Chương 43: Con hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Trong suốt tháng 8 sau đó, Đào Nhiễm không gặp Ngụy Tây Trầm. Ngụy Tây Trầm bình thường rất bám lấy cô, nhưng cả tháng nay anh không về khu cũ.

  Vì Đào Nhiễm chỉ mới bắt đầu học vẽ vào năm ngoái, cô hiếm khi về nhà vào cuối tuần, vì vậy đã đến thăm các di tích cổ xưa xung quanh. Theo lời của thầy Vạn, điều này có lợi cho việc trao dồi khí chất xuất chúng của một họa sĩ.

  Sự biến mất của Ngụy Tây Trầm khiến Phùng Kỳ cảm thấy áp lực, cô lặng lẽ hỏi Đào Nhiễm, "Hai người gần đây có cãi nhau không?"

  Đào Nhiễm lắc đầu.

  Lúc ở quán trà sữa, cô đã giải thích rõ ràng rành mạch nên sẽ không có hiểu lầm. Đào Nhiễm suy nghĩ một chút và nói với Phùng Kỳ: "Có lẽ anh ấyđang bận, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng vào tháng 6 năm sau."

  "Chắc vậy, ở trong trường học cũng nhiều trói buộc hơn so với bọn mình."

  Thực tế nửa tháng trước, Ngụy Tây Trầm đã gọi cho cô một lần, lúc đó đã rất khuya, 3 giờ sáng. Bên cạnh anh ồn ào, Đào Nhiễm không tỉnh táo, nghe giọng nói khàn khàn của anh: "Đào Nhiễm."

  "Hả?" Cô nhắm mắt lại, điện thoại kề sát bên tai, thật buồn ngủ.

  "Anh có khả năng phải đi có việc một thời gian ngắn. Em ở bên khu cũ phải ngoan ngoãn, anh về sẽ lập tức đến thăm em."

  Cô hơi bừng tỉnh: "Anh đi đâu vậy?"

  "Không đi xa lắm đâu."

  "Vậy anh trở về sớm."

  Bên kia giọng điệu dịu đi: "Được."

     Khi cô chuẩn bị ngủ tiếp, Ngụy Tây Trầm gọi cô: "Đào Nhiễm, em..."

  Giọng điệu mơ hồ của cô dâng lên nghi hoặc, Nguỵ Tây Trầm im lặng một lát, cuối cùng nói: "Ngủ ngon."

  Hiện tại đã nửa tháng trôi qua, Đào Nhiễm nghĩ lại liền cảm thấy có gì đó không đúng. Trong khoảng thời gian này, cô thường nói chuyện điện thoại với Ngụy Tây Trầm, đôi khi anh cúp máy và giải thích với cô rằng mình đang ở trong lớp. Đôi khi anh sẽ nói tiếp, hỏi cô ăn uống có ngon không, có gì vui không.

  Mọi thứ đều vẫn bình thường, nhưng Đào Nhiễm luôn cảm thấy bất an.

  Cuối tuần, cô dứt khoát thu dọn hành lý, lên kế hoạch về nhà một chuyến.

  Cô gọi cho Đào Hồng Ba trước, bên kia reo chuông thật lâu nhưng không có ai nhấc máy. Đào Nhiễm đoán ông chắc đang bận, vì vậy cô cũng không phiền ông nữa. Cô nghĩ nghĩ, đã gần ba tháng không về nhà, khi trở về nhất định sẽ khiến Trình Tú Quyên kinh ngạc.

  Đáng tiếc cuối tuần trường cấp ba Cẩm Thành cũng nghỉ lễ, nếu không cô có thể về thăm bạn học.

  Cũng may cô biết Ngụy Tây Trầm sống ở đâu, cô sẽ cho anh một bất ngờ bằng cách lặng lẽ đến đó.

  Đào Nhiễm buổi sáng xuất phát, đến khu biệt thự nhà mình lúc giữa trưa.

  Cô cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa, vừa đổi dép vừa cao giọng: "Mẹ ơi? Mẹ Trương ơi? Con về rồi đây."

  Trước đây mẹ Trương sẽ vui vẻ chào đón cô và giúp cô lấy ba lô. Nhưng căn biệt thự yên ắng đến lạ, tường trắng toát trở nên lạnh lẽo, cũng không cảm giác có hơi người.

  Đào Nhiễm cau mày, càng cảm thấy bất an: "Mẹ ơi?"

  Cô chạy khắp biệt thự nhưng không thấy Trình Tú Quyên, Đào Nhiễm gọi cho mẹ mình, giọng nữ trong điện thoại nhắc nhở mẹ cô đã tắt máy. Cô càng lúc càng hoảng hốt, đang định ra ngoài hỏi những người khác xem họ có nhìn thấy Trình Tú Quyên không thì cánh cửa mở ra với một tiếng cạch.

  Trình Tú Quyên mang rau trở lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đào Nhiễm, bà cau mày: "Bình tĩnh hơn một chút đi, bộ dạng lỗ mãng hấp tấp nhìn ra cái gì?"

        Đào Nhiễm thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ." Cô liếc nhìn đống thức ăn trong tay Trình Tú Quyên, "Mẹ đi mua thức ăn làm gì, mẹ Trương đâu?"

  Trình Tú Quyên đem đồ ăn vào trong bếp, Đào Nhiễm theo sau. Trình Tú Quyên nói với giọng điệu bình tĩnh đến khó tin, "Mẹ cho cô ấy nghỉ việc rồi."

  Đào Nhiễm ngẩn cả người, đầu óc mơ hồ: "Sao chứ, tại sao mẹ lại cho nghỉ việc? Mẹ Trương ở cùng chúng ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà đã làm sai điều gì sao? Cho dù bà..."

  "Đào Đào." Trình Tú Quyên cân nhắc một chút, quay người lại, giọng điệu của bà rõ ràng mệt mỏi. "Mẹ Trương không làm gì sai, nhưng chúng ta nuôi không nổi bà ấy nữa."

  Kể từ khi Đào Nhiễm 6 tuổi và gia đình Đào nhanh chóng phất lên, Trình Tú Quyên đã nghĩ một ngày như vậy sẽ đến. Họ chưa bao giờ là người giới thượng lưu thực sự, chỉ là những người bình thường đột nhiên được số phận ưu ái. Cho nên bà không cho phép Đào Nhiễm tiêu tiền bừa bãi, bởi vì bà sợ từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm thì khó.

  Trình Tú Quyên cứng ngắc, buộc tạp dề lại, giải thích với Đào Nhiễm đang ngơ ngác: "Hơn một năm trước, công ty của cha con gặp vấn đề, mấy ngày trước phó tổng tổng giám đốc cầm tiền trốn ra nước ngoài, hiện tại công ty đang lâm vào trạng thái nợ nần."

      Đào Nhiễm ngẩn người, tại sao chưa tới nửa năm lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

  Thấy mẹ bình tĩnh, cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mẹ, nợ bao nhiêu?"

  Trình Tú Quyên đang cắt mướp đắng, nghe thấy liền dừng dao lại một chút: "Ba mươi triệu."

  Đào Nhiễm hít một hơi: "Có thể mượn tiền xoay chuyển công ty không vậy? Có lẽ..."

          Trình Tú Quyên chỉ lắc đầu, Đào Nhiễm ngay lập tức hỏi: "Cha đâu mẹ? Cha đi đâu rồi ạ? Cha có sao không mẹ?"

  Cho dù bây giờ trong lòng hoảng loạn đến đâu thì sự an toàn của những người thân trong gia đình vẫn là điều quan trọng nhất. Đầu óc cô trống rỗng, không dám suy đoán gì nữa. Mùa hè nóng bức nhưng đầu ngón tay Đào Nhiễm bất giác trở lên lạnh buốt.

             Trình Tú Quyên không nấu ăn nữa, bà kéo Đào Nhiễm đến ghế sô pha ngồi xuống: "Ông ấy đi nghĩ cách xem xử lý được không."

  "Có cách nào sao mẹ?" Đào Nhiễm cảm thấy đối với tình huống bên bờ vực này, cô nghĩ không ra biện pháp nào tốt.

  Trình Tú Quyên vuốt tóc con gái, ánh mắt phức tạp: "Nói mẹ nghe đi, có phải con cùng Ngụy Tây Trầm ở bên nhau hay không?"

  Hôm nay có quá nhiều đòn chí mạng, môi Đào Nhiễm tái nhợt, cô chậm rãi gật đầu.

  Trình Tú Quyên lại khác thường không mắng cô, không nói rằng cô không làm việc hẳn hoi, chậm trễ học tập lại còn yêu sớm. Bà tràn đầy bất lực, ai có thể ngờ rằng Ngụy Tây Trầm sẽ là khúc gỗ duy nhất cho gia đình họ bám vào thời điểm này?

  Bà không muốn giấu Đào Nhiễm, chính bà là người tự tay nuôi dưỡng Đào Nhiễm, sợ nhất cũng là để Đào Nhiễm bị tổn thương.

  "Cha con dẫn Ngụy Tây Trầm đến thành phố W." Trình Tú Quyên trong mắt hiện lên một tia buồn bã, "Ngụy Tây Trầm là chắt của Ngụy nguyên soái, nhưng hắn chỉ là con hoang, cha con từng tham gia buổi đấu giá dành cho những nhân vật nổi tiếng ở thành phố B, biết rõ xí nghiệp nhà họ Ngụy đứng đầu ngành kinh doanh, mà gia tộc nhà họ Ngụy lại ở thành phố W, cha con hy vọng dùng một giọt máu rơi này đổi lấy cơ hội giúp đỡ từ nhà họ Ngụy."

  Đào Nhiễm cảm thấy như thể cô đang đọc truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng nhiều điều kỳ quái trước đây với cô giờ đã trở nên rõ ràng. Ví dụ như tại sao cha cô lại đến Thanh Từ để quyên góp tiền, và tại sao hơn một năm trước ông lại đưa Ngụy Tây Trầm về nhà.

 Ông đã bày bố cục, bồi dưỡng một cây rụng tiền từ vài năm trước. Đáng tiếc Ngụy Tây Trầm nhận ra động cơ của Đào Hồng Ba không trong sạch nên đã dọn ra khỏi nhà họ Đào.

  Cho nên Đào Hồng Ba hy vọng rằng Đào Nhiễm và Ngụy Tây Trầm sẽ có một mối quan hệ tốt, Ngụy Tây Trầm biết rõ Đào Nhiễm với hắn là một đầm lầy, nên cho dù anh tránh nhà họ Ngụy, nhưng anh vẫn đi về phía Đào Nhiễm.

  Nửa tháng trước, Ngụy Tây Trầm gọi cho cô chính là lúc anh và Đào Hồng Ba rời đi.

          Một người kiêu ngạo như anh lại quay về với danh nghĩa đứa con hoang, khuất phục bản thân, "nhận tổ quy tông", tất cả là vì cô. Đôi mắt  Đào Nhiễm đau xót, trái tim cô đau nhói. Cô che ngực, cảm giác như nó sắp bị đá đến nơi.

  Ngụy Tây Trầm không cần phải như vậy, cô biết Ngụy Tây Trầm ở Thanh Từ lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, thế lực của anh cũng dần dần thành lập, nếu cho anh thời gian, thêm mười năm nữa thôi, anh có thể trở thành người có khả năng áp đảo tất cả mọi người.

  Anh nỗ lực như vậy, nhưng bây giờ dường như trở nên vô nghĩa.

  Một đứa con hoang, con của một gái điếm... đó là tất cả những gì anh phải gánh chịu.

  Trình Tú Quyên lau nước mắt cho Đào Nhiễm và nói: "Đừng khóc." Nhưng Trình Tú Quyên biết thực tế tàn khốc hơn nhiều. Ngụy Tây Trầm không phải là giọt máu duy nhất trong nhà họ Ngụy, anh ta còn có một người anh trai và một em gái cùng cha khác mẹ.. . Anh trai năm nay 25 tuổi, là người thừa kế chân chính nhà họ Ngụy.

  Nhà họ Ngụy có lẽ ... sẽ không chấp nhận một thứ dư thừa sỉ nhục là anh. Ngay cả khi chấp nhận, cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ dàng. Cho dù nhà họ Ngụy có hiển hách và thịnh vượng đến đâu, đó cũng không phải là thứ mà Ngụy Tây Trầm có thể chạm vào.

  Đào Nhiễm khóc rất thương tâm, Trình Tú Quyên nhắm mắt lại. Là nhà họ Đào ích kỷ, nhưng nếu họ không làm vậy thì Đào Hồng Ba sẽ sống không nổi.

  "Mẹ, con đi thành phố W tìm Ngụy Tây Trầm, bọn họ ở đó lâu như vậy, vì sao không có tin tức? Xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ liệu có bị đánh đập không?"

  Trình Tú Quyên thở dài, bà hiếm khi thấy Đào Nhiễm như thế này. Bà đồng ý: "Được, mẹ sẽ đưa con đi.."

  Có thể xem một lần, ít ra cũng cảm thấy đỡ hơn. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net