Cơ Hiền đang đứng dựa cửa ghế. Phác Tú Anh đi tới nói.

" Không được. Em lên trước ngồi đi."

" Không sao mà. Anh muốn ngồi phía sau nhìn bọn em yêu đương hay sao? "

Cô nói rồi kéo người Lưu Cơ Hiền đang đứng chặn ở cửa sau rồi mở cửa bước lên xe.

" Tất nhiên là không muốn rồi."

Nói xong Lưu Cơ Hiền cũng vào ghế phụ ngồi. Nhanh tay đóng sầm cửa lại

" Cậu lái xe đi."

Lưu Cơ Hiền hạ kính xuống nói ra với Thân Hạo Tích.

" Cậu quá đáng vừa thôi. Vừa rồi tôi thi đấu mệt lã người, giờ còn bắt tôi lái xe."

Thân Hạo Tích nói xong liền quăng túi đồ vào người Lưu Cơ Hiền.

" Cậu tưởng tôi không mệt à? Cổ vũ cho cậu, hét khang cả họng rồi."

Dù có đồng ý hay không thì cuối cùng anh vẫn phải lái xe. Suốt đường đi, Thân Hạo Tích vẫn luôn theo dõi Phác Tú Anh qua gương . Cô không nói không rằng, chỉ trầm ngâm vươn người ra cửa sổ hóng gió.

Tầm 15 phút lái xe thì cuối cùng cũng đã tới nhà hàng. Mọi người đã vào phòng ngồi đợi sẵn, ba người họ cũng nhanh chóng đi vào bên trong nhà hàng.

Vừa vào tới cửa đột nhiên Phác Tú Anh dừng lại.

" Hai người vào trước đi. Em vào nhà vệ sinh."

Nói rồi cô đi luôn mà không hỏi số phòng. Thấy vậy Thân Hạo Tích muốn đợi cô vào cùng nên bảo Lưu Cơ Hiền vào trước.

" Cậu vào trước đi."

Phác Tú Anh vào trong chải lại tóc. Tô một ít son dưỡng lên môi rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ra mới nhớ mình chưa hỏi số phòng ở đâu nên cô đi tới quầy hỏi thì nhìn thấy đám người Kim Tại Hưởng cũng đang ở đó. Đúng lúc Kim Tại Hưởng quay người về phía sau thì chạm phải ánh mắt cô. Anh hơi khựng lại, vẫn không hiểu tại sao bản thân lại đứng yên đó nhìn cô mà không có chút phản ứng gì.

Cho đến khi Trí Mẫn đi đến gọi, Kim Tại Hưởng mới dời ánh mắt đi. Trí Mẫn nhìn qua thấy Phác Tú Anh cũng đang nhìn bên này nên anh giơ tay lên vẫy với cô, đang định bước tới chào hỏi thì nhìn thấy Thân Hạo Tích từ nhà vệ sinh đi ra nên cô đáp lại bằng một cái gật đầu.

" Đi thôi."

" Ừm."

Thân Hạo Tích tiến đến nắm lấy tay cô. Lúc đi ngang qua đám người của Kim Tại Hưởng, Anh lịch sự gật đầu chào mọi người. Còn cô chỉ cúi đầu, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của mấy người kia. Ai cũng nhanh chóng lia mắt đến Kim Tại Hưởng rồi lại nhìn Thân Hạo Tích với cô đang nắm tay nhau đi vào trong.

" Xem ra sự nghi ngờ của chúng ta là thật rồi."

Trí Mẫn vỗ vai nói với Kim Tại Hưởng.

" Vậy có nghĩa là Tú Anh với Thân Hạo Tích đang yêu đương à? "

Mấy người kia đi tới hỏi.

" Tự cậu đoán đi."

Trí Mẫn đáp.

" Còn đoán cái gì nữa. Chiều nay lúc nhận cúp, Tú Anh còn chủ động hôn Thân Hạo Tích để chụp ảnh nữa cơ mà, mọi người xung quanh hú hét to như vậy mà các cậu không nhìn thấy hả? "

Một cậu bạn khác bước ra từ nhà vệ sinh lên tiếng.

" Nhưng hết người để yêu hay sao mà yêu phải cậu ta vậy? "

" Cái gì mà yêu phải? Tốt xấu gì người ta cũng là thiếu gia nhà họ Thân. Nếu Quảng Châu có Kim Tại Hưởng thì Bắc Kinh có Thân Hạo Tích đấy nhé."

Cậu bạn kia liền lên tiếng.

" Ý tôi là chuyện yêu đương của cậu ta cơ. Yêu thì ít mà chơi bời thì nhiều, gái ngoan thì sao phải đâm đầu vào trai hư chứ? "

" Có ngoan hay không thì phải lên giường mới biết được... hahaha"

Một người ở khoa khác luôn khó chịu và đố kỵ Kim Tại Hưởng không biết từ lúc nào đã đứng từ xa nghe hết mọi chuyện.

" Cậu nói tào lao gì vậy? "

Nhóm người Kim Tại Hưởng lên tiếng.

" Sao nào? Tôi nói sai sao, cậu nóng giận cái gì chứ? "

Kim Tại Hưởng đi tới liền nắm lấy cổ áo tên kia xách lên rồi vun nắm đấm.

" Cậu đánh cậu ta làm gì? Hôm nay là ngày vui của chúng ta mà, đừng để ý mấy thứ không cần để ý, còn có thầy huấn luyện đang ở đây, cậu bình tĩnh đi."

Trí Mẫn đi tới can ngăn.

" Uổng công Cẩm Chi thích cậu nhiều như vậy mà cậu lại đi tâm tình với người đã có bạn trai."

Tên kia lúc rời đi vẫn không quên nói lại một cậu với Kim Tại Hưởng.

" À thì ra là cậu thích đàn em Cẩm Chi nhưng mà người ta lại thích Kim Tại Hưởng nên cậu thích ấm ức sao? "

" Có ngon thì quay lại nói cho rõ ràng nào."

" Thôi được rồi. Vào trong thôi, thầy với mọi người đang đợi đấy."

____________

" Nào chúng ta cùng nâng ly để chúc mừng cho chiến thắng ngày hôm nay nhé."

Thầy huấn luyện phấn khích hô to.

" Công của thầy là lớn nhất."

" Phải phải, đều là nhờ thầy cả. Thầy giỏi thì trò mới ngoan."

Mấy cậu bạn vừa uống vừa nói.

" Công các em vẫn là lớn nhất. Vẫn là câu nói cũ, chúc các em tương lai mọi chuyện đều tốt đẹp."

" Nào cạn ly."

Vì số lượng người khá đông nên chia ra thành hai bàn. Đám con trai cùng thầy huấn luyện ngồi một bàn còn mấy bạn nữ thì ngồi một bàn khác. Sa Hạ lại có việc phải đi trước nên chỉ có mỗi Phác Tú Anh ở lại, vì không quen biết ai ở trong bàn nên cô cũng có chút buồn chán, im lặng nghe mọi người nói chuyện. Lâu lâu cũng chỉ cười cười cho có.

Thân Hạo Tích vẫn luôn quan tâm cô. Thỉnh thoảng nhìn qua xem cô có vui vẻ không, nhưng cô vẫn không được ổn lắm, mặc dù nhìn có vẻ vẫn bình thường vui vẻ mới mọi người nhưng rõ ràng là đang cố hoà nhập.

" Cậu nhìn gì vậy? Lo sợ bạn gái không thoải mái à? "

" Cô ấy hay ngại."

Thân Hạo Tích cười cười trả lời cậu bạn ngồi kế bạn.

" Sao? Bạn gái của Tiểu Tích cũng có ở đây sao? "

Thầy huấn luyện vừa nghe thấy hai cậu học trò nhắc tới bạn gái liền tò mò hỏi.

" Có chứ thầy. Cô ấy vẫn luôn đi theo cổ vũ bọn em đấy ạ."

Cậu bạn vừa rồi nhanh miệng giới thiệu.

" Ai là bạn gái của Tiểu Tích qua đây uống với thầy một ly nào."

Phác Tú Anh đang lấy ly rót nước, nghe có người gọi mình, cô liền dừng động tác lại.

" Thầy huấn luyện gọi em kìa."

Mấy cô bạn đang ngồi cùng bàn thấy cô không phản ứng liền thúc giục cô.

"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net