Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đới Duy Tư, ngươi nói xem tại sao xung quanh lại yên tĩnh như vậy.

Miêu tộc Thánh nữ - Lệ Nhạc hỏi.

-Chị Lệ Nhạc, sẽ không phải là có ma chứ.

Cổ nhĩ cũng không sợ mà còn hơi chờ mong . Thú nhân tinh cầu coi ma là linh hồn tổ tiên quay lại thăm bọn họ, vì vậy họ rất vui vẻ khi có ma đến.

-Nghe nói ma có thể làm mọi thứ xung quanh kính sợ đến không dám phát ra âm thanh, nhưng nó chỉ tới vào ban đêm.

-Ta không nhìn thấy bất kỳ linh hồn nào.

Người có mắt Âm Dương, cũng chính là Mộc Nhã nói.

Mọi người gật đầu, trong lòng lại càng đề cao cảnh giác.

Tổ 6 người đi vào rừng Mạch Lạp để hoàn thành lễ trưởng thành năm 5 tuổi, họ vì cùng lứa tuổi và được Cơ Tuyệt khá quan tâm nên cũng thân thiết.

Lễ trưởng thành là mọi tộc thú nhân công nhận, họ phải vào rừng Mạch Lạp, vượt qua nguy hiểm lấy được nước Thánh về.

Mà 6 người tuy cùng lứa nhưng vẫn cách nhau vài tháng, Đới Duy Tư, Mộc Nhã , Lệ Nhạc lớn tuổi hơn một chút nên làm anh chị.

Còn người có dị năng Ngôn Linh bị mọi người gọi là người câm, thời gian quá lâu hắn đã quên tên thật của mình nên hắn tự đặt tên cho mình lần nữa, là Ngữ Kha.

-Róc rách.....

Có tiếng nước, Cổ nhĩ vui vẻ..

-Ta cứ cảm thấy đường đi quá thuận lợi, tộc trưởng đã dặn là rất nguy hiểm mà?!

-Đất mềm hơn lúc nãy.

Thương Vũ trả lời.

-Đất mềm?

-A!

-Cổ nhĩ!

Phụt phụt!

5 người còn lại còn chưa kịp làm gì đã bị thứ gì đó kéo xuống lớp đất mềm mại dưới chân.

-Đây là đâu?

Mọi người rơi xuống một tầng cỏ xanh mềm mại, mềm mại đến nỗi mọi người chẳng bị một chút thương tổn do bị rơi xuống.

Lệ Nhạc không do dự dùng dị năng hệ Quang thắp sáng xung quanh.

-Đẹp quá.

Lệ Nhạc nói . Mọi người nhìn thảm cỏ xanh mơn mởn, nhưng yên tĩnh này mà rùng mình. Trực giác của động vật khiến họ cảm thấy nơi này nguy hiểm.

Liếc mắt nhìn nhau, lại rùng mình.

-Quá yên tĩn

-A! Ngứa quá!

Cổ nhĩ vừa gãi đôi chân ngứa ngáy, vừa la hét.

Đôi chân trắng trẻo bị gãi nhanh chóng hiện lên vệt hồng, nhưng điều nguy hiểm nhất là nó đang bị ăn mòn!

-Nhanh rời khỏi mặt cỏ!

Không biết ai hét lên.

Đới Duy Tư dùng dị năng hệ Hỏa đốt ra một con đường, mọi người cùng chạy theo hướng đó, nhưng vẫn dính một chút cỏ xanh làm bọn họ ngứa đến khó chịu, khi chạy đều cố gắng chà sát bàn chân với mặt đất.

Cũng không lâu lắm, mọi người rời khỏi nơi quỷ quái ngứa ngáy kia, nhưng chân ai nấy đều bị chà sát đến chảy máu.

Bây giờ họ mới để ý, không biết từ bao giờ , giày của họ đã bị cỏ xanh ăn mòn.

-Hô, thật mệt!

Vài người chống tai lên đầu gối than thở.

-A! Mau nhìn! Thật nhiều rắn!

Máu tươi từ trước đến giờ luôn thu hút động vật ăn thịt, nơi quỷ quái này cũng không ngoại lệ.

Bây giờ bọn Lệ Nhạc đang đứng trước một vách đá, một bên là vực thẳm có rất nhiều rắn đang bò lên, đằng sau là đống cỏ xanh mơn mởn tươi tốt đang đung đưa trong khi không có gió, con đường Đới Duy Tư dùng lửa đốt ra sớm đã bị cỏ xanh bao phủ.

-Làm... Làm sao đây....

Cổ Nhĩ run rẩy, vốn nơi này không có ánh sáng lại càng âm u hơn, tựa như sắp mưa.

-Bên kia có đường!

Ngữ Kha chỉ vách đá bên kia nói, vốn con đường mơ hồ nho nhỏ sau khi bị Ngữ Kha nói dần hiện ra rõ ràng và to hơn ban đầu một chút, nhưng con đường nguy hiểm cũng chỉ đủ một người bước qua, trượt chân một cái là rơi vào miệng rắn.

-Mọi người sẽ an toàn đi qua.

Ngữ Kha vận dụng dị năng, nhưng dị năng quá nghịch thiên nên cho dù mới vận dụng hai lần cũng làm hắn suy yếu.

Nhưng dị năng nghịch thiên chính là nghịch thiên, tuy vài lần suýt bị rắn cắn, vài chục lần suýt bị trượt chân, nhưng cuối cùng mọi người vẫn bình an đi qua.

Đi theo con đường nhỏ ra đến bên ngoài, mọi người đều kinh ngạc, đây là một động phủ tràn ngập những thứ quý giá.

Mọi người vui mừng mà nhào về phía bảo vật kia.

-Tỉnh lại đi, đây chỉ là giả!

Lệ Nhạc lớn tiếng la, là dị năng hệ Quang, sự thuần khiết tinh thuần của nó làm cô không sa vào ảo giác tốt đẹp đến quá mức này.

Nhưng, không có tác dụng, nhưng người kia như không nghe thấy, vẫn cẩm lên những bảo vật vô giá, ôm vào ngực.

Đấy là trong mắt họ, trong mắt người tỉnh táo như Lệ Nhạc, họ chỉ vơ vét không khí rồi ôm vào ngực thôi.

Lệ Nhạc cau mày, đi đến lay từng người một, nhưng như cũ, họ vẫn không phản ứng. Trong lòng rất lo lắng nhưng Lệ Nhạc cố bình tĩnh để nghĩ cách.

Như nghĩ ra điều gì, cô vận dụng dị năng của mình bao quanh mọi người, dị năng hệ Quang ấm áp nhẹ nhàng vây quanh mọi người, xua đuổi đi những ảo cảnh không có thật.

Mọi người dần tỉnh táo, trước mắt họ là một hồ nước lam nhạt không có nguồn.

-Nước Thánh!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC