Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người chủ mưu đằng sau là Mochida-senpai. Tsuna được đưa đến võ đường một cách lặng lẽ, bởi suy cho cùng mà nói cậu cũng chưa làm gì quá đáng cả. Mochida ngay lập tức cau mày tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy cậu:

"Dame-Tsuna, mày mà cũng mơ tưởng tới Kyoko. Tao sẽ khiến cho mày một chút cũng không đến gần cô ấy được!"

Mochida ném cho cậu một cây gỗ và bộ giáp nặng tới mức hai người cũng khó mà nhấc lên nổi. Tsuna theo thói quen mà chuẩn xác bắt lấy, nhưng lại quên mất rằng cơ thể hiện tại của cậu vô cùng yếu ớt, nên đã ngã ra đằng sau, cây kiếm và bộ giáp đè lên người.

Mochida vô cùng thỏa mãn:

"Vì mày là nghiệp dư, nên chỉ cần đạt được 1 điểm thôi. Và phần thưởng chính là Kyoko!"

Kyoko lúc nãy thấy Tsuna bị dẫn đi nên đã tò mò đi theo, thấy Mochida nói mình là phần thưởng thì cảm thấy rất khó chịu. Khi cô định lên tiếng thì liền nghe thấy Tsuna nói:

"Thật vô nghĩa."

"Hả? Mày nói gì cơ?!"

Mochida không hề nghĩ tới rằng Tsuna sẽ nói thế. Kyoko cũng rất ngạc nhiên.

"Mochida-senpai, căn bản là tôi chẳng có lí do gì để đánh nhau với anh. Kyoko cũng không phải là một món đồ mà tranh giành lấy. Thậm chí nếu tôi đánh anh ngay lúc này còn là không tôn trọng cậu ấy."

Mochida nuốt nước bọt, lập tức phủ nhận:

"Mày sợ nên định bày kế chạy trốn chứ gì? À, tao quên mất, mày là Dame-Tsuna mà!"

Tsuna im lặng không trả lời, gạt cây kiếm với bộ giáp trên người ra, nhẹ nhàng đứng dậy rồi rời khỏi, mặc cho Mochida ầm ĩ đằng sau. Tsuna ra ngoài thấy Kyoko đang đứng ngoài cửa liền mỉm cười với cô rồi quay đi, cậu đã biết trước Kyoko đứng ngoài nhờ có siêu trực giác.

Đến giờ ăn trưa, Tsuna trốn ở một góc trên sân thượng để tránh khỏi sự "truy nã" của Mochida, hắn ta thực sự đang nổi điên lên. Liệu có nên bứt hết tóc trên đầu hắn như lúc trước để hắn cạch mặt cậu ra không nhỉ?

Hiện tại thì người Tsuna vẫn ê ẩm do lúc nãy bị ném cây kiếm gỗ với bộ giáp nặng cả chục cân đấy vào người. Hơn nữa, cậu mơ hồ nhận ra mọi thứ vẫn đang trên quỹ đạo của nó, dù không trần truồng tỏ tính với Kyoko để rồi bị gọi là biến thái, Mochida vẫn gây sự với cậu. Hoặc là do sự thay đổi của cậu tác động quá nhỏ, mọi thứ chỉ chệch đường ray đôi chút. Cái đau và cái phiền não khiến cho Tsuna không có tâm trạng nào để ăn cơm.

"Ciaossu."

Reborn lúc này mới xuất hiện, và từ lúc gặp tới giờ chưa hề bắn một viên đạn Dying Will nào. Và đương nhiên một điều là Reborn nhìn thấy hết tất cả. Reborn biến Leon thành một quả bóng rồi ném vào Tsuna.

Tsuna nhìn quả bóng yếu ớt bay đi nên không mấy bận tâm, nhưng khi nó rơi đúng vào bên eo sườn của cậu mới thấy đau nhói lên. Tsuna đen mặt rên rỉ, cơ thể này yếu đến mức nào cơ chứ?! Rồi cậu bỗng nhận ra, cơ thể này của hình như còn yếu hơn cả trước đây nữa...

Reborn không nhanh không chậm, vô cùng dứt khoát vén áo của Tsuna lên, phía bên eo xuất hiện những mảng xanh tím. Tsuna hơi bất ngờ trước hành động của Reborn, dù sao thì hiện tại hai người cũng chưa quen biết nhau đến mức đấy. Cậu bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran, hai tay che lấy hết mặt.

Lúc này thì Reborn chỉ chú ý vào cái vết thương kia. Càng ngày hắn càng cảm thấy con người trước mặt rất kì lạ, hoàn toàn khác xa với những gì đã được báo cáo: hậu đậu, nhút nhát, yếu ớt. Nhưng Tsuna hôm nào trước mặt hắn lại vô cùng...ngạo nghễ? Dường như trong mắt cậu, cái tên Mochida kia chẳng là cái gì cả. Hơn nữa dù bị thương cũng không kêu la, oán trách mà lại chịu đựng một mình.

Vì Reborn - đệ nhất sát thủ - đã rất lâu rồi không để mình bị thương – nên trên đường đã tiện tay lấy thuốc và những vận dụng cần thiết của phòng y tế.

Tsuna nhìn thấy hòm thuốc, thản nhiên tự bôi thuốc và băng bó vết thương của mình, trong đầu vẫn luẩn quẩn về sự yếu đuối của cơ thể này. Reborn thì nhận ra rằng khả năng xử lí vết thương rất khéo léo, như thể đã bị thương vô số lần vậy. Theo báo cáo thì trong thời gian học, Tsuna luôn là đối tượng bị trêu chọc và chửi bới nhưng chưa đến mức bị đánh đập. Vậy thì kinh nghiệm băng bó từ đâu ra?

Tsuna lấy hộp cơm của mình ra, chìa tới trước Reborn:

"Cậu có đói không, cùng ăn đi."

Rồi không đợi Reborn trả lời, Tsuna đã ngay lập tức bắt tay vào chia đôi bữa ăn ra. Reborn không hề từ chối, bình thản nhận lấy. Cả hai lặng lẽ ngồi ăn bữa trưa.

Sau bữa ăn, Reborn mới bắt đầu lên tiếng:

"Tôi chắc chắn sẽ huấn luyện cậu. Một boss mafia không thể nào yếu ớt thế được."

Tsuna bỗng nuốt nước bọt khi nhớ về những bài huấn luyện ma quỷ của gia sư ác ma – đệ nhất sát thủ Reborn. Ôi trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net