-- 17 --

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


những tâm tình nhỏ mọn dành cho năm tháng sống không ra gì của bản thân.

thật ra đúng hơn là tại vẫn còn đang quá phê pha vì chiếc fic gonsuk đang viết hê hê =))))))



này những người tự cho mình là "người lớn", các vị có biết các vị đang làm gì không?


mỗi ngày trôi qua, lại có thêm một sinh linh bé nhỏ quyết định bỏ lại mạng sống của mình nơi chốn cõi trần lấm lem bụi mờ này. có những tuổi đời còn rất trẻ, có những ước mơ còn đang quá dang dở, và cũng có những kỉ niệm vẫn còn quá vấn vương.


tại sao những con người trẻ tuổi, nhiệt huyết và tràn đầy hoài bão ấy, lại phải tự tay cắt đứt mạch sống của chính trái tim họ?


có lẽ, vì họ đã quá ngạt thở. ngạt thở trong chính chiếc bể bơi trong suốt mà người lớn các vị đang ngày ngày bơm căng và ép buộc họ phải vẫy vùng ở trong đó. ngạt thở trong sự bức bối, bít bùng của từng ngôn từ mà các vị vẫn cứ vô tư giáng xuống đầu họ. và ngạt thở, vì bao năm tháng phải nín thở để chờ xem cuộc đời này sẽ đem đến cho họ điều quái quỉ gì tiếp theo.


có lẽ, vì họ không muốn phải tiếp tục đi lạc nữa. sau ngần ấy thời gian bị lạc bước trong chiếc mê cung mà các bậc làm cha mẹ, làm thầy cô bày vẽ cho họ, họ đã quá mỏi mệt và choáng váng với vô vàn bức tường thành đương ngăn cản họ được vươn tay chạm đến bầu trời. cũng giống như một chiếc tàu đánh cá, nếu như nó không biết phải đi về nơi phương trời nào ngoài việc lênh đênh vô định trên biển cả thăm thẳm, thì cũng sẽ đến lúc nó bị đại dương hung tàn nhấn chìm trong cơn đói khát vô tận của hắn. sợi dây chun kéo mãi cũng sẽ phải đứt, và đôi tay những con người trẻ tuổi ấy cũng vậy - đến lúc mỏi ắt phải buông lơi. và họ đã thật sự làm như thế, làm cái việc không ai có thể ngờ đến nhất: buông lơi sự sinh tồn của bản thân mình.


có lẽ, vì họ đã quá căm ghét loài người. ngay từ khi còn rất bé, các vị đã nhồi nhét vào đầu họ không biết bao nhiêu là bài học nhơ bẩn về sự đố kị, sự ganh đua, sự hờn ghét, mà không hề hay biết rằng những thứ ấy chính là những chú rắn độc, chầm chậm đục khoét vầ ăn mòn trái tim cùng sự ngây thơ của những đứa trẻ đó. để đến khi họ lớn hơn, trưởng thành hơn, thứ sau nốt họ nắm giữ trong tâm hồn chẳng còn gì ngoài hằng ha sa số vết xước không thể chắp vá được của thói ganh đua rẻ mạt. mỗi con người đều mang trong mình một góc tối bí mật sâu trong tâm khảm, nhưng để cái góc xó ấy được đưa ra ánh sáng, phải cần đến một sự tác động không hề nhỏ từ một con ác quỉ đáng sợ. và xin chúc mừng, các vị đã xứng đáng với thiên chức "con ác quỉ" ấy rồi đấy. họ chỉ đơn thuần muốn rời đi, đặt đôi chân run rẩy của mình lên một nơi chốn khác, một nơi chốn cách thật xa loài người, thật xa cuộc đời bẽ bàng của chính họ. mà nếu thật sự có một vùng đất như thế, thì ắt hẳn nó phải đẹp lắm nhỉ?


có lẽ, họ thèm khát tình thương và sự quan tâm, vô cùng thèm khát. có một câu nói vô cùng nổi tiếng như thế này: "chỉ đến khi bạn chết đi, thế giới này mới thật sự yêu thương bạn". và những bạn trẻ ấy đã ngây thơ tin vào điều đấy, tin đến điên dại, tin đến hoang đường. họ khát cầu một ánh mắt chứa chan, họ thèm muốn một cái vuốt ve, một câu nói tràn đầy quan tâm và ân cần, họ cần lắm một chỗ dựa, một đôi tai đủ sâu sắc để họ có thể trút bỏ những ưu tư, những giọt nước mắt đang không ngừng đè nặng lên đôi vai họ. vậy mà người lớn các vị đã làm gì nào? bơ đẹp họ? cắt lời họ? hay thậm chí đã mắng thẳng họ rằng, họ thật sự rất phiền toái? các vị không biết rằng, yêu và được yêu là nhu cầu thiết yếu của con người ư?


trong cái thời đại này, khi chiếc màn hình lập lòe nơi thiết bị điện tử, cùng những bản hợp đồng, những món tiền béo bở luôn là ưu tiên hàng đầu của các vị, thì cũng không khó là mấy để tìm ra thủ phạm thật sự cho hàng trăm, hàng nghìn, hay thậm chí hàng triệu ca tự tử hàng năm. các vị muốn nhìn thấy chúng tôi được sống hạnh phúc, song các vị chưa bao giờ (hoặc có, nhưng rất hiếm khi) nghĩ đến những việc người lớn làm có thật sự làm chúng tôi hạnh phúc hay không. đừng để đôi chân mình cứ phải chạy theo bánh xe điên cuồng của miếng ăn, miếng mặc, mà hãy đi thật chậm để có thể đưa cánh tay nâng đỡ chúng tôi những lúc tâm hồn chúng tôi quằn quại và gục ngã nhất.


hi vọng rằng, tất cả chúng ta đều có thể sống thật hạnh phúc. thật sự hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#random