Chương 11 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện: Không người gặp lại

Tác giả: Vô Nghi Ninh Tử

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, cán bộ cao cấp thâm tình công x trọng sinh nguỵ đóng thế thụ, trước ngược thụ sau ngược công, tưởng cặn bã thực ra là trung khuyển công, HE.

Couple: Lý Trạch Khôn x Trình Hạ

Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)

Giới thiệu:

Đợi chờ biến thành bóng hình, đong đầy bao hiu quạnh, nhẫn nhịn thành ánh trăng sáng trước mắt, chịu đựng thành nốt chu sa trong tim.

Chương 11.

Bầu không khí yên tĩnh lại trong nháy mắt, tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào trong cổ họng Đào Nhiên biến mất. Tấm thảm trải sàn màu nâu đất vừa dày vừa mềm trong phòng khách sạn dường như đã hút hết toàn bộ âm thanh, chỉ dư lại tiếng hít thở có hơi bất ổn của Lý Trạch Khôn.

Lý Trạch Khôn không phải là thanh niên mới chớm đôi mươi, dù có thật sự khinh thường và căm ghét đi nữa thì hắn cũng có thể bất động thanh sắc nhịn xuống. Nhưng lạ thay không hiểu sao bây giờ hắn lại tức giận với một cậu bé, còn khiến mình ôm một bụng lửa giận. Nếu như không có quan tâm ít nhiều thì sao có thể tích cực như thế?

Lý Trạch Khôn không dám nghĩ sâu hơn. Hắn không có ý nghĩ muốn lần nữa nghiêm túc nói chuyện yêu đương, cũng không cần một hàng nhái. Cái năm Trình Hạ ra đi ấy, Lý Trạch Khôn bị bọn Trình Vũ kéo đến quán bar. Rõ ràng là toàn bộ bar đang tiếp khách, trên ghế dài phía ngoài ngồi một hàng con trai. Tống Vũ không dám theo gương mặt của Trình Hạ mà động vào mặt của họ, nhưng mỗi người đều có dáng dấp giống Trình Hạ, mắt mũi miệng giọng nói đều giống, dung mạo còn đẹp đẽ gấp đôi cậu ấy. Nhưng Lý Trạch Khôn lại đập phá một trận, cứ thấy dù không phải Trình Hạ cũng không được làm như vậy.

Mãi đến khi gặp Đào Nhiên, cậu không hề giống Trình Hạ ở điểm nào cả. Vậy mà kỳ lạ thay tim Lý Trạch Khôn lại mềm xuống, muốn che chở cho cậu, muốn đối xử tốt với cậu hơn chút... Giống như bản năng của thân thể, không thể điều khiển nổi.

Lý Trạch Khôn cảm thấy trong lòng hơi loạn, hắn nhìn Đào Nhiên cúi thấp đầu không nói gì, trong lòng lại đau đớn. Hắn không thể hạ mình đi dỗ Đào Nhiên, trên lý trí cũng cảm thấy không thể quá nuông chiều cậu.

Lý Trạch Khôn kéo cổ tay Đào Nhiên ôm vào ngực: "Đã đi theo tôi thì đừng học những việc khác người như vậy, biết chưa?"

Đào Nhiên trầm mặc rất lâu, lúc Lý Trạch Khôn còn cho là cậu sẽ không nói gì thì Đào Nhiên lại lên tiếng. Âm thanh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, cậu nói, em biết rồi. Giống như người vừa gào khóc và cầu xin yếu ớt như thú con kia toàn bộ chỉ là ảo giác của Lý Trạch Khôn.

Lần thứ nhất không xin được gì đó, dù có khát vọng cũng sẽ không giơ tay xin lần hai nữa, đây là tôn nghiêm, quật cường y như Trình Hạ.

Lúc này Lý Trạch Khôn thật sự không có cách nào nán lại, hắn kín đáo đưa thẻ phòng cho Đào Nhiên, đẩy cậu ra: "Tôi còn có việc bận, đi trước đây."

Khi Đào Nhiên ngẩng lên chỉ thấy bóng lưng của Lý Trạch Khôn, rắn rỏi mà kiên cường, nhưng lại lộ ra vẻ đìu hiu quạnh quẽ. Anh cũng có việc cầu không được sao? Cũng sẽ cẩn thận dè dặt yêu một người ư?

Trong tay Đào Nhiên nắm một tấm thẻ phòng mỏng manh, chậm rãi đi thẳng tới phòng của mình. Có xảy ra chuyện đau khổ gì nữa cũng chỉ có thể chịu đựng, hiện giờ cậu đã không dư thừa rảnh rỗi mà thương tâm. Chỉ là trong nháy mắt nào đó, trong phút giây điện quang hoả thạch, Đào Nhiên đã nghĩ, nếu như thân phận của nguyên chủ cao hơn chút nữa thì tốt rồi, chí ít cũng sạch sẽ mà gặp một người thật sự đáng giá. Chứ không phải vì một cầm thú mà lưu lạc phong trần để người người rẻ rúng.

Thật ra căn phòng mà Lý Trạch Khôn để cho Đào Nhiên rất tốt, trang trí không hề giống với phòng khách sạn bình thường. Chỗ này đã sớm tìm người sửa qua một lần, còn tốt hơn so với căn nhà lần trước.

Đào Nhiên không có tâm tình đi thưởng thức cách trang trí, vào thẳng phòng ngủ rồi lên giường quấn mình thật chặt. Kỳ thực cậu muốn ở cùng Lý Trạch Khôn cũng không chỉ đơn thuần vì muốn gần gũi kề cận hắn... Đào Nhiên thật sự rất hoảng sợ, cậu không tìm được trí nhớ của mình, cái gì cũng không biết, không biết đường, không biết số điện thoại của người quen. Cậu lại không dám giành lấy quá nhiều ký ức của nguyên chủ, bởi vì bản thân mình càng lĩnh hội nhiều cảm xúc của người khác thì thời gian trôi qua sẽ càng cảm thấy họ cùng là một người. Cảm giác tự mình hoài nghi và căm ghét trong mọi thời khắc ấy đủ để bức người phát điên.

Đào Nhiên tự an ủi rằng tất cả chỉ là mơ thôi, trong mơ có người chờ đợi cậu đã rất lâu, sẽ để dành miếng dưa hấu cho cậu, sẽ để cà chua ướp đường cho cậu, sẽ để cánh gà sốt coca cho cậu... Sẽ để dành mọi thứ tốt nhất cho cậu. Người đàn ông trong mơ rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, thẳng thắn sôi nổi, lúc dỗ cậu nói chuyện sẽ buột miệng nói giọng Bắc Kinh gốc, nói nhanh sẽ nuốt âm nặng, khiến mình rất muốn vuốt thẳng đầu lưỡi của anh...

Nhưng mộng tỉnh lại quên hết rồi, chỉ để lại an tâm và hạnh phúc mà gắng gượng qua ngày. Sau đó mỗi ngày Đào Nhiên đều khóc mà tỉnh, cậu nỗ lực kéo lại hạnh phúc của mình, nhưng lần nào cũng bỏ lỡ.

Đào Nhiên ở bảy ngày trong khách sạn, không ra ngoài, cơm cũng là do phòng ăn khách sạn đưa đến. Cậu cảm thấy trong lòng rất trống rỗng. Lúc cầm điện thoai lên muốn gọi cho Lý Trạch Khôn liền thuận tay nhấn mấy số 1564761. . . Sau đó thì sao? Tại sao mình lại nhấn ra chuỗi số này vậy?

Đào Nhiên đau đầu như muốn nổ tung, cậu cuộn người nằm trên giường hít thật sâu, ký ức trong đầu lộn xộn, không biết là của thân thể này hay là chính mình.

Đào Nhiên mê man suốt mấy ngày, sau đó không biết hôm nay hôm nao. Cậu luôn cảm thấy Lý Trạch Khôn không cần mình nữa, nhưng vẫn không dám đi, vẫn cứ dây dưa. Ngoại trừ người phục vụ của khách sạn thì người thứ hai cậu gặp lại là Dương Ngạn Học.

Dương Ngạn Học không hổ là người làm trong bộ Giáo dục, tác phong nghiêm chỉnh nho nhã phong lưu. Y đeo một cặp kính gọng nhỏ khảm tơ vàng, hẳn là đã quen ngồi trong văn phòng nên trong ngày tháng Tám vẫn mặc âu phục.

" Đào Nhiên...?" Dương Ngạn Học đang đánh giá Đào Nhiên. Ngày đầu tiên Lý Trạch Khôn mang Đào Nhiên đi, Dương Ngạn Học đã sớm đưa nhân tình đi rồi nên vẫn chưa thấy Đào Nhiên. Hôm nay nhìn kỹ lại thì đúng là vẫn có chênh lệch so với tưởng tượng.

"Ngài là?" Đào Nhiên chỉ mở hé cửa, dáng vẻ cảnh giác nhạy cảm.

"Khôn Tử ở Châu Hải bị trễ hai ngày, chú ấy dặn tôi đưa cậu đi khai giảng." Dương Ngạn Học bật sáng điện thoại để cậu xem ngày, đúng là mười sáu tháng Tám, ngày mai sẽ đi học.

"Không phải là ngày mai sao?"

Dương Ngạn Học cười vừa dịu dàng vừa hiền lành: "Ngày mai tôi phải đến bộ Giáo dục để cùng giáo sư chuyên môn mở hội thảo nghiên cứu thi đại học. Kỳ thực cậu như này... Ai dẫn cậu đi đều không giống nhau ư?'

Y cũng không nói gì khó nghe, nhưng Đào Nhiên lại như bị thứ gì đó đâm trúng. Cậu rõ ràng, có lúc những thứ không hề mang theo một chữ thô tục một cách tự nhiên lại còn ác độc hơn bất cứ thứ gì.

Đào Nhiên cắn cắn môi, ép mình hất cằm lên: "Không có chuyện gì đâu, ngài cứ nói cho tôi biết, tự tôi đến là được rồi."

Dương Ngạn Học hơi hoa mắt, ánh mắt này của Đào Nhiên khiến y thấy được Trình Hạ. Nhìn mặt thì Đào Nhiên không hề giống Trình Hạ, nhưng khí chất và nhất là những động tác vô thức nhỏ lại có thể dễ dàng lừa được người.

Hèn gì... Lý Trạch Khôn sao lại động tâm? Rõ ràng chính là không thể quên được, lại không muốn nhìn một khuôn mặt tương tự để chịu giày vò nên mới tìm đến đồ chơi nhỏ này.

"Ngày mai tôi sẽ gọi người đến đón cậu, thuận tiện mang đồng phục đến cho cậu luôn." Thật ra Dương Ngạn Học rất hiếu kỳ về sự yêu thích thần quỷ không mò ra được của Lý Trạch Khôn, nên nhân lúc hết bận lại tiện đường bèn dừng xe đến gặp.

Đào Nhiên gật đầu: "Tôi biết rồi... Lý... Lúc nào thì Lý thiếu về?"

_._._..

Tên truyện: Không người gặp lại

Tác giả: Vô Nghi Ninh Tử

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, cán bộ cao cấp thâm tình công x trọng sinh nguỵ đóng thế thụ, trước ngược thụ sau ngược công, tưởng cặn bã thực ra là trung khuyển công, HE.

Couple: Lý Trạch Khôn x Trình Hạ

Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)

Giới thiệu:

Đợi chờ biến thành bóng hình, đong đầy bao hiu quạnh, nhẫn nhịn thành ánh trăng sáng trước mắt, chịu đựng thành nốt chu sa trong tim.

Chương 12.

Dương Ngạn Học lắc đầu một cái, mấy người họ làm bạn bè rất ít khi hỏi chuyện công tác của nhau, huống hồ dù y có biết thì Lý Trạch Khôn còn chưa nói cho cậu bé này, nên cũng không đến lượt y nhiều chuyện.

"Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây, chờ Khôn Tử về rồi chúng ta gặp nhau lần nữa." Dương Ngạn Học cũng không muốn tiếp tục chờ, sửa lại tay áo, lúc quay người giống như không để ý mà nói: "Ở cạnh bên Khôn Tử thì học cách thông minh một chút, đừng động tí là có tâm tư không nên có, cậu không chịu nổi đâu."

Mãi đến lúc cửa đóng lại Đào Nhiên vẫn chưa hoàn hồn. Vẫn luôn có người nói với cậu những câu rất thâm ý như thế này, nhưng lại khiến cậu không thể nào hiểu nổi. Tống Vũ như thế, Dương Ngạn Học cũng vậy, giống như bản thân cậu là một bình chứa chứa đựng tình cảm dư thừa của Lý Trạch Khôn, lại còn là một cái bình không biết tự lượng sức mình.

Đào Nhiên chậm rãi thở ra một hơi dài. Cơn đau đầu khiến cậu tiêu hao nhiều sức lực, hiện giờ cậu chỉ cảm thấy uể oải, cái gì cũng không nghĩ sâu được. Thậm chí Đào Nhiên cảm thấy cứ trải qua như bây giờ cũng được, chí ít thì còn tốt hơn nhiều so với những gì ký ức của thân thể này để lại. Thật ra Lý Trạch Khôn là một người rất dịu dàng, chưa bao giờ suồng sã quá mức. Y cũng đã đồng ý thu xếp cho mình, nên Đào Nhiên cũng muốn mình thật sự không có ý nghĩ gì khác.

Đêm đó cậu hiếm hoi không nằm mơ, tỉnh lại cảm thấy thoải mái. Rửa mặt xong mới có người gõ cửa, liếc nhìn đồng hồ cũng chỉ mới hơn bảy giờ sáng. Là tài xế tới đưa đồng phục, có lẽ đã được Dương Ngạn Học chuyển lời: "Cậu không cần phải gấp, đến trước tám rưỡi là được. Ngày đầu tiên tự học cũng không nên để lỡ.", người đàn ông đưa ví tiền cho Đào Nhiên, sau đó ra ngoài đợi.

Đồng phục học sinh có kiểu dáng phổ biến nhất của trường cấp ba Trung Quốc, đồ thể thao màu xanh trắng, không có gì đáng nói. Nhưng lúc vuốt ve Đào Nhiên lại dâng lên loại kích động đã lâu không gặp, cậu nhanh chóng thay quần áo. Đồng phục mà vừa người mới là lạ, khung xương Đào Nhiên nhỏ gầy, áo mặc trên người cứ như nửa bình mực, quần thì rộng như những nghệ sĩ Rock & Roll ở thập niên 80. Nhưng cậu không hề ngại, quay về phía gương gẩy gẩy tóc, lần đầu tiên để lộ nụ cười có thể gọi là hoạt bát trẻ con.

Lúc ra khỏi cửa cậu nhìn ví tiền, bên trong có mấy tờ, sau đó là thẻ ăn cơm và chứng minh thư, đúng là chu đáo đầy đủ cả. Đào Nhiên lên xe rút tấm chứng minh kia ra coi, luôn cảm thấy nhìn gương mặt kia sẽ có chút cảm giác xa lạ sởn cả tóc gáy, bèn vội vã nhét vào.

Khi đến trường học vừa tám giờ, đang là tiết thứ nhất, cũng chính là giờ của giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm là một thầy giáo hơn 50 tuổi, dạy Toán học, tính tình ôn nhu hiền lành. Bởi vì quá chính trực hiền hậu nên ông vẫn luôn được đặt ở tuyến đầu tiên của việc dạy học.

Lần đầu tiên nhìn thấy thầy giáo mà Đào Nhiên đã có cảm giác thân thiết, giống như thấy được chủ nhiệm từ trước của mình. Còn chưa kịp phân biệt những kí ức lộn xộn thì Đào Nhiên đã giơ tay gõ cửa.

"Học sinh mới hả?" Thầy giáo đến mở cửa, gật đầu: "Đi vào tìm chỗ trống ngồi đi."

Lớp 12, cũng không có thời gian để làm công việc tự giới thiệu, thời gian trôi qua mọi người cọ xát dần rồi sẽ quen. Đào Nhiên vào trường dựa vào quan hệ, không được chủ nhiệm nào đồng ý, cuối cùng vẫn đến lượt ông thầy hiền lành này nhận. Thật ra trong lòng người ta vẫn có hơi vướng mắc. Lớp 12 vốn là năm học nhàm chán nhất, mấy đứa nhỏ vốn bị kìm nén không chịu được, sau khi nhìn thấy bạn học mới tất cả bèn náo nhiệt hẳn lên.

Đây là lớp xã hội, tỉ lệ con gái cao, bạn học mới lại là kiểu trai đẹp được hoan nghênh nhất, nên ai nấy đều rực sáng mắt. Đào Nhiên bị nhìn chăm chú đến nỗi đỏ bừng tai, trực tiếp đến chỗ trống phía sau ngồi, Ghế cuối có một cậu trai đang ngồi, lúc Đào Nhiên đi đến cậu ta mới tỉnh, mái tóc húi cua hơi dài vểnh lên. Cậu ta nhướn mày nhìn Đào Nhiên một lúc, một tay chống cằm: "Cậu tên gì?"

" Đào Nhiên. Còn cậu?"

Cậu trai kia rất đẹp trai, đường nét sắc sảo mạnh mẽ, nhìn... Có hơi quen mắt. Đào Nhiên nhìn chăm chú một hồi lâu, mãi không nghĩ ra được.

"Kiều Dã." Cậu ta nhíu mày: "Mẹ cậu không bảo cậu rằng nhìn chằm chằm người khác rất không lễ phép à?"

Đào Nhiên đột nhiên hoàn hồn, chậm chạp nói xin lỗi.

Kiều Dã lại cười: "Sao cậu cứ như con thỏ* thế nhỉ?" Giọng nói có phần ác ý và giảo hoạt: "Đừng hiểu lầm, là thỏ nuôi trong nhà ấy."

*Thỏ còn có nghĩa là MB

Mặt Đào Nhiên bỗng trắng bệch.

Kiều Dã nghịch nghịch cuốn sách Toán hồi lâu rồi điều chỉnh tư thế định ngủ bù. Mấy ngày nay cậu ta mới chuyển tới, vì ẩu đả nặng tay quá suýt nữa là làm chết người nên anh cậu ta mới để cậu ta khiêm tốn một chút bớt chơi trội. Sau khi Kiều Dã đến đây vẫn không chịu bị trông coi, ánh mắt chứa lệ khí, có đẹp trai hơn nữa cũng doạ cho mấy cô bé đến gần sợ chết khiếp.

Hôm qua Kiều Dã đua xe quá muộn, nếu không có bạn mới cùng bàn thì sẽ ngủ luôn đến trưa cũng chưa thèm tỉnh. Lần này cậu ta chưa tỉnh ngủ mà tâm tình cũng không quá tệ một cách hiếm hoi, có lẽ là do bạn cùng bàn đẹp trai, mắt to mi dài cằm nhọn, giống y như con thỏ trắng mà cậu ta nuôi.

Đào Nhiên thấy thiếu niên bên cạnh nằm nhoài ra bàn cười toe toét rồi ngủ thiếp đi, bèn từ từ thả lỏng. Cậu chưa có sách nên tìm mấy tờ giấy cố gắng chép lại những gì thầy giáo viết lên bảng.

Tiết đầu tiên trôi qua Đào Nhiên không hiểu cái gì hết, cậu rũ mi nét có nét không mà vẽ đồ thị parabol. Cậu bỗng cảm thấy lạc lõng, giống như giải bài tập không thuận lợi là một tội ác lớn.

Lúc tan học nửa lớp vây quanh cậu, tất cả đều hỏi tên Đào Nhiên, hỏi cung hoàng đạo, hỏi nhóm máu, hỏi có đang độc thân không.

Đào Nhiên không quen được nhiều người hoan nghênh như vậy, nhất thời lại đỏ từ mặt đến cổ.

"Con mẹ nó nháo nhác cái gì thế! Có để yên không ?!" Kiều Dã cảm thấy ầm ĩ bèn hung tợn ngẩng lên, đạp lăn hàng ghế tựa phía trước.

Hình như cậu ta đã nổi danh không tốt tính, đoàn người lại rầm rập tản đi hết như lúc đến. Đào Nhiên cũng sợ hết hồn, đã lâu rồi cậu không giao tiếp với người bình thường, không biết phải dỗ nguời thế nào.

Đào Nhiên vội vàng dọn dẹp mặt bàn hỗn loạn cho Kiều Dã: "Cậu ngủ tiếp đi, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy cậu."

Kiều Dã nhìn cậu một lúc rồi vẫn ngoan ngoãn gục đầu xuống, nhưng không nhắm mắt lại mà nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên. Lông mi cậu ta dày, lúc ngoan ngoãn nhìn người lại có cảm giác dịu dàng khó nói rõ: "Cậu rất đẹp." Bất chợt cậu ta mở miệng:

"Còn đẹp hơn bất kỳ đứa con trai nào anh tôi bao nuôi."

___________________________

Tên truyện: Không người gặp lại

Tác giả: Vô Nghi Ninh Tử

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, cán bộ cao cấp thâm tình công x trọng sinh nguỵ đóng thế thụ, trước ngược thụ sau ngược công, tưởng cặn bã thực ra là trung khuyển công, HE.

Couple: Lý Trạch Khôn x Trình Hạ

Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)

Giới thiệu:

Đợi chờ biến thành bóng hình, đong đầy bao hiu quạnh, nhẫn nhịn thành ánh trăng sáng trước mắt, chịu đựng thành nốt chu sa trong tim.

Chương 13.

Đào Nhiên ngây ngẩn nhìn Kiều Dã chăm chú, cây bút trong tay bỗng vạch ra một đường rất đậm.

Đôi mắt Đào Nhiên trong veo, bên trên có phủ một lớp màng lệ nhìn có vẻ cực kỳ vô tội, lúc nhìn người khác cứ như một mũi khoan chọc vào lòng. Nhất thời Kiều Dã cảm thấy rối loạn bèn vội vàng nhắm mắt lại, hờn mát nhíu mày nhẹ giọng lầm bầm: "Chẳng thèm trêu cậu nữa, đúng là chẳng biết gì cả..."

Đào Nhiên không lên tiếng, ánh mắt phút chốc trống rỗng. Hồi lâu sau cậu mới điều chỉnh lại, chờ giáo viên đến.

Là tiết Lịch sử, Kiều Dã vẫn ngủ vùi. Thật ra giáo viên giảng rất thú vị, Đào Nhiên bị mất gốc mà vẫn có thể hiểu rõ. Nửa tiết sau cả lớp làm đề được phát, là đề ôn tập tổng hợp bao gồm các kiến thức vừa nhiều vừa lẫn lộn. Đào Nhiên nhìn đống chữ lít nha lít nhít, có hơi mệt mỏi, nhưng lúc làm lại tự mình thấy làm kinh hãi. Những đề kia, cậu rất quen thuộc.

Lúc bắt đầu cứ như đã từng bật đèn thức đêm đọc qua rất nhiều đề nên sau đó mới có thể quen tay làm, như đã từng thành thạo với lời bạt sau cuốn sách, như đã từng để đuổi theo giấc mơ mà trân trọng từng nét bút. Lúc thầy giáo đi xuống còn đặc biệt đến nhìn bài thi của học sinh mới, dịu dàng hỏi: "Em là học sinh trọng điểm ở tỉnh khác chuyển đến sao?"

Đào Nhiên ngây ngẩn lắc đầu một cái, cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Giáo viên đi một hồi lâu cậu mới chậm chạp nghĩ ra, những thứ này... Có lẽ là chút năng lực vốn có của mình. Không phải là của thân thể tên Đào Nhiên này, mà chính là thứ có thể chứng minh đó là của mình. Lúc nghĩ đến điều này, Đào Nhiên lại có chút kích động lệ nóng doanh tròng.

Trước lúc tan học Kiều Dã mơ màng tỉnh lại, tờ giấy thi của Đào Nhiên đã viết kín cả bốn mặt.

"Ồ, không nhìn ra nha, cậu còn là một học bá đó." Kỳ thực giọng nói của cậu ta rất êm tai, nhưng cứ cà lơ phất phơ dùng giọng Bắc Kinh nói chuyện nên càng để lộ vẻ lưu manh. Nhưng Đào Nhiên cũng không thấy ghét, luôn cảm thấy hình như mình đã quen với cái vẻ ta đây này từ lâu.

"...Có muốn chép không? Thầy nói tiết sau sẽ kiểm tra đó."

Kiều Dã nhướn nhướn mày, vốn muốn nói có thầy cô nào dám làm khó dễ ông đây? Nhưng không hiểu sao cậu ta lại nuốt vào, hếch cằm lên cười cười chăm chú nhìn cậu: "Cậu viết cho tôi nhé?"
Đào Nhiên không phải là tờ giấy trắng, cậu cảm giác được nụ cười của Kiều Dã có chút bỡn cợt như đang đùa giỡn con gái. Nhưng cậu vẫn không muốn mới ngày đầu đến đã náo loạn với bạn cùng bàn: "Được, giữ lại để đến chiều tự học sẽ chép cho cậu."

"Buổi trưa đi đâu ăn đây?" Đương nhiên là Kiều Dã không cảm ơn, cậu ta ngồi thẳng người lên nhanh chóng thay đổi đề tài.

"Không phải có nhà ăn à?" Dương Ngạn Học đã chuẩn bị cả thẻ cơm cho cậu rồi.

"Cơm nhà ăn khó nuốt lắm, trưa tôi sẽ mời cậu." Kiều Dã thò tay vào hộc bàn lộn xộn lấy điện thoại ra: "Trước hết để tôi nhắn với anh bảo lão không cần tới tìm tôi đã."

"Không... Không cần," Đào Nhiên vội vàng xua tay, qua loa kiếm cớ: "Anh tôi không cho tôi đi lung tung với bạn học."

Kiều Dã nhíu chặt mày, nhếch miệng để lộ chiếc răng khểnh trắng tinh: "Con mẹ nó cũng không phải là cậu ra ngoài thuê phòng với gái*, đi ăn cơm với bạn cùng lớp là con trai cũng không được à?"

*Nguyên văn là 马子, là một từ lóng ý chỉ gái mại dâm, người phụ nữ không đứng đắn

Đào Nhiên lắp bắp: "Tôi... Anh tôi quản quản nghiêm lắm..."

Kiều Dã ném mạnh di động vào ngăn bàn, mạnh đến mức không biết lớp màn hình có ổn không. Tính Kiều Dã hơi nóng nảy chút, nhưng chưa đến mức vì một lần tâm huyết dâng trào không được tiếp nhận mà rối rắm, nên cuối cùng vẫn không nổi giận.

Kiều Dã tức giận mất ngủ trong tiết Địa lý, đây được xem như tin tức hiếm thấy của lớp 26. Nửa tiết sau cậu ta nằm nhoài chơi di động thổ tào với các anh em, trong đám đã bùng nổ.

"Kiều ca, trông con nhỏ có đẹp không?" Đám quần chúng này còn tưởng người có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo như vậy nhất định là một cô gái, nếu không thì đại ca đã sớm vung tay ném đi rồi.

Kiều Dã lên lớp cũng không nhìn rõ "cô nhỏ" ngồi bên cạnh, bèn liếc nhìn Đào Nhiên đang chăm chú nghe giảng, ngón tay nhanh chóng bấm —– "Rất đẹp."

"Waooooo, đại ca à anh hiếm khi khen ngợi ai lắm đấy nhé!"

"Nhìn giống Đại Bạch, đôi mắt cũng lớn như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net