chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đừng cho ai biết thân phận của tôi.

-Yes sir! -Vương Nguyên gật đầu, sau đó lại quay về ngồi cạnh Tuấn Khải.

Ba người ba chỗ ngồi, lâu lâu lại thấy Tuấn Khải ghé mắt sang nhìn cậu, nhìn rồi lại không muốn dứt ra. Vương Nguyên bên cạnh, dõi theo hướng tầm mắt Tuấn Khải. "Gì chứ?  Đừng bảo là Vương tổng tài đây kết lão đại rồi nha."
Còn Thiên Tỉ từ đầu tới cuối vẫn tập trung lên những cô gái kia. Những thân ảnh đó mà nằm dưới thân cậu thì tuyệt hảo biết bao nhiêu. Cái đầu óc lãng tử không kém phần biến thái của cậu lại nổi dậy.

Đang thưởng thức mĩ cảnh thì bỗng dưng có một tên lãng xẹt tiến lại chỗ cậu.

-Chào cậu em!

Thiên Tỉ ném cho hắn cái liếc mắt, rồi lại nhâm nhi ly rượu của mình.

-Em lạnh lùng thật đấy. Nhưng điều đó làm em thật đáng yêu đó. -Hắn ngồi cạnh cậu, chống cằm gọi ly Macallan.

Thiên Tỉ cứ xem hắn là người vô hình, không thèm đếm xỉa tới.

Hắn được nước làm tới, tay hắn lần mò lên bắp đùi cậu, sờ mó. Thiên Tỉ chụp được tay hắn, ghé tai hắn bảo :
-Anh nên tự trọng một chút.

Ai ngờ hắn lại nắm cổ tay cậu, kéo sát cậu vào người mình. Mọi hành động đó đều lọt vào tầm mắt vị tổng tài của Vương thị.

Anh nổi cáu mà sắc mặt vẫn lạnh như băng. Dám động vào người (trong tương lai sẽ là) của ta sao?

Anh đứng dậy, tiến đến chỗ cậu. Vương Nguyên thấy nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ, người đó là lão đại đó, không dễ bị ăn hiếp đâu.

Thiên Tỉ bên này đã tức giận rồi, trong lúc cậu vung tay đánh hắn thì lại bị bàn tay của ai kia kéo về, cả thân ảnh nhỏ nhắn ngã luôn vào bờ ngực săn chắc của người kia. Cậu ngước lên thì bắt gặp ngay mặt lạnh của tổng tài mà cậu luôn thầm chửi là Vương bát đản. Người kia cũng nhìn sang anh, rồi lại cười lạnh:

-Tưởng ai dám giật đồ của bổn thiếu gia, ai ngờ lại là Vương tổng.

-"Đồ của bổn thiếu gia" sao? -Anh lại kéo sát cậu vào người- Tôi không nghĩ rằng bà xã nhà tôi lại là của anh đấy,Phong thiếu gia.

Thiên Tỉ nghe câu đó thì tựa như tức muốn nôn máu. "Bà xã"? Ai là bà xã của anh ta chứ?
Vương Nguyên ngồi gần đó uống rượu, nghe xong câu đó cũng bị sặc luôn.

-Vậy sao? Nếu thế thì mai mốt anh phải giữ "bà xã " của mình cẩn thận, bằng không sẽ có người cướp mất đấy. -hắn ta nói xong thì đi một mạch ra khỏi Light Star.

Thiên Tỉ trong này thấy hắn đã đi thì gỡ tay Tuấn Khải ra, hỏi:
-Vương tổng, từ khi nào mà tôi lại là bà xã của anh vậy hả?

-Không biết nữa. Từ khi nào ta? -Tuấn Khải trưng ra bộ mặt ngây thơ vô (số)  tội ngước lên suy nghĩ- Có lẽ là ngay bây gìơ ấy.

Thiên Tỉ hắc tuyến chảy dài, liếc mắt sang Vương Nguyên. Nguyên chỉ biết lắc đầu thôi.

Thiên Tỉ ngay sau đó rời khỏi Light Star. Bỏ mặt Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Anh nhìn Nguyên, ra hiệu mình sẽ đi trước. Nguyên gật đầu. Khỏi nói cũng biết ổng đi theo lão đại chứ đâu,  giời ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net