Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hang dã thú là một hang động do nó tự đào, đi vào khá lâu trong động có hai lối rẽ, hắn nhìn nhìn, rồi lết thân thể về phía cái lối khô ráo hơn.

Vì không có giầy mà hang động lại rất nhiều đá nhọn, hắn bây giờ cảm nhận được cái gì gọi là "bước đi trên lưỡi đao" trong truyện nàng tiên cá rồi.

Từng bước một đều đau nhức khó chịu, những lưỡi đá không phải nhọn hoắt nhưng với đôi chân đầy vết thương của hắn thì không khác là mấy.

Hang động rất dài, càng vào lại càng tối thui, vận dụng một ít dị năng đã sắp cạn kiệt tới nơi của mình, thắp sáng một chút trong hang động tối tăm, cố gắng tránh đi những phiến đá nhọn, may mà khi đào hang con dã thú kia không đào nhiều lối rẽ, hắn thở phào.

Sau khi đi vào không biết đã bao lâu, hắn cuối cùng cũng đến một nơi rộng hơn. Dị năng quá yếu hắn căn bản chiếu không đến điểm cuối của nơi này, dẫm lên những bộ xương khô trùng trùng điệp điệp, hắn cảm thấy dưới chân dường như không còn đau như ban nãy nữa.

Hắn đi vào hang động một phần là vì an toàn, một phần là vì hắn cần tìm gen thích hợp. Bây giờ nơi này toàn xương dã thú, hắn không tin nhiều như thế này mà lại không có gen của con nào hợp với mình.

Không chậm trễ, hắn nhanh chóng bảo Hệ Thống kiểm tra ra loài động vật nào có khả năng dung hợp với hắn cao nhất. 

Cuối cùng cũng tìm được một đoạn xương chẳng biết của con gì có khả năng dung hợp 100% với  hắn.

[Ký chủ có muốn dung hợp bây giờ?]

-Có.

Không do dự, hắn trả lời, căn bản  không cân nhắc con vật mình sẽ dung hợp là gì, không cân nhắc gen của nó mạnh hay yếu, không cân nhắc nó có thể khiến dị năng  hay thể năng vì dung hợp mà xuống cấp hay không, vì Cơ Tuyệt tin tưởng, thiên tài 1% là nhờ thông minh, 99% là nhờ cố gắng.

"Hinh nhi... "

Nắm chặt mặt dây chuyền cũng cùng xuyên qua, hắn lẩm bẩm.

Hắn không thể chờ nữa, hắn càng không có tăng thực lực thì Hinh nhi sẽ càng nguy hiểm thêm một phần, với lại, không nói hắn có thể trụ thêm ở tinh cầu này bao lâu, chỉ riêng việc dã thú nào đó không sợ uy áp còn sót lại trong hang này, mà vào hang thì bây giờ hắn không còn sức lực để đánh.

Mà nếu hắn chết, Hinh nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm, hắn không cho phép chuyện đó xảy ra.

Vốn, quyết định vào hang này đã là một lần đánh cược. Cược thứ nhất là nơi này an toàn hơn, cược thứ hai là nơi này có gen dã thú hợp với hắn. Nếu thua thì sẽ chết, may mà hắn đã thắng.

Chẳng biết Hệ Thống dung hợp thế nào, chỉ biết hiện tại Cơ Tuyệt đã đau đến mức chính hắn cũng muốn tự sát.

So với nỗi đau này, cái gì là đạn bán xuyên thân, cái gì là gãy tay gãy chân,  cái gì là bị lửa thiêu, cái gì là bị dã thú cào bị thương, cái gì là bước đi trên lưỡi đau đều là mây bay.

Là một sát thủ, khả năng chịu đau của hắn có thể nói là hàng đầu, nhưng nỗi đau này... Giống như từng tế bào trên cơ thể bị xé rách, giống như tươi tươi sống sống rút gân ra, giống như từng dao từng dao đem thịt của hắn cắt ra, giống như đem xương của hắn tươi sống gõ nát.

-A!...

Hắn hét thảm một tiếng, thân thể  đau đớn đến mức hít thở một cái cũng là quá sức. Vết thương vốn rất nặng của hắn nay còn thảm hại hơn, móng tay vì nắm chặt quá mức mà đâu vào lòng bàn tay, máu tươi xuôi theo đó mà chảy ra, cả thân thể hắn chẳng có nổi một nơi lành lặn, nhưng cơn đau vẫn tiếp diễn.

-A!...

Đằng sau tấm lưng vốn đã huyết nhục mơ hồ của hắn giống như có cái gì đó ngọ nguậy, phá thân thể mà ra, đúng là một đôi cánh, do nhiễm huyết nhục lại không có lông nên nó rất xấu , nhưng bằng mắt thường có thể thấy, trên đôi cánh trụi lủi kia nhanh chóng mọc ra những chiếc lông vũ xinh đẹp, phần trên màu vàng  kim bên dưới là màu đỏ tươi mĩ lệ.

Cùng lúc đó, mái tóc vốn màu đen mềm mại của hắn nhanh chóng đổi màu và dài ra nhanh chóng, sau đó như đôi cánh kia , nó cũng có màu vàng kim tuyệt đẹp và ngọn tóc màu đỏ tươi diễm lệ.

Mà mu bàn tay máu thịt lẫn lộn  đang siết chặt bất ngờ bị đâm thủng, thì ra móng tay không biết từ lúc nào đã biến thành móng vuốt sắc bén, đâm xuyên qua lòng bàn tay thẳng đến mu bàn tay vẫn nhìn thấy một đoạn móng vuốt màu máu xinh đẹp đang thấm máu.

Đồng tử với hai màu sắc tuyệt mỹ đang dần chuyển sang màu vàng kim xinh đẹp, trong suốt như gương, dừng như có thể nhìn thấu mặt xấu xí vặn vẹo nơi đáy lòng người.

Cảm giác trên thân thể tự dưng mọc ra một thứ khác ( Cơ Tuyệt nhìn không thấy đằng sau cho nên hắn không nhìn thấy đôi cánh kia) là gì? Bây giờ được trải nhiệm, quý công tử kiêm sát thủ giết người không chớp mắt kiêm muội khống Cơ Tuyệt biểu thị, thật CMN đau a!

Đau đến mức hắn không muốn sống nữa, giống như sau lưng bị khoét hai cái lỗ sau đó cắm hai cái cây cột vài trăm kg vào trên người, chỉ nghiêng người một là cây cột cũng nghiên sang, chỗ bị khoét lại sâu hơn rộng hơn, đau đến người có định lực cao như Cơ Tuyệt cũng không chịu được.Thân thể thì giống như bị ngàn vạn cái châm nhỏ cắm lên , sau đó bị một chiếc búa đập lên những chiếc châm làm châm cắm da thịt sâu hơn, từng đợt từng đợt đau đớn như không có hồi kết này khiến hắn muốn tự sát để giải thoát.  Huống chi móng tay bỗng biến thành móng vuốt đâm qua lòng bàn tay nữa chứ.

Nhưng.... Hắn không thể  ..... Hắn không thể.... Hinh nhi.... Vẫn chưa an toàn..... Hinh nhi..... Hắn đã.... Hứa.... Hứa sẽ bảo vệ..... Con bé.....

Không chịu được nữa, hắn ngất xỉu.

***
Các vị có thương cảm cho tiểu mỹ thụ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC