Chương 89.1: Anh muốn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù vì nguyên nhân này mà Tiền Duy bỏ lỡ rất nhiều vụ án và cơ hội kiếm lớn nhưng lúc này nghe Lục Tuân giải thích thì cô lại cảm thấy, nếu như vì lý do đó thì dù cô kiếm ít đi mấy vạn tệ thì cũng có thể chấp nhận được nhỉ?

"Xin lỗi, vì lý do cá nhân của anh mà em không được tiếp xúc với những vụ án của anh. Nhưng anh cũng đã tự nói với luật sư Trịnh nhờ cô ấy dẫn em theo trong những vụ án của cô ấy, còn rất nhiều vụ án khác giúp em rèn luyện năng lực nghiệp vụ mà anh thấy rất hợp với em, rồi nhờ những luật sự hướng dẫn em. Thật ra vào lúc trích phần trăm hoa hồng cuối năm, phần của em luôn cao hơn tất cả mọi người trong văn phòng."

"Anh trích thêm cho em đúng không?"

"Ừ."

Tiền Duy kinh ngạc đến tức giận: "Lục Tuân ơi Lục Tuân, anh có biết nguyên tắc kinh doanh của một văn phòng luật là gì không? Đó là không nuôi người nhàn rỗi! Anh tự móc tiền túi để đãi ngộ em như vậy không sợ bị phá sản à?"

"Anh nuôi được."

Tiền Duy nghẹn lời, hiếm khi cô có cơ hội dạy dỗ Lục Tuân nhưng ai ngờ lại bị anh phản công ngược lại, nhưng không may là anh lại nói đúng, anh quả thật có thể nuôi được cô...

"Vậy sao anh không tỏ tình lần hai sớm hơn?" Tiền Duy nhớ đến chín năm trời xui đất khiến bị bỏ lỡ đó thì chỉ muốn khóc: "Tỏ tình lần một dù thất bại, chẳng lẽ anh không thể tỏ tình với em lần nữa à?"

"Anh đã hỏi Lục Sênh, nếu tỏ tình lần đầu bị từ chối thì tỏ tình lần hai trong thời gian ngắn sau đó cũng không có hi vọng." Lục Tuân cụp mắt: "Thà rằng trước tiên tạo cho cô ấy thói quen có mình bên cạnh, cho đến một ngày cô ấy quen với sự tồn tại của anh, khi đó tỏ tình mới thành công. Nếu tỏ tình dồn dập quá, không chỉ bị từ chối mà còn khiến con gái thấy phản cảm, không làm bạn bè được nữa."

Tiền Duy dở khóc dở cười: "Lục Tuân, anh còn ít bạn nữa à? Nếu theo đuổi con gái, không theo đuổi được thì làm bạn bè gì nữa? Phải theo đuổi đến cùng thì thôi! Thất bại cũng không sao, chí ít anh cũng đã từng cố gắng, không thì sao được gọi là thanh xuân?"

"Anh không thể thất bại." Lục Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Duy, nói rõ từng chữ: "Với em, anh không chịu được nếu thất bại."

Giọng Lục Tuân vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất kiên định: "Tiền Duy, em phải biết rằng anh là người cực kỳ cố chấp, trong công việc như thế và trong tình cảm cũng vậy, trong từ điển của anh không có từ thất bại. Anh, Lục Tuân, thích em, năm năm anh chờ được, chín năm anh cũng chờ được. Lần đầu tỏ tình thất bại, không sao, anh sẽ ở bên cạnh em, đến khi em quen với sự tồn tại của anh, dựa vào anh, thích anh mới thôi."

"Vậy anh không sợ anh cứ chờ cứ chờ, em sẽ thoát FA mà kết hôn trước sao?"

Lục Tuân lại khá tự tin trong vấn đề này, cười nói: "Không thể đâu."

"Khoan đã, Lục Tuân, tối nào anh cũng bảo em ở lại làm thêm giờ với anh đến tận đêm là cố ý hả? Làm em không có thời gian ra ngoài gặp đàn ông khác, đúng không?"

Lục Tuân ho khụ khụ, bình tĩnh phủ nhận: "Em nghĩ nhiều rồi."

Mặc dù thái độ rất đoan chính nhưng ánh mắt Lục Tuân lại không dám nhìn về phía Tiền Duy. Đến lúc này cô mới hiểu hết, việc tăng ca hoàn toàn là chiêu trò của Lục Tuân, anh cố ý để cô không thể kiếm được bạn trai! Nhưng bộ não chết tiệt của cô lại lầm tưởng rằng Lục Tuân đang báo thù vì cô giúp Tiền Xuyên đào góc tường nhà anh...

Rốt cuộc đã tháo gỡ hết hiểu lầm, Tiền Duy cũng thừa nhận những sai lầm ngu ngốc của mình với Lục Tuân, đến lúc đó anh mới biết vụ tỏ tình tự biên tự diễn của Mạc Tử Tâm và những hiểu lầm trước nay của Tiền Duy về mình.

"Trước kia em không nghĩ Mạc Tử Tâm sẽ tự biên tự diễn, bởi vì vụ 'tỏ tình' đó mà em vẫn luôn tưởng anh thích cô ấy, anh phủ nhận chuyện đó vì sĩ diện thôi. Lần này trong lúc hôn mê, dưới sự kích thích của thuốc và ký ức, chuyện tỏ tình của Mạc Tử Tâm cũng được lật lại." Tiền Duy trợn mắt: "Có lẽ em cũng rất để ý đến chuyện này, vô ý thức cảnh tượng trong đầu em lúc đó được phóng đại vô hạn đến từng chi tiết, cho nên thực sự em đã từng nghi ngờ về tính chân thật của việc tỏ tình?"

"Vậy thì hãy nói là trong tiềm thức của em thì em hi vọng lần tỏ tình đó chỉ là giả." Lục Tuân nhìn chằm chằm vào Tiền Duy, bỗng cười lên: "Tiền Duy, có lẽ em thích anh trước khi em nhận ra lâu rồi. Có thể biết chuyện này khiến anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cứ có cảm giác mục tiêu phấn đấu của đời này đều hoàn thành hết rồi."

"Nhưng mà em vẫn thấy tiếc lắm." Tiền Duy lại tiếc nuối: "Nếu như chuyện hiểu lầm được tháo gỡ sớm hơn thì chúng ta sẽ không lỡ nhau chín năm, rõ ràng chúng ta có thể yêu nhau từ năm mười chín tuổi! Mười chín tuổi đấy! Thanh xuân tuổi trẻ tràn đầy sức sống! Mặc dù anh của năm 19 và anh của năm 28 vẫn là một người nhưng em vẫn thấy không cam lòng khi bỏ lỡ anh của năm mười chín tuổi."

"Trong ảo giác của em, thì em và anh 19 tuổi đã yêu nhau à?"

"Đúng thế." Tiền Duy lầm bẩm: "Anh hồi 19 tuổi đáng yêu hơn bây giờ nhiều, thẳng thắn, ngây thơ trong sáng, nói năng ngọt như mía lùi, trẻ trung sung sức..."

"Thế em và anh của 19 tuổi đã làm những gì?"

"Nhiều lắm, hẹn hò ăn cơm, cùng nhau tự học, cùng đi xem phim, cùng nhảy Tăng-gô, cùng tham gia cuộc thi nhà luật sư tương lai của khoa, tham gia hoạt động tuyên truyền phổ biến pháp luật, còn cùng đi học, cùng đi siêu thị mua đồ, cùng nhau nấu cơm, cùng xem bóng đá, cùng tập thể dục thể thao, cùng diễn kịch... Dù sao cũng giống như những cặp đôi yêu nhau thời đại học khác thôi!"

Có lẽ là hết hiểu lầm rồi khiến Tiền Duy sướng quá quên mình, mở miệng khen không ngớt anh của tuổi mười chín một lúc lâu, say sưa trong dư vị tình yêu của tuổi 19 ba mươi phút thì mới nhận ra chính chủ 28 tuổi đang ngồi đây, mặt mày rất khó chịu.

"Hai người cùng nhau nấu cơm?" Sắc mặt Lục Tuân hơi kỳ lạ.

Tiền Duy không nghĩ gì mà gật đầu: "Đúng thế, trong tưởng tượng của em, anh tuổi mười chín là chàng trai có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hiền huệ ngoan ngoãn."

"Không, đây không phải điểm mấu chốt, quan trọng là hồi chúng ta 19 tuổi đều ở ký túc xá của trường, xin hỏi em và anh nấu cơm ở đâu? Tiền Duy, em thử giải thích cho anh nghe nào."

"Ơ..." Tiền Duy bỗng lo lắng, xong rồi! Cô nghĩ, cô vui quá quên mình, quên mất năng lực tư duy và logic của thằng nhóc Lục Tuân này biến thái cỡ nào.

"Còn cùng nhau đi mua đồ ăn?" Lục Tuân không cho phép cô biện minh: "Em nói thật đi, trong tưởng tưởng của em, có phải em đã làm chuyện gì không nên làm với anh năm 19 tuổi không?"

"..." Tiền Duy gãi đầu: "Ơ! Hình như đầu em hơi choáng, chắc là do di chứng..."

"Em diễn dở lắm." Lục Tuân nào có dễ dàng bỏ qua cho cô mà thừa thắng xông lên: "Ở chung à?"

Tiền Duy xua xua tay: "Không không! Không có đâu!"

Nhưng sắc mặt Lục Tuân không tốt lên mà càng nguy hiểm hơn: "Vậy thì là tình.một.đêm rồi!"

Tiền Duy vô thức phủ nhận: "Lục Tuân, em cảnh cáo anh, anh đừng nói linh tinh, em báo cảnh sát đấy!"

"Không phải tình một đêm, chẳng lẽ là tình nhiều đêm?"

Tiền Duy như chú thỏ bị thú dữ Lục Tuân ép không có đường lui, cuối cùng cô che mặt nói: "Một đêm! Chỉ một đêm thôi!"

"Không ngờ trong lòng em đã có ý nghĩ xấu xa với anh từ lâu rồi, trong tiềm thức còn rất phong phú nữa."

Tiền Duy che tai, mặt đỏ bừng: "Anh đừng nói nữa!"

Lục Tuân cười lạnh: "Vừa rồi em còn khen anh của năm 19 tuổi lắm cơ mà, có phải thích anh của năm 19 tuổi hơn anh bây giờ không?" Giọng anh nghe có vẻ kỳ lạ: "19 tuổi, cơ thể vẫn còn dẻo dai tươi trẻ nhỉ."

Tiền Duy trợn mắt há mồm, thằng nhóc Lục Tuân này ngây thơ thật đấy, ghen cả với bản thân mình nữa?! Có lẽ cô hiểu anh rất rõ cho nên nghĩ anh năm 19 tuổi cũng rất giống với tính cách của anh trong hiện thực, cho dù anh bao nhiêu tuổi thì vẫn là vại dấm chua to đùng.

Đối với việc này, Tiền Duy đành dở khóc dở cười: "Từ hôm nay trở đi em sẽ chép kinh Kim Cương! Tồn thiên lý diệt nhân dục [1], được không!"

[1] Tồn thiên lý, diệt nhân dục: Dục vọng của con người phải có mức độ.

Lục Tuân ngẫm nghĩ, mím môi, nói hai chữ khó có thể khiến người vừa lòng: "Không được."

"Vậy thì phải làm sao?!"

Lục Tuân không trả lời Tiền Duy, anh chỉ đứng lên, cúi người hôn Tiền Duy đang ngồi trên sofa.

Nụ hôn triền miên ướt át, chỉ một nụ hôn đã khiến trái tim Tiền Duy hoàn toàn loạn nhịp, mặt đỏ bừng nhìn Lục Tuân phóng đại trước mặt, xung quanh đều là hơi thở của anh, mùi hormon mạnh mẽ tự nhiên, mùi của đàn ông, mùi của Lục Tuân.

Một nụ hôn kết thúc, Tiền Duy chỉ cảm thấy tay chân mình mềm nhũn không còn chút sức nào. Cô nằm xuống sofa, nhìn Lục Tuân đang nằm phía trên mình, hơi thở hổn hển.

Mà Lục Tuân luôn bình tĩnh tự tin thì lúc này cũng đang thở dốc như Tiền Duy. Anh nhìn cô.

"Em đã hưởng thụ thân thể năm 19 tuổi rồi, có muốn thử trải nghiệm của năm 28 tuổi không? Không phải nằm mơ mà là người thật việc thật?"

Anh vừa nói, tay vừa cởi từng nút áo của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiền Duy.

Vẻ mặt Lục Tuân kết hợp với giọng nói trầm thấp của anh lúc này khiến trái tim Tiền Duy như muốn nổ tung, cô hoàn toàn không có cách nào nói lời từ chối anh.

Cô chỉ cười, nhìn Lục Tuân với đôi mắt long lanh đen láy, sau đó cô vươn tay túm lấy carvat của anh, khiến hai người càng gần nhau hơn. Cô như một loài dây leo có độc xinh đẹp quấn trên người Lục Tuân, hai tay cô vòng qua cổ anh, mái tóc cô rủ xuống bên tai Lục Tuân, bầu ngực căng tròn ép ngực Lục Tuân. Tiền Duy như mỹ nhân rắn uốn éo anh, cô khẽ cười rồi cắn nhẹ vành tai anh.

"Muốn."

Chỉ một chữ đơn giản đã khiến sự tự chủ anh vốn kiêu ngạo đã hoàn toàn sụp đổ, Lục Tuân lập tức buông vũ khí đầu hàng.

*****


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net