Tắm chung em nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu nhau cũng phải ngót nghét gần tháng rồi, anh thì càng ngày càng không đứng đắn chiều chiều về là quấn chân người yêu chẳng rời. Vào bếp cũng sấn đến ôm eo hôn hít tít mù đến mệt.

Tối nay, vừa ăn xong. Lan giao cho anh nhiệm vụ rửa bát, còn mình xách laptop vào phòng soạn giáo án. Lâm rửa xong chui vào phòng rúc đầu trong lòng người yêu nũng nịu.

- Ngủ đi em, buồn ngủ rồi ý.

- Cậu buồn ngủ mà tay làm gì thế?

Bàn tay đang bên trong áo khẽ xoa, giọng mờ ám.

- Làm xong thì mình ngủ.

Lan cười, mắt vẫn dán vào màn hình.

- Ngoan, đừng ồn, mai tôi phải nộp giáo án rồi.

Anh như trẻ em mất kẹo, mặt xị như cái bị, vùng vằng ra giường ngồi, tưởng sẽ được ai đấy dỗ thế mà người ta bỏ rơi mình thật.

Dương Lâm méo cả mặt, thở dài với tập giấy đầu giường căn ke góc cứ thế vẽ cô. Lâu rồi không vẽ chân dung, những ngày bên Mỹ chỉ cần vừa cầm bút để mường tượng ra khuôn mặt bé nhỏ là tay lại run, cảm xúc không thể chế ngự vì vậy anh đã không vẽ. Giờ đây cô đã là của anh thứ cảm giác chân thực bỗng lấp đầy, bức họa này đẹp hơn bao giờ hết.

Hơn 12 giờ,

Lan gấp lại máy tính, thấy anh đang ngủ ngon lành. Bên cạnh là bút chì với giấy vẽ lăn lóc, cô bước tới cầm bức tranh lên ánh mắt bỗng dìu dìu nhìn lại người con trai bên dưới cô đã sớm cầm lòng không nổi nằm ngay bên cạnh ôm người ta vào lòng.

Trước khi ngủ cũng không quên tự sướng quả ảnh cùng bức tranh. Đăng lên mạng với caption rất xịn : "Yêu không các chị em? Tranh được vẽ free nhé!"

...

Trong căn phòng xanh lục, chiếc điện thoại đã sớm nát vụn. Khi cô thấy hình được đăng tải cảm xúc đã sớm không chế ngự nổi, người khác có thể không biết nhưng cô thì không thể nhầm lẫn. Bức tranh vẽ chị có chữ kí của Lâm, tàn nhẫn hơn chính là chiếc nhẫn được đeo ngón áp út ấy đập vào mắt cô.

Rốt cuộc thì sao? Vẫn là chị? Vì sợ hiểu lầm, cô đã đặt vé bay về Việt Nam ngay, lòng cô thầm mong mọi chuyện không phải thế mong là chị yêu người khác, mong là bức tranh ấy anh chỉ vẽ chơi thôi.

Từ sân bay nội bài về khu chung cư Lan ở, nhà đã không có người. Có lẽ chị đi làm, cô vội đến công ty anh. Vừa bước tới gần cửa giọng thư kí đã vang, mắt cô ta dán vào màn hình máy tính cũng không ngẩng đầu.

- Chị Lan ạ? Chủ tịch không có bên trong, chị ơi chị cứ vào đi lát em sẽ pha trà đem vào.

- Lan nào?

Tiếng nói lạnh đến sởn da gà khiến thư kí giật mình ngẩng đầu.

....

Hơn 4 giờ chiều, trời hơi sầm sì có lẽ sắp mưa. Tách cà phê trên tay đã sớm nguội, chắc do cô nghĩ miên man nhiều quá.

- Cần pha cà phê mới không?

Phía sau thầy Đăng từ tốn cười.

- Thầy đến lâu chưa? Mời thầy ngồi

Thầy xua tay đứng cạnh Lan cứ thế ngắm quang cảnh bên dưới. Chỗ thầy đứng là tầng hai, dựa vào lan can thầy hỏi.

- Cuối cùng thì tôi đã biết người Lan thích là ai. Hiểu được lý do vì sao từ đầu đến cuối Lan nhất mực từ chối tôi.

Cô hơi ngạc nhiên hỏi lại.

- Sao ạ?

- Là thầy dạy môn năng khiếu. Là Lâm phải không?

Thầy hơi ngửa đầu, mỉm cười. Từ khi thầy thấy bức hình đó cuối cùng mộng tưởng cũng sụp đổ, ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt cô liên tục liếc về phòng học phía cuối nhà C thì đã hiểu ra rồi. Thầy biết thứ mà cô muốn, người mà cô cần bên cạnh là ai. Dù sao vẫn mong cô được hạnh phúc như thế là đủ!

- Yên tâm đây là bí mật. Gần đến giờ rồi, tôi về nhé!

Kiều Lan thở dài, tâm trạng cũng vì thế mà trùng hơn. Cô xách túi bước ra cổng trường, chiếc Lamborghini aventador đỗ ngay trước mặt. Cô hoảng hốt nhìn quanh rồi lên xe ngay.

Chiếc xe lao vụt đi, người ngồi trong cũng không khá khẩm là bao.

- Cậu điên à? Đã dặn là đỗ xa xa rồi, lỡ ai thấy thì sao?

Nghe cô cằn nhằn, anh cứ thấy sao sao ý. Rõ ràng đã yêu nhau còn phải giấu diếm đến mệt. Cứ như cô sợ cả thế giới biết là sẽ chết người ấy, Dương Lâm mặt khó coi vô cùng thấy cô không nói nữa mới nhả một câu.

- Sợ người yêu mỏi chân!

Khiếp mới nói có một câu mà lòng ai đấy đã xuôi ngay, nghe ngọt không thể giận nổi nữa ý. Lan hơi lách người qua ôm tay, giọng nhẹ nhàng.

- Thôi, đừng giận.

- Xin lỗi mà.

Kiều Lan tiếp tục dỗ, giọng hơi nũng nịu mắt hơi long lanh tay hơi điêu luyện xoa má. Biểu cảm đó làm anh chịu không nổi quay sang cắn cho một cái, giọng nóng hổi phả vào cổ người thương.

- Đưa em đến một nơi.

Chiếc xe cứ thế lao nhanh trên đường quốc lộ rồi ra khỏi nội thành. Quang cảnh bên ngoài từ những tòa nhà cao tầng dần chuyển sang heo hút, đường này quen quá. Lẽ nào?

Xe dừng lại trước căn biệt thự, lòng cô lại nôn nao khó tả. Vì sao lại trở về đây? Cô bước khỏi xe khẽ hít thở không khí trong lành, Dương Lâm từ phía sau ôm lấy cô nhỏ tiếng nhắc nhở.

- Mình về nhà. Anh nhớ nơi này lắm, ở đây một tuần nhé? Anh đã xin nghỉ cho em rồi.

- Cậu...

- Không cần lo. Nghe lời anh.

Anh nắm tay cô dẫn vào trong, cô đã sớm biết sẽ trở về đây, nhà cũ của anh. Bác quản gia vẫn đó chỉ là già nua hơn vài phần, thấy anh bác cười tươi lắm như thể đã lâu không gặp người thân trong gia đình vậy.

- Cậu ạ? Cậu về từ bao giờ thế?

- Tôi về cũng lâu rồi, đã lâu không gặp bác vẫn khỏe chứ? Vợ con bác dạo này sao rồi?

Bác cười, làm đậm hơn hàng nếp nhăn bên mắt. Vui vẻ lên tiếng.

- Đều khỏe cả. Gặp cậu tôi mừng lắm, bà chủ thế nào ạ? Đây là?

Bác nhìn cô nghi hoặc.

- Bạn gái tôi.

- A, đã lâu rồi không thấy cậu dẫn con gái về nhà. Kể từ ngày bé Lan đi, cũng không thấy cậu... Thôi chết, tôi sơ ý quá. Cô cậu đừng để ý.

Bác vẻ mặt hốt hoảng làm Kiều Lan vôi vàng nói.

- Là con đây ạ. Lan đây ạ.

Ôi trời, cô cảm động muốn khóc luôn. Cô quý bác như bố mình nên thân thiết với bác lắm. Trời cũng gần tối bác giục lên phòng nghỉ ngơi tắm rửa rồi ăn cơm.

Cánh hoa hồng hòa với mùi sữa dê thơm ngào ngạt, Lan khẽ đưa tay xuống khuấy nước, đằng sau lại vang lên giọng nói trầm khàn làm cả người cô giật bắn.

- Tắm chung đi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC