Nắng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Giai đoạn mờ ám chưa chính thức hẹn hò, lần đầu tiên gặp mặt!

Cuộc sống vườn trường của sinh viên nam thực phong phú, Quý Hướng Không vừa mới kết thúc buổi huấn luyện đội bóng rổ, đồng đội quyết định tự thưởng cho chính mình một bữa nướng, ôm vai bá cổ ra khỏi sân vận động.

Quý Hướng Không bị ôm cổ kéo về phía trước, nhưng ánh mắt hắn lại không ngừng hướng về phía khán đài.

Ánh nắng vàng ấm áp được ô kính đón đỡ biến thành những miếng bánh quy caramel, ngay ngắn rơi trên ghế ngồi màu xanh nhạt, theo từng bậc từng bậc cầu thang nhảy nhót đến chỗ thiếu niên có hai răng chiếc răng thỏ đang nở nụ cười tươi rói rực rỡ.

Sân vận động buổi chiều cuối tuần đều để cho đội huấn luyện dùng, không có trận đấu, ngồi ở khán đài hấu hết là người nhà của đội viên, hoặc nên nói, là người nhà dự bị của đội viên.

Thái Đinh đã tới vài lần, Quý Hướng Không nhớ rõ cậu.

Ngồi trên khán đài ngay mặt đón nắng, Thái Đinh hơi hơi nhíu mày, cậu nhìn không rõ tình hình, rướn cổ phóng tầm mắt xuống dưới, huấn luyện hẳn là kết thúc rồi.

Đội ngũ huấn luyện rất đông, cậu nhất thời không nắm rõ Quý Hướng Không đang ở nơi nào.

Bộ dạng ló đầu ra nhìn ngó lung tung của cậu đều bị Quý Hướng Không cất cả vào đáy mắt, ngoan ngoãn chọc người ta yêu thích không thôi.

Tuy rằng đã đến được vài ngày, chẳng tìm kiếm ai. Không giống những cô gái táo bạo cầm chai nước đứng đợi ở cánh gà, Thái Đinh lúc nào cũng ngồi trên khán đài cách rất xa, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, rồi lại vùi mặt xuống hí hoáy vẽ tranh.

Quý Hướng Không vẫn luôn hiếu kì, dáng người trên vải tranh sơn dầu của cậu rốt cuộc là ai.

Chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp, mỗi lần Quý Hướng Không kết thúc huấn luyện, ngẩng đầu nhìn qua, Thái Đinh đã không còn ở đó nữa.

Hôm nay xem như rất hiếm thấy, Thái Đinh ngồi lại tới cuối cùng.

Ánh mặt trời bên ngoài sân vận động biển đổi thất thường, nắng chiều trầm xuống phía tây, không trung xanh thẳm nhiễm lên một sắc vàng ấm, vài đám mây hồng từ chân trời phía xa xôi bay tới, dừng lại chốc lát liền tiêu tan.

Phong cảnh đẹp chỉ trong nháy mắt, Quý Hướng Không cùng đồng đội ra tới cửa, đột nhiên nghĩ nghĩ gì đó, tách khỏi đám người chạy ngược vào trong.

"Cậu đi đâu!" Đồng đội bị bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác.

"Các cậu cứ đi trước đi!" Quý Hương Không đến đầu cũng lười ngoảnh lại.

Thái Đinh thu hồi ipad, ngồi trên khán đài trống rỗng.

Cảm xúc của cậu hôm nay không tốt lắm, Quý Hướng Không chạy trên sân nhiều như vậy, Thái Đinh vẫn không nắm được chính xác động tác của hắn, sửa đi sửa lại vẫn không hài lòng, liền ngồi ngốc một chỗ trừng mắt phân cao thấp với người trong tranh.

Suy nghĩ còn dừng lại ở khoảnh khắc xoay người siêu soái của Quý Hướng Không, Thái Đinh nhịn không được khúc khích cười hai tiếng, ngòi bút chọc chọc màn hình, miệng nhỏ rầm rì: "Bảo bảo hiếu động."

Hai cánh môi hoa mấp máy phát ra tiếng động, vốn là trêu chọc vô tình, trong miệng Thái Đinh đi dạo một vòng liền đọc ra ngoài, bởi vì quan hệ của bọn họ vốn là không quen không biết, càng trở nên mơ hồ.

Bảo bảo.

Thái Đinh cong môi bật cười.

Chút âm thanh ở nơi trống trải được khuếch đại vô hạn, đụng trúng vách tường, phát ra tiếng vọng nho nhỏ.

Tiếng cười cùng tiếng bước chân vang lên rõ rệt, hai người đồng thời bị tiếng vang thu hút, Thái Đinh quay đầu lại nhìn, cái người ban nãy vừa mới chạy tới chạy lui trong đầu mình, như thế nào lại chạy ra ngoài, đứng trước mặt cậu mất rồi.

"Nghĩ cái gì mà cười vui vẻ vậy."

"Sao anh ở đây!"

Hai người đồng thanh lên tiếng hỏi đối phương.

"Cậu biết tôi?"

"Anh biết tôi?"

Lại đồng bộ một cách thần kỳ, tần số của hai người bọn họ dường như là trời sinh hòa hợp trong một cuộn băng.

Ánh nắng tắt dần, trời chiều đỏ ửng nhuộm màu lên hai má của bọn họ.

Thái Đinh da mặt mỏng dễ thẹn thùng, ánh mắt mơ hồ hệt như một bé hồ điệp mềm mại, ngắn ngủi đậu trên đáy mắt trong suốt của Quý Hướng Không, lại tung cánh bay đi.

Quý Hướng Không ngồi xuống bên cạnh Thái Đinh, người không giỏi ăn nói suy nghĩ một lúc lâu, mới cân nhắc trả lời hai câu hỏi của Thái Đinh: "Tôi biết cậu, Thái Đinh."

Nói xong câu này, lập tức im lặng.

Nghĩ nghĩ, Quý Hướng Không lại tiếp: "Tôi ở đây, là muốn, hẹn cậu đi ăn."

Quý Hướng Không không biết nên giải thích hành vi lỗ mãng này của hắn như thế nào, đối với người chưa quen biết đã mạo muội mời cơm, hình như không phải phép cho lắm.

Nhưng thời khắc hắn quyết định chạy tới đây, trong đầu không kịp tự hỏi nhiều như vậy, hắn muốn bắt lấy cái đuôi nhỏ của đám mây sắp tan biến đi, không cho nó cơ hội trốn chạy khỏi hắn.

Nghe vậy, Thái Đinh hai mắt mở lớn khó mà tin được, quay đầu nhìn Quý Hướng Không: "Mời tôi? Ăn cơm?"

Quý Hướng Không gật gật đầu, căng thẳng cấu véo mép quần, chưa kịp nghĩ ngợi xong khoang mũi đã phát ra một tiếng "ừm" ngắn tũn, sợ Thái Đinh hỏi nhiều hơn hai câu, truy tới nguồn gốc, hắn thực sự sẽ không giải thích nổi, gần đây là làm thế nào hỏi thăm khắp nơi về đóa hoa thơm trong viện mỹ thuật này.

Thời gian giống như một cuộn phim được kéo dài vô hạn, Quý Hướng Không cùng Thái Đinh sóng vai đi dưới ánh nắng kiêu ngạo cuối ngày.

Lá cây đầu thu rụng xuống lặng lẽ ngủ trên một mảnh vàng óng, lá xanh lá đỏ trộn lẫn vào nhau, hệt như bảng màu vẽ bị lật đổ.

Chiếc bóng sau lưng càng lúc càng dài, loạng choạng trùng điệp lên nhau.

Hai người đứng cách nhau một khoảng vừa phải, đủ chỗ cho một vầng sáng đi lướt qua vai.

Đến khi hai người lên xe chuẩn bị xuất phát, nắng chiều phía chân trời tích góp từng tí một, dâng ra hào quang cuối cùng, đó là thời khắc rực rỡ nhất.

Thái Đinh bị cảnh đẹp cuốn hút, cười đến là vui vẻ. Nhất thời hứng khởi, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Quý Hướng Không: "Anh xem, hoàng hôn đẹp quá."

Hành động lớn mật này làm mặt Thái Đinh càng thêm đỏ, ý thức được bản thân vừa làm gì, liền nhanh chóng rụt tay lại giấu vào trong áo.

Thật sự quá choáng váng, Thái Đinh ở trong lòng âm thầm lè lưỡi.

Quý Hướng Không được kéo mà sửng sốt, độ ấm nơi đầu ngón tay của Thái Đinh thông qua vải vóc tiến vào trong ngực hắn.

Hắn nhìn theo phương hướng mà Thái Đinh chỉ, mặt trời giống như lòng đỏ trứng tròn ủng treo ở phía xa xa, Thái Đinh đắm chìm trong ánh nắng nhu hòa, trời chiều ngoài cửa sổ chẳng qua chỉ là một lớp nền điều chỉnh sắc thái, hợp vào nhau tăng thêm sức mạnh cho bối cảnh, nhưng không đủ hấp dẫn.

Phong cảnh chân chính, là Thái Đinh đang ngồi bên cạnh cửa kính ô tô.

Cậu cái gì cũng không cần làm, chỉ ngồi một chỗ, đã đủ đẹp rồi.

Thái Đinh lấy điện thoại chụp ảnh, ma xui quỷ khiến, Quý Hướng Không cũng lôi điện thoại ra, nhẹ nhàng ấn nút chụp, đem phong cảnh thực sự trong mắt hắn cất giữ vào album, tính cả hoàng hôn đẹp đẽ của ngày hôm nay, cùng nhau ở trong khuông lưu trữ thật lâu thật lâu, mãi không phai màu, mãu không ố vàng, vĩnh viễn đều sống động tươi mới như vậy.

Nghe thấy điện thoại phát ra tiếng tách tách, Thái Đinh quay đầu, trông thấy Quý Hướng Không cũng đang chụp ảnh, liền lui người lại, chừa cho người ta một góc độ thật vừa phải.

Thái Đinh vô thức siết chặt túi đựng ipad, suy nghĩ miên man.

Gió từ cửa kính thổi vào rất mạnh, làm rối loạn mái tóc của Thái Đinh.

Quý Hướng Không nhìn tia nắng bị hoàng hôn chừa lại chiếu sáng vài cọng tóc mềm mại của Thái Đinh, phản xạ ra một màu ấm ấm, giống như hoa bồ công anh bị rám nắng, nở rộ trong gió.

Thẳng đến khi tia sáng hoàn toàn biến mất, Quý Hướng Không mới như người trong mộng vừa tỉnh, cúi đầu cất điện thoại, giấu đầu hở đuôi nói, "Đúng vậy, hôm nay hoàng hôn thực sự rất đẹp."

END.

----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC