Chương 92: Em ở đây đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hai ngày Lục Tuân không ở bên, mặc dù có hơi cô đơn, nhưng vì tập trung vào vụ án viện trợ ly hôn, nên cuộc sống hàng ngày của Tiền Duy cũng trôi qua đầy màu sắc, cô đọc thật kỹ hồ sơ vụ án, hẹn gặp mặt người trong cuộc, sắp xếp lại với đối phương về những cột mốc thời gian mấu chốt, sửa sang lại mục lục chứng cứ, viết xong đơn khởi tố, rồi lên tòa án hoàn thành thủ tục tố tụng.

Kết quả rất khéo, ở ngoài đại sảnh cô lại gặp Lý Sùng Văn. Đây là lần gặp mặt thứ hai sau lần đi thăm hôm trước của Tiền Duy và Lưu Thi Vận.

"Tiền Duy." Sắc mặt Lý Sùng Văn rất tốt, còn béo hơn so với trước nữa, trên khóe mắt và đuôi lông mày ngoài vẻ tuấn tú vốn có cũng phủ thêm một màu sắc hồng hào, anh nhìn Tiền Duy khẽ cười, "Cám ơn cậu lần trước đã cùng Lưu Thi Vận đến thăm tôi, chỉ tiếc lần ấy có vụ phải xét xử nên chưa kịp trò chuyện nhiều với các cậu, chiêu đãi không chu đáo." Nói đến đây, anh có vẻ hơi tiếc nuối, "Cứ như mỗi lần gặp cậu thì lại có phiên tòa xét xử, nhưng đúng lúc có chuyện muốn nói với cậu."

Tiền Duy còn chưa kịp kịp trả lời, đã bị Lý Sùng Văn nhét một tấm thiệp cưới màu đỏ vào tay.

"Mùa xuân sang năm, tôi tổ chức lễ cưới, cậu nhất định phải tới tham gia đấy nhé." Mắt anh sáng rực, "Lần này chẩn đoán nhầm, mặc dù sợ bóng sợ gió một trận, nhưng cũng không phải là chuyện xấu, chí ít cũng cho tôi biết, hóa ra bên cạnh luôn có một người đang quan tâm chăm sóc tôi, cho dù tôi có bệnh tật cũng không rời bỏ tôi. Lần này sức khỏe có vấn đề, cũng coi như cho tôi lời cảnh cáo, để tôi điều chỉnh lại thời gian làm việc, giờ thì cuối cùng tôi cũng biết, trong cuộc sống ngoại trừ công việc, hóa ra còn nhiều chuyện tốt đẹp như thế." Anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, "Nhớ là phải đi chung với Lục Tuân nhé."

Tiền Duy ngẩn người, rồi cũng bật cười, cô hào phóng gật đầu.

***

Khi rời khỏi tòa án, Tiền Duy nhận được tin nhắn từ Lục Tuân.

"Tối mai anh về."

Bốn chữ đơn giản, phía sau là số hiệu và thông tin về chuyến bay.

Mặc dù ngày mai là sinh nhật của Lục Tuân, Tiền Duy hận không thể được nhìn anh từ sáng đến tối, nhưng biết rằng công việc của luật sư rất vất vả, chí ít ngày mai Lục Tuân có thể về vào tối muộn, Tiền Duy cũng thỏa mãn lắm rồi.

Cô ngẩng đầu lên, lúc này đột nhiên cô cảm thấy, ánh nắng hôm nay thật rực rỡ, tâm trạng của cô trong xanh như bầu trời trên cao, vừa nhẹ nhàng lại bình tĩnh, thời gian luôn lưu lại vết tích trên hình bóng mỗi người, nhưng cũng chưa từng bạc đãi bất cứ kẻ nào.

Khi bạn đã thực sự chuẩn bị để đón nhận hạnh phúc, có lẽ bạn mới phát hiện ra, hóa ra mọi thứ vốn là năm tháng tĩnh lặng.

***

Tiền Duy cố gắng chờ đến rạng sáng ngày sinh nhật của Lục Tuân chúc anh sinh nhật vui vẻ đầu tiên, hai người lại nói không ít lời ngọt ngào rồi mới chịu đi ngủ. Đến mức sáng sớm hôm sau, Tiền Duy tới văn phòng thì ngáp liên tục, đôi mắt rưng rưng nước vì thiếu ngủ.

"Tiền Duy, tối nay chúng tôi có buổi tiệc, chị có muốn tham gia không?"

Ngay lúc Tiền Duy đang nhập nhèm buồn ngủ, Tiểu Yến thần bí lại gần: "Đêm nay chúng tôi chuẩn bị. . ."

Tiền Duy không suy nghĩ gì, từ chối ngay: "Không được không được, tối nay tôi có chuyện rất quan trọng, hoạt động tập thể cũng không tham gia được đâu, để hôm khác đi."

Đùa à, đêm nay cô còn tổ chức sinh nhật cho Lục Tuân, chuyện gì cũng phải gác hết sang bên.

Tiểu Yến còn muốn thuyết phục: "Thật sự không được sao? Lần này chúng tôi khó lắm mới tập hợp được đủ mọi người, chỉ đợi đến tối nay. . ."

"Đừng đừng đừng." Trần luật sư đi ngang, cô cắt ngang lời Tiểu Yến, nói rất đường hoàng, "Hoạt động lần này của chúng ta ban đầu đã định là tự nguyện gia nhập, không thể ép buộc được, Tiền Duy của chúng ta nhất định có chuyện quan trọng vào tối nay nên mới không thể tới được, đúng không."

Tiền Duy cảm kích khẽ gật đầu, trong văn phòng luật của bọn họ ngày thường mỗi luật sư đều rất bận, thật ra mỗi năm ngoại trừ bữa tiệc cuối năm thì rất ít khi tổ chức hoạt động tập thể, vì thế lần này cô không tham gia, quả thực cũng có chút tiếc nuối: "Lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ tham gia, tôi bỏ tiền mời mọi người ăn cơm."

Tiểu Yến tranh thủ giơ điện thoại lên chuẩn bị ghi âm: "Nào, chị nói lại lần nữa đi, em ghi âm lại lấy bằng chứng."

Trần luật sư vỗ vai Tiểu Yến: "Đừng ghi âm làm gì, Tiền Duy của chúng ta há lại là người nói mà không giữ lời người? Tối nay chắc hẳn cũng không phải lấy cớ, nhất định thật sự có chuyện rất quan trọng, hẹn hò gì đó."

Tiểu Yến hoài nghi: "Nhưng em nhìn từ đầu đến chân Tiền Duy mỗi lỗ chân lông đều viết rõ chữ gái ế, tối nào chị ấy cũng ở lại văn phòng tăng ca, làm gì có người bạn trai nào chịu để bạn gái bỏ bê mình như thế?"

Trần luật sư biện hộ cho Tiền Duy nói: "Vậy không chừng tối nay người ta đi xem mắt ? Khiến cho người nổi tiếng nhất trên bảng ế suốt đời của sở chúng ta thoát ế, chuyện chung thân đại sự của Tiền Duy, dĩ nhiên so quan trọng hơn bữa tiệc tối nay của chúng ta! Cô nói xem có đúng không!"

"Khoan khoan. . . Bảng ế suốt đời? Thế em xếp thứ mấy?"

"Cô xếp thứ hai chứ sao."

"Thế giờ thì sao?"

"Giờ thì lên số một." Trần luật sư tốt bụng giải thích, "Bởi vì người xếp số một Lục par mấy ngày trước chẳng phải đã hôn nồng nhiệt một mỹ nữ nên đã mau chóng thoát ế đó sao!"

Tiền Duy chưa từ bỏ ý định: "Danh sách này do ai xếp thế?"

Trần luật sư nháy mắt: "Tôi đây!"

". . ."

Chờ Tiểu Yến đi rồi, Trần luật sư lại vẫn chưa đi, cô đứng bên cạnh Tiền Duy, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiền Duy biết thừa mà nói ngay: "Nói đi, có chuyện gì."

"Tôi mua rất nhiều poster của Lý Manh Yên, lần sau nếu có cơ hội gặp cô ấy thì cô có thể nhờ cô ấy ký tên cho tôi không?"

". . ." Tiền Duy nghĩ thầm, bản thân còn tưởng rằng Trần luật sư giải vây cho mình là xuất phát từ lòng yêu thương đồng nghiệp, quả nhiên lòng yêu thương đồng nghiệp không hề tồn tại.

***

Gần như là mất hồn mất vía chờ đến tận đêm, chuyến bay của Lục Tuân lại bị delay, Tiền Duy một mình ngồi chờ ở sân bay, trong lòng đầy lo nghĩ.

Cô chưa từng đứng ngồi không yên như thế, dường như từ khi ở bên Lục Tuân, thì cô không biết chờ đợi là gì nữa.

Chuyến bay bị delay mất một tiếng, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay, Tiền Duy đứng trước cửa ra, nhìn Lục Tuân dáng vẻ mệt mỏi đi ra, rõ ràng xung quanh có nhiều người như thế, nhưng Tiền Duy lại cảm thấy, trong mắt mình chỉ có nhìn thấy mỗi anh.

Cô vốn chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt người khác, lao thẳng về trước, ôm lấy Lục Tuân. Lục Tuân đặt rương hành lý xuống, rồi ôm chặt lấy Tiền Duy.

Hai người cứ thế ngang nhiên ôm nhau thật chặt giữa sân bay người qua kẻ lại, Tiền Duy hít một hơi quen thuộc ở cổ Lục Tuân, chỉ cảm thấy trong lòng dịu dàng hẳn.

Lục Tuân hôn lên tóc cô, giọng trầm thấp: "Thế nên, quà sinh nhật đêm nay của anh là gì?"

Tiền Duy nhìn đồng hồ, vẻ mặt uể oải: "Em đã đặt bàn trước ở nhà hàng Tây Michelin ba sao nổi tiếng khó đặt, nhưng quy định nhà người ta là không chờ người, nên nhất định phải đến đúng giờ, giờ chuyến bay đã bị delay mất một tiếng, nên mặc dù em đã gọi điện cho họ nói rõ, nhưng vẫn chẳng thể làm gì, đêm nay không thể. . ."

Lục Tuân kéo tay Tiền Duy hôn một cái: "Không sao, có em ở đây đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất rồi."

Tiền Duy lầm bẩm: "Vậy chúng ta đi ăn gì đây? Nhà hàng Michelin ba sao thì bị lỡ, ăn ở những nhà hàng khác thì lại không cảm thấy đặc biệt. . ."

"Ở bên em thì dù ăn quán vỉa hè cũng cảm thấy giống như đang ăn ở nhà hàng Michelin ba sao." Lục Tuân nhìn Tiền Duy, trong mắt lấp lánh như sao trời, nghiêm túc mà sâu thẳm, "Em chưa từng nghe người ta nói à? Ăn gì chưa bao giờ là quan trọng, mà quan trọng là ăn cùng ai." Anh khẽ cười, "Ở bên em, không ăn cũng chẳng sao, chỉ cần em ở đây là tốt rồi."

Lục Tuân lái xe đưa Tiền Duy về trung tâm thành phố, cuối cùng hai người cũng quyết định để tùy duyên.

Lục Tuân tiện tay chỉ vào một quán ăn ven đường: "Ăn ở đây đi, hợp duyên."

Đây là một quán ăn bình dân ấm áp, là một nhà hàng nhỏ, giá cũng không đắt, nhưng nguyên liệu nấu ăn tươi mới, sắc hương đều đủ vị, trong quán ăn đều là dân cư xung quanh đây, có người đưa con cái đến để chúc mừng con thi được thành tích cao, có những người bạn già uống bia nhắm chân gà ôn chuyện, cũng có đôi vợ chồng trẻ ra ăn ngoài, mặc dù quán không to lắm, cũng có rất nhiều tiếng ồn vì mọi người đang nói chuyện với nhau, nhưng Tiền Duy bất chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, trước kia cô đã từng chờ mong một tình yêu oanh oanh liệt liệt, mà lúc này cô mới hiểu được, con người khi còn sống, có lẽ cuối cùng rồi sẽ gặp được một người, khiến bạn cảm thấy cùng anh trải qua cuộc sống củi gạo dầu muối tương dấm trà mỗi ngày, cũng có thể trôi qua vui vẻ.

"Đúng rồi, Lục Tuân, em đang nghĩ, chúng ta công khai chuyện này với mọi người trong sở thế nào?" Tiền Duy uống nước chanh, có chút buồn bực, "Dùng cách nào đó không quá đột ngột để người ta chấp nhận sự thật này? Em cảm thấy thay đổi một cách dần dần sẽ tốt hơn, nếu không bọn họ sẽ không chấp nhận được. . ."

"Trong sở chúng ta đâu có quy định cấm tình yêu văn phòng, có gì cần phải thay đổi từ từ."

"Nói thì nói như thế, nhưng. . ."

Tiền Duy còn chưa nói xong, đã bị tiếng chuông điện thoại di động của Lục Tuân cắt ngang.

Lục Tuân nhấc máy nghe được vài giây, lông mày đã chau lại: "Được, tôi sẽ về lấy ngay."

Lục Tuân cúp điện thoại, mấp máy môi: "Anh phải về trước văn phòng trước đã. Cao Dương bên phòng pháp vụ nói là có một vụ án tranh chấp pháp lý cần tư vấn gấp, tài liệu bọn họ đã gửi về văn Phòng từ hôm qua, cho nên anh phải qua sở lấy tài liệu trước đã."

Tiền Duy có chút thất vọng: "Vậy chẳng phải tối nay anh vẫn phải tăng ca đấy sao?"

Giọng Lục Tuân lại rất dịu dàng "Chờ em ngủ rồi anh mới làm." Anh xích lại gần bên tai Tiền Duy, "Đêm nay về nhà cưới của chúng ta nhé?"

Mặt Tiền Duy đỏ lựng: "Nhà cưới nào cơ?"

Lục Tuân nghiêm túc nói: "Trước kia anh biết chẳng mấy chốc chúng ta sẽ kết hôn, cho nên đã chuẩn bị nhà cưới xong rồi, cuối cùng phải chờ đến tận 28 tuổi, đêm nay phải đưa nữ chủ nhân của nó tới xem."

Hai người ân ân ái ái cùng nhau trở về văn phòng luật, lúc này đã là chín giờ tối, các thành phần tri thức trong tòa nhà đều đã về hết, trong thang máy không còn một ai, Lục Tuân dường như cố gắng nhịn lắm rồi, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, anh cúi người xuống, đè Tiền Duy vào tường thang máy khẽ hôn.

Hai người hôn nhau, cho đến khi thang máy vang lên "Tinh" một tiếng mới buông ra, nhưng mà một số việc, một khi đã bắt đầu, thì dường như không phanh lại được, Lục Tuân nhìn Tiền Duy với ánh mắt cô đơn, Tiền Duy cũng không ngại ngần, cô chủ động kiễng chân lên, ngẩng đầu hôn Lục Tuân nồng nhiệt.

Hai người cứ duy trì tư thế ôm hôn như vậy, Lục Tuân một tay ôm Tiền Duy, một tay kia thì quẹt thẻ mở cửa.

Nhưng điều khiến Tiền Duy và Lục Tuân đều bất ngờ chính là, vừa tích thẻ "tạch" một tiếng ngoài cửa văn phòng thì ——

"Surprise!"

Cùng âm thanh vừa vang lên, "Bập" một tiếng, có người mở công tắc đèn, hóa ra ở khu làm việc đen xì, đột nhiên đèn sáng rực lên. . .

"Lục par sinh. . . sinh. . . shật. . ."

Cảnh Tiền Duy đang ôm Lục Tuân hiện ra lồ lộ trước mắt bốn mươi lăm vị đồng nghiệp trong sở, hai phe nhìn nhau. . .

Xem ra Tiền Duy lo lắng phải công khai chuyện của mình và Lục Tuân đang hẹn hò thế nào, căn bản là lo bò trắng răng rồi. . . Bởi vì chuyện đó là không cần thiết. . .

Trong tất cả các đồng nghiệp ở đây, Tiểu Yến là có vẻ ngạc nhiên nhất, cô trợn mắt há mồm, dường như có thể nhét một quả trứng đà điểu vào miệng cô nàng: "Lục par? ? ? Tiền Duy? ? ? Hai người? ? ?"

Bị bốn lăm đôi mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm, Tiền Duy chỉ cảm thấy hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhất là vừa rồi cô còn nằm trong lòng Lục Tuân hôn anh nhiệt tình! ! ! Trời ạ! ! ! Cô đang làm gì trước mặt các đồng nghiệp đây! ! ! Xấu hổ cứ như đang bị bắt gian vậy! ! !

Cô nghĩ, hóa ra đây chính là hoạt động tập thể mà các đồng nghiệp nói đây! Tại sao lại không nói rõ ràng với cô, hoạt động tập thể chính là tổ chức sinh nhật cho Lục Tuân? !

Mà cứ như không phải người trong cuộc của sự kiện vừa rồi, thái độ của Lục Tuân tỉnh táo hơn nhiều, anh vẫn duy trì sự uy nghiêm vốn có của mình, chỉ thản nhiên nhìn lướt quá các đồng nghiệp, không hề xấu hổ hoặc ngại ngùng, anh nói với giọng đầy tự tin: "Tôi và Tiền Duy sẽ kết hôn trong vòng ba tháng tới, đến lúc đó sẽ mời mọi người uống rượu mừng. Chính là như vậy."

Tiền Duy mặt mờ mịt: "Chờ chút, anh còn chưa cầu hôn em mà!"

Lục Tuân nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Nhưng chẳng phải em đã cầu hôn anh lúc ở sân bay đó sao? Anh đồng ý."

Tiền Duy: ? ? ?

Các vị đồng nghiệp: ? ? ?

"Ba tháng á? Tại sao là trong vòng ba tháng thì kết hôn?"

"Bởi vì anh đã hỏi rồi, nếu muốn tổ chức hôn lễ tại nhà hàng rượu ngon nhất của thành phố A thì gần nhất là ba tháng nữa."

". . ." Tiền Duy ngẫm nghĩ, tên nhóc Lục Tuân này im hơi lặng tiếng thật, vậy mà trong lòng lại chuẩn bị như thế một vở kịch như thế!

Trần luật sư phản ứng đầu tiên, cô nàng chân chó nói: "Chúc mừng Lục par Tiền Duy như cây liền cành! A ha ha ha! Tôi thấy hai người rất xứng đôi đấy! Thật ra Tiền Duy và Lục par của chúng ta, vẫn luôn nằm trong top ba người đứng đầu bảng xếp hạng ế dài của sở chúng ta, tôi vẫn còn đang nghĩ, hai ngươi điều kiện tốt như vậy, thoát FA nhất định chỉ mất vài phút, a ha ha ha."

Tiền Duy rất muốn chất vấn Trần luật sư, cái bảng xếp hạng ế dài ấy đâu rồi? Cô ăn hết rồi à? ? ?

Ngay khi Tiểu Yến còn đang lơ tơ mơ như lọt vào sương mù: "Nhưng. . . Nhưng Lục par trước đó không phải đang hẹn hò vớ mỹ nữ váy đỏ sao? Nụ hôn nhiệt tình ở cửa khách sạn đó, mọi người không phải đều thấy. . ."

"Là Tiền Duy." Lục Tuân lời ít mà ý nhiều giải thích, "Tôi chỉ có duy nhất Tiền Duy." Anh nhìn lướt qua mọi người, "Chuyện tối nay tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, theo lý mà nói người bên văn phòng luật Cao Dương rất cẩn thận, không bao giờ gửi tài liệu tranh chấp khẩn đến văn phòng mà một ngày sau mới thông báo cho tôi, cho nên đây mọi người đã lập kế hoạch trước phải không?"

Có người nơm nớp lo sợ nói: "Ừ thì. . . Chúng em chỉ muốn tạo sự ngạc nhiên khi anh về văn phòng thôi. . ."

"Đúng vậy đúng vậy! Trước giờ, anh em trong văn phòng được Lục par chỉ bảo rất nhiều, mặc dù anh là sếp nhưng cảm giác học hỏi được rất nhiều, cho nên trong lòng luôn cảm kích, nhất là em tốt nghiệp một trường đại học cũng không chuyên cho lắm, nhưng Lục par vẫn chấp nhận cho em một cơ hội được làm việc ở đây. . ."

"Đúng thế, Lục par cứ như ngọn đèn chỉ hướng, chiếu rọi con đường đời em. . ."

Một bầy chân chó, cùng nhau tổ chức biểu đại hội diễn lên màn tâng bốc Lục Tuân.

Tiền Duy vô cùng không phục: "Mọi người chẳng có lòng tự trọng gì cả? Lục Tuân tốt như thế sao? ? ?"

"Nếu không tốt, vừa rồi chị ôm Lục par của chúng em làm gì a!"

". . ."

"Được rồi." Lục Tuân rốt cục cũng mở miệng kết thúc, "Tóm lại, tôi đang hẹn hò với Tiền Duy, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi không? Nếu không thì mọi người có thể tiếp tục tổ chức sinh nhật cho tôi."

"Không thành vấn đề! Ha ha!"

"Không có không có."

". . ."

Tiền Duy cứ thế nhìn mọi người khí thế bừng bừng lôi bánh ngọt ra, châm nến cho Lục Tuân.

Cô vẫn còn đang trong cơn mơ màng, vì chuyện Lục Tuân và Tiền Duy hẹn hò đã lộ, nên các đồng nghiệp cũng thoải mái hẳn, mọi người tùy ý trò chuyện bát quái, chém gió về các khách hàng cực phẩm, cùng nhau cười vui nhìn Lục Tuân thổi nến cầu nguyện, sau đó chia nhau ăn bánh ngọt.

Mặc dù không có thế giới riêng của hai người, nhưng khi Tiền Duy ăn thử một miếng bánh ngọt, cô vẫn cảm thấy thế này cũng rất ngọt.

Có thể ở bên Lục Tuân, có thể nhận được những lời chúc phúc từ mọi người, có người yêu, có đồng nghiệp và bạn bè cùng sóng vai chiến đấu, những điều đó vốn là một chuyện tuyệt vời mà xa xỉ.

*****


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net