Chương 24: Một Mạng Này Coi Như Trả Lại Cho Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một tài liệu đều là một vụ giao dịch, mà người đứng ra giao dịch không ai khác chính là anh trai cô.

Cô còn nhớ rất rõ cảnh tượng truy đuổi ngày hôm ấy, cô có thể trùng hợp gặp được anh ở đó. Giờ lồng ghép lại mới thấy trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Dương Hạo ngay từ đầu không phải đi ngang qua mà là đã đợi sẵn ở đấy.

Nhìn tất cả bằng chứng, đầu cô lúc này như muốn nổ tung. Sự thật đau đớn đầy phũ phàng khiến cô không cách nào tiếp nhận nổi mà sắp phát điên rồi. Không thể như thế được. Tại sao người đứng sau tất cả lại là Dương Hạo chứ?

Cô thế nhưng lại đi theo kẻ thù giết anh trai mình suốt bao năm qua. Còn đem lòng yêu thương anh ta, để anh ta coi như quân cờ mà lợi dụng.

Siết chặt tấm hình trong tay, cô không còn nghĩ được gì nhiều liền một đường ra xe, đạp ga phóng thẳng tới trước cửa Dương thị.

Mặc cho sự can thiệp của bảo vệ cùng với trợ lý. Một trận ồn ào gây xôn xao, thu hút rất nhiều ánh mắt của nhân viên trong công ty. Lăng Y Nhược nào còn để tâm nhiều đến thế. Nhìn trợ lý trước mắt cô lạnh lùng cất tiếng: "Dương Hạo đâu?"

"Tiểu thư, cô không có hẹn trước thì không thể vào trong được." Cô trợ lý nhìn cô đánh giá cũng không dám làm gì quá phận.

"Tôi hỏi một lần nữa Dương Hạo đang ở đâu?" Đập mạnh tay xuống mặt bàn, Lăng Y Nhược gần như gào lên. Khuôn mặt xinh đẹp toát ra sự lạnh lẽo khiến đối phương không rét mà run.

"Ồn ào vậy đủ chưa?" Dương Hạo ở phía sau trầm giọng nói. Vốn anh còn đang họp lại nghe được cô tới nơi này náo loạn đòi gặp anh. Liền bỏ mặc cuộc họp còn đang dang dở mà xoay người rời khỏi đó.

Lăng Y Nhược theo hướng phát ra tiếng nói mà xoay người lại nhìn. Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay dài đâm sâu vào da thịt cũng chẳng khiến cô thấy đau vì vết thương trong tim cô còn đau hơn thế gấp vạn lần.

Dương Hạo đương nhiên nhìn ra sự tức giận trong ánh mắt của cô. Không đợi cô mở miệng nói thêm lời nào anh đã trực tiếp hạ lệnh, giọng cũng trở nên mềm mỏng hơn: "Có việc gì vào trong phòng rồi nói."

Dứt lời anh nhấc chân hướng phòng làm việc mà đi tới. Lăng Y Nhược cũng tiếp bước đi vào.

Ngồi trên ghế da lớn sau bàn làm việc, Dương Hạo thoải mái dựa lưng vào ghế, hai bàn tay đan vào nhau nhìn cô chờ đợi.

Lăng Y Nhược rất không nể tình, lấy toàn bộ ảnh ra ném lên bàn. Trong giọng nói là sự giễu cợt: "Trêu đùa tôi có phải anh thấy rất vui hay không?"

Dương Hạo cầm lên một, hai bức ảnh xem. Sắc mặt cũng chợt tối đi. Một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Những thứ này em từ đâu mà có?"

Vấn đề cô làm sao mà có giờ còn quan trọng sao? Giết chết anh trai cô rồi lại thu nhận cô về, bỏ công bỏ sức đào tạo cô rồi khi hết giá trị thì vứt bỏ. Những thứ này mới là điều đáng để nói.

"Tôi giống như một con ngốc luôn miệng nói phải trả thù cho anh trai mà kẻ thù ở ngay trước mắt cũng không biết!" Lăng Y Nhược giờ phút này chỉ hận không thể giết chết anh ngay lập tức.

Mỗi một khoảnh khắc cô ở bên anh nói ra câu trả thù vẫn còn văng vẳng bên tai như mới ngày hôm qua. Tự bản thân cô còn thấy mình ngu ngốc nói gì người khác.

"Y Nhược. Không phải như vậy..." Dương Hạo nhìn bàn tay siết chặt đến phát run của cô, tâm anh cũng theo đó mà chấn động.

Có trời mới biết anh lo sợ ngày cô tra ra được sự thật này tới mức nào. Rõ ràng anh đã cho tiêu hủy toàn bộ bằng chứng vậy mà tại sao chúng vẫn còn nguyên vẹn như vậy?

"Không phải? Vậy anh giải thích sao? Rõ ràng đêm hôm đấy anh đến là để chứng kiến toàn bộ sự việc và chắc chắn rằng anh trai tôi đã chết. Mà tôi vừa hay xuất hiện làm cho vở kịch của anh dễ dàng thực hiện hơn?" Lăng Y Nhược nói ra lời này cả người cũng phát run.

Mặc dù đã biết rõ là thế, cô vẫn còn muốn hỏi lại. Chỉ để nghe được từ miệng anh hai chữ hiểu lầm. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ muốn níu kéo một chút gì đó ở trong lòng cô mà thôi.

Dương Hạo đứng lên rời khỏi ghế, anh tiến đến gần cô, đưa tay đặt lên vai cô, giọng nói cũng trở nên thật nhẹ nhàng, cố gắng giải thích: "Em nghe anh nói. Năm đó anh đem em về không phải vì muốn lợi dụng em..."

Lăng Y Nhược né tránh tay anh, lùi lại một bước. Khóe môi câu lên nụ cười nhẹ, đầy bất lực: "Không phải lợi dụng? Nhưng việc anh giết chết anh trai tôi là điều không thể chối cãi!"

Dương Hạo muốn nắm lấy tay cô thì cô lại một lần nữa tránh khỏi sự đụng chạm của anh. Đau lòng là thế nhưng anh chưa từng hối hận về việc mình đã làm: "Anh biết em hận anh. Nhưng anh trai em đáng phải bị trừng phạt."

"Phải rồi. Đối với anh ai cũng đáng tội hết. Chỉ có bản thân anh là minh bạch thôi!" Lăng Y Nhược tức giận gào lớn.

Trước kia cô vẫn luôn ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh nhưng sau đám tang đó cô chợt nhận ra cô chẳng là gì ngoài một quân cờ đã hết giá trị lợi dụng.

Ngay từ đầu đáng lẽ cô không nên ảo tưởng nhiều như thế. Bản thân cô cũng không nên ngu ngốc vậy. Có trách thì chỉ trách bản thân mình đã đặt niềm tin sai chỗ. Tin một người không có trái tim như anh.

"Ở trong giới này chưa bao giờ có hai từ thương hại." Dương Hạo chợt nhận ra tất cả đã chẳng thể cứu vãn hay níu kéo được nữa.

Trong mắt cô, anh sẽ mãi là một con người tàn độc, ích kỷ, chỉ biết tư lợi của bản thân. Nếu cô đã nghĩ vậy thì cô thoải mái cho là như thế đi.

Hai từ "thương hại" đúng là không thể dùng ở nơi này. Vì chỉ cần một phút yếu lòng, người phải chết sẽ là mình chứ không phải đối thủ. Cô đương nhiên hiểu rõ quy tắc này nhưng bản thân mỗi người ai cũng đều có lòng ích kỷ của riêng mình.

Ở vị trí của anh để có thể giải quyết mọi việc một cách nhanh gọn nhất, sạch sẽ nhất thì việc loại bỏ anh trai cô là tất yếu. Nhưng ở vị trí của cô thì cho dù anh trai cô có làm sai cỡ nào cũng đều không đáng bị như vậy. Mỗi người đều có cái lý của mình.

Cô có thể sẽ không đau lòng, sẽ không căm hận anh tới mức này nếu như cô chưa từng gặp anh, chưa từng yêu anh và chưa từng phát sinh quan hệ với anh.

Cô đổ mọi tội lỗi lên đầu anh mà chẳng cần quan tâm tới lý do chỉ để thỏa mãn mong muốn của chính mình. Có lẽ hận anh là cách duy nhất để cô triệt để quên đi anh. Dùng hận thù để hình dung mối quan hệ giữa hai người.

"Dương Hạo, tôi hận anh. Hận anh chết đi!" Lăng Y Nhược vừa nói nước mắt của cô cũng chẳng kìm được mà lăn dài trên má. Bàn tay cũng bất giác nâng cao khẩu súng từ lúc nào cũng không hay.

Trái ngược với sự phẫn nộ kia của cô thì Dương Hạo lại rất thỏa hiệp. Anh nhìn cô chĩa súng về phía mình cũng chẳng hề lo sợ.

Cho dù cô có nổ súng hay không thì anh cũng đều sẽ đứng im hứng chịu vì tất cả mọi chuyện đều là anh nợ cô. Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ có thể trả hết món nợ này. Món nợ mang tên tình nghĩa.

Tiến lên một bước, rồi lại một bước, Dương Hạo nắm lấy khẩu súng của cô, vững vàng đặt tại nơi ngực trái của mình. Anh không hề biết rằng giọng điệu của mình lúc này đã thấp tới mức nào: "Nếu anh chết có thể khiến em gỡ được khúc mắc trong lòng thì em bắn đi."

Giây phút anh ép buộc cô phải nhắm thẳng vào tim mình cũng là lúc cô đột nhiên sợ hãi muốn trốn chạy.

Tại sao? Vì cớ gì mà anh lại hành xử như vậy? Dương Hạo cao cao tại thượng mọi khi đâu rồi?

Lăng Y Nhược nhìn vào đôi mắt đen sâu của anh, cả người cô như bị đóng băng, cứng đờ. Ngón tay đặt ở cò súng cũng không cách nào cử động được.

Qua rất lâu cuối cùng cô mới có chút cảm giác, muốn rút khẩu súng về nhưng tay anh lại nắm lấy rất chắc. Không để cô có đường lui.

"Anh nghĩ anh muốn chết thì tôi sẽ không giết anh nữa?" Lăng Y Nhược hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, nở một nụ cười lạnh.

Quãng thời gian anh và cô ở bên nhau đủ lâu để anh có thể hiểu được lòng cô. Anh biết cô sẽ không nổ súng. Vậy nên anh giúp cô.

Một tay anh cố định khẩu súng, một tay nắm lấy tay cô ghì chặt.

Lăng Y Nhược nhận thấy động tác lưu loát của anh, tâm trí cô thật sự hoảng loạn rồi.

"Anh..."

Lời cô còn chưa nói hết thì ngón trỏ của anh đã đè lên ngón trỏ đang giữ cò súng của cô nhấn xuống.

Trong giây phút quyết định, Lăng Y Nhược dùng toàn bộ sức bình sinh của mình thay đổi góc độ súng.

Đoàng!

Tiếng súng vang vọng trong căn phòng lớn. Viên đạn ghim vào vai trái của Dương Hạo. Máu đỏ cứ thế mà thấm ướt, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Áo vest ngoài màu đen cũng chẳng che nổi vết máu loang.

Lăng Y Nhược giờ phút này trông thấy máu của anh không ngừng chảy ngay trước mắt mình thì đầu óc như muốn nổ tung. Cô chỉ nhất thời tức giận mới lấy súng ra mà thôi. Ngay từ đầu cô tới đây là chỉ muốn xác nhận chứ không hề muốn tổn hại tới anh như vậy.

"Anh điên rồi!" Lăng Y Nhược buông thõng tay, khẩu súng cũng rơi xuống nền đá phát ra một tiếng kêu thanh thúy. Chân cũng bước lùi về sau mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Dương Hạo dùng tay phải ấn chặt lên miệng vết thương bên vai trái. Nhìn cô vô lực thẫn thờ, anh xoay người lại đưa lưng hướng về phía cô. Đến trước bàn làm việc nhấn nút trên điện thoại.

Sau đó mới chậm rãi buông lời nói với cô: "Một mạng này coi như tôi trả lại cho em. Em đi đi!"

Một phát súng coi như anh đền bù cho cô cũng như chấm dứt toàn bộ quan hệ trước kia của bọn họ. Có như vậy cô mới không còn vướng bận mà buông bỏ thù hận.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, A Cảnh từ ngoài bước vào, đi tới bên cạnh cô làm động tác mời: "Tiểu thư, cô phải đi thôi."

Lăng Y Nhược nhìn bóng lưng của anh, bàn tay nhỏ bé siết lại thật chặt. Quay đầu một đường rời khỏi, không nói thêm lời nào.

Anh đã dùng phát súng đó để đoạn tuyệt vậy thì càng tốt. Sau này cô cũng chẳng phải lo nghĩ hay nể nang gì hết. Nếu có gặp cũng chỉ là người dưng hoặc kẻ thù mà thôi.

Cửa phòng vừa đóng lại, thân ảnh cao lớn cũng chẳng còn hơi sức chống cự thêm mà hạ xuống thật thấp, tay dính máu chống lên trên mặt bàn.

A Cảnh nhặt lên khẩu súng dưới đất, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy Dương Hạo. Anh thật không thể tin vào những gì mình thấy. Chủ nhân đã vì cô mà dụng tâm như vậy. Tại sao cô chưa từng một lần cảm nhận được mà chỉ toàn oán trách như vậy. Không kìm được buông lời oán trách: "Tiểu thư sao có thể làm vậy chứ."

Dương Hạo xua tay, thấp giọng nói: "Gọi bác sĩ đi."

Nói rồi anh nghiêng người đi đến phòng nghỉ trong văn phòng, không muốn nói thêm gì về chuyện này nữa.

A Cảnh ở một bên ngoại trừ làm theo lời của chủ nhân ra anh không dám làm gì khác nữa. Tấm lòng của chủ nhân dành cho tiểu thư anh trông thấy rõ ràng nhưng hết lần này tới lần khác chủ nhân đều không giải thích, để mặc cho tiểu thư hiểu lầm. Giờ đến súng cũng dùng rồi. Có nhất thiết phải tổn thương nhau đến tột cùng như vậy không?

Câu trả lời này có lẽ chỉ mình chủ nhân mới có thể lý giải mà thôi. Đặt khẩu súng lên trên bàn làm việc, anh sau đó rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net