Chapter 1: Đồ chơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tít——tít]

".... Tình trạng hiện tại của cậu ấy rất suy yếu, tình trạng tinh thần bất ổn, e rằng phải kiểm soát thêm một thời gian nữa..."

[Tít———]

"... Có lẽ phải cắt bỏ một phần... không cần thiết, dù sao sau này cũng không dùng tới... "

[———Tít]

"... Cải tạo?... mối nối bên này bị đứt rồi... Cậu vẫn đi được..."

[–———————]

...

Trời bắt đầu trở mây, trong không khí lan tràn mùi vị của bùn đất hoà lẫn với nước mưa. Mưa thâm nhập qua từng toà nhà, gió lạnh cắt qua da thịt tím bầm càng khiến cả người đau nhức, choáng váng đến ngột thở nhưng cũng đồng thời mang đến một tia tĩnh táo hiếm hoi trong ngày. Hộ lí nhanh nhẹn đóng sập cửa sổ lại, kéo rèm che hết quang cảnh bên ngoài, lúc quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt nhạt màu của thiếu niên.

Hộ lí bình tĩnh mỉm cười. Dựng gối lên để thiếu niên thoải mái dựa lưng vào thành giường, vừa sờ sờ cái trán của cậu.

"Thật là, tôi cũng không ngờ mưa đến nhanh thế, nãy trời còn sáng choang kia mà."

Thiếu niên bị sờ trán hơi rụt rụt vai, may sao tránh được tay hộ lí đang muốn áp lên trán mình. Cậu muốn nói gì đó, hơi mở miệng, nhưng rốt cuộc không thốt ra được tiếng nào.

Cậu hơi mím môi, cúi thấp đầu để che đi đôi mắt đỏ rực chua xót. Cô hộ lí biết rõ tình trạng bệnh nhân của mình, song cô cũng không có cách nào, đành ấp úng an ủi cậu. "Hay thế này đi, sáng mai tôi sẽ mua cho cậu chút bánh ngọt nhé? Ăn ngọt miệng, nhất định sẽ làm... A!"

Cả hai người đều bị tiếng mở cửa bên ngoài làm cho giật mình. Nhạc Ân chớp chớp mắt, cậu cận rất nặng, không nhìn rõ người bên ngoài vào, nhưng cảm giác tồn tại của người kia lại quá sức đặc biệt. Mùi hương nam tính dày nặng, ánh nhìn đem đến cảm giác áp bách, mỗi lần đều khiến Nhạc Ân sợ đến run lẩy bẩy.

Đó là anh ba của cậu.

Hộ lí bên cạnh cậu đứng lên chào hỏi, anh cũng rất thân thiện bắt tay cùng cô. Chỉ có Nhạc Ân sợ đến mức không nghe rõ bọn họ nói gì, cậu túm chặt lấy chăn, ý đồ kéo lên tận cổ để che dấu cơ thể mình.

Tay cậu bị bắt lấy, tầm mắt xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.

"Em trốn anh?"

Chẳng biết hộ lí đã rời đi lúc nào. Không có người giúp đỡ, Nhạc Ân làm sao có thể trốn được, lưng cậu mướt mồ hôi. Nước mắt giàn giụa chảy trên thịt má đỏ lự, có tia sáng chớt nhoáng in bóng lên cửa sổ tối màu, cậu tuyệt vọng bò về phía ánh sáng.

Dẫu biết rằng ánh sáng đó không đại biểu cho tự do.

Tống Vân Dã liếm môi, túm eo kéo người lại, bế cậu ngồi lên đùi gã.

Nhạc Ân muốn chống đối, nhưng cơ thể cậu căng thẳng không cựa quậy nổi. Nỗi đau khắc sâu trong tiềm thức nhắc nhở cậu luôn phải ngoan ngoãn, nếu không ngoan đều sẽ bị phạt. Vì thế Nhạc Ân cố gắng hết sức thả lỏng mình dựa vào vai anh, chiếc lưỡi cụt lũn không cách nào trả lời Tống Vân Dã, giọng mũi hấp háy như làm nũng, không nói được chữ nào đã bị anh ba bắt há miệng, một bàn tay luồn vào trong áo cậu. Lớp áo mỏng tanh ở trước ngược nhô cao, vú nhỏ mềm mại bị ngón tay anh kẹp chặt, Nhạc Ân chỉ cảm thấy nơi đó nóng rát, bị bóp vú mà đau điếng người.

"Kh... honh...kh..."

"Em đang cố gắng phát âm sao? Đừng lo, em sẽ không sao đâu, anh thề đấy."

"Anh cùng với anh cả, anh hai, đều nhớ bảo bối muốn chết rồi."

Nói rồi gã hôn cậu. Nụ hôn rất dồn dập, Nhạc Ân bị giữ gáy không tránh được. Lưỡi gã rất to, rất dày, đào sâu vào mọi ngóc ngách trong khoang miệng Nhạc Ân, cuốn lấy chiếc lưỡi ngắn bất thường của cậu mà liếm mút. Nơi bị tổn thương đó cực kỳ nhạy cảm, cứ chạm vào đều sẽ đau như bị kim đâm chứ huống chi còn bị đối xử như vậy. Nhạc Ân không thể trốn, nước mắt đua nhau rơi tí tách xuống tay gã đàn ông.

Bị Tống Vân Dã lột sạch quần áo. Gã nắm lấy vật nam tính đang mềm rũ giữa hai chân cậu. Mạnh mẽ tuốt cho đến khi nó đứng thẳng lên, ngoan ngoãn dán vào tay gã cọ xát. Tống Vân Dã bẻ đùi thiếu niên chẻ ra hai bên, giống như không phải đang đối xử với em trai gã, mà gã đang xem em như thứ đồ chơi rẻ mạt, một con thú cái non nớt không chịu nổi bị đè chịch ép thụ thai.

Em làm sao chịu nổi? Một đứa trẻ mà thôi. Lí trí mách bảo rằng gã không nên làm như vậy, em sẽ không chịu được. Nhưng khoảng thời gian em bị đặt trên giường bệnh đã quá lâu, người đàn ông không được em trai gã yêu thương, sớm đã bị lửa tình thiêu rụi đến phát điên mất rồi.

"Nhạc Ân, bé Ân ơi... Tôi nhớ em quá, em biết rõ mà... tôi chịu không nổi đâu... Nhanh nào, mau hôn tôi đi...". Trước khi bị chậm rãi tiến vào từng chút một, Tống Vân Dã phát điên mê dại nói bên tai cậu, vành tai nóng rực, đau nhói khi bị răng nanh gã cắn chặt, đầu lưỡi đâm thọc vào hốc tai mà liếm mút chùn chụt.

Hai đùi Nhạc Ân run lẩy bẩy, Tống Vân Dã muốn trực tiếp đâm vào nơi đó. Rất khó, bởi vì Nhạc Ân đang căng chặt các cơ, bài xích dị vật đang ra sức xâm nhập. Nhưng sức cậu bé chỉ nhỏ bằng nắm tay người đàn ông mà thôi, không trốn được, dù cho mèo con có gắng sức rúc vào trong góc tường nhỏ hẹp cũng không trốn được.

Nhạc Ân ngơ ngác há hốc miệng, la hét thất thanh. Khi thì túm khăn giường cố gắng bò về phía trước, khi thì cầu xin hôn miệng gã đàn ông, bị Tống Vân Dã bắt được lưỡi nhỏ, mút mát đến ngạt hơi, há miệng thở dốc, cầu xin gã tha thứ lại bị bắt lại hôn tiếp.

"A.... a... ức...ăm...tha.."

Cứu tôi với...

"Không phải em đang mút lấy anh sao? Hả? Em khó chịu à... ngoan thả lỏng người ra nào..."

Vú nhỏ trước ngực bị căng ra, tóc mai bên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhạc Ân giống như ả ca kỹ đáng thương điên cuồng lắc đầu, mộng tưởng tránh đi những nụ hôn mê đắm của người đàn ông đang rơi xuống mặt cậu, sau đó cậu bị Tống Vân Dã tức giận bắt chặt eo không cho né tránh, dương vật khô khốc toàn bộ đâm vào tràng đạo nhỏ hẹp.

Gã đột ngột hung hăng nện xuống, âm thanh da thịt vỗ lên nhau bồm bộp phủ kín khắp phòng ngủ, xen lẫn tiếng khóc thê lương vô vọng của đứa nhỏ. Dương vật nặng nề đánh vào mông thịt, cắm rút đến khi cậu muốn nôn ra, đầu óc choáng váng, cánh tay trải đầy dấu răng quơ quạng lung tung, bị Tống Vân Dã đè nghiến lên trên.

Anh ơi

Anh ơi

Tha em

"Au... au.."

Cứu với

Đau quá

Làm ơn... Cứu tôi với...!

...Anh ơi, anh ơi

"Đau..."

Nước mắt lưng tròng, muốn nói xin anh nhưng không được, từng cú thúc tàn nhẫn và nặng nề giáng xuống làm em chết lặng, đành khóc lóc tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay gã.

Ngoài trời mưa lớn đến nhường nào cũng không che lấp được tiếng da thịt va chạm. Em gã bị yêu đến thất thần, mỗi khi chạm vào đều khóc lóc đáng thương, liên tục hôn má và ngón tay cầu xin gã tha em, rốt cuộc Tống Vân Dã mới mủi lòng rút thân khỏi nhục huyệt đã túa máu. Hôn lên gò má ướt đẫm của đứa nhỏ, tính dục chưa tan lại bắt đầu khao khát dựng thẳng.

Nhạc Ân khép hờ đôi mắt. Bàn tay to lớn đang vươn ra, che kín tầm mắt cậu.

Mưa bao giờ mới tạnh?

-

Lần nữa tỉnh lại, Nhạc Ân thấy mình nằm trên giường lớn, ánh nắng ảm đạm len qua khe cửa tối màu, ngại ngần chiếu vào phòng nhỏ u tối, hắt lên trên dây xích ánh bạc. Nhạc Ân né sáng, trùm khăn núp mình trong góc, không nhịn được phát run khi nghe thấy tiếng giày da nện xuống sàn.

Tiếng khoá cửa vang lên lạch cạch, ánh đèn lạnh băng chiếu sáng một góc căn phòng nhỏ. Lần này Nhạc Ân không dám nhìn về nơi xa xôi đó nữa.

Bóng người dừng lại trước giường, trên đỉnh đầu có tiếng ai than thở.

"Nhạc Ân?"

"Mau ra đây nào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC