Trang thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15/11/2XXX

Chà...Mới thế mà đã gần một tháng rồi, tôi đã gần như quên mất việc viết vào cuốn nhật kí này, hay đơn giản là tôi không biết viết gì...?

Chưa tới một tháng thôi mà cửa tiệm cũng nhộn nhịp hơn hẳn, đứa trẻ – hay tôi nên gọi là Reborn, thường xuyên đến đây. Mỗi lần đến chỉ gọi độc nhất hai loại cà phê là Cappuchino và Espresso. Em ấy cũng không gọi thêm bánh ngọt gì cả ngoài dĩa bánh tart.

Tôi khá lo, trẻ con vốn không nên uống nhiều cà phê như vậy, đặc biệt là ở trong độ tuổi đó nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng mình không nên cố ngăn cản nếu còn muốn sống...

Kaa-san từ hai ngày trước đi du lịch với bạn, khoảng vài tháng mới về nên giờ ở nhà chỉ có tôi và Nami-nee thôi. Chị ấy nói rằng mình cũng khá rảnh kể từ khi tìm được việc làm có thể làm ở nhà nên chị sẽ giúp tôi trong cửa tiệm, cứ coi là quản lí hay gì đó đi.

Tôi khá thắc mắc không biết "công việc" mà chị nói là gì nữa, nhưng có vẻ chị ấy không muốn nói về nó nên tôi cũng sẽ không hỏi.

Vài ngày trước trong quán lại có thêm một gương mặt mới, tôi nhớ khá rõ đó là một cậu nam sinh khá điển trai, trên mặt luôn nở một nụ cười như chói loá biết bao con tim thiếu nữ. Nhưng thật đáng tiếc, tôi không phải thiếu nữ :))

Ban đầu em ấy đã tưởng tôi là con gái nên xưng "chị" với tôi. Chẹp...

...Ok, tôi ổn :)

Và vì lí do nào đó, cậu trai trẻ ấy luôn chỉ gọi bánh macaron và một ly nước ép rồi cứ 'đóng đô' ở một cái bàn gần cửa sổ.

Tôi cũng đang nghĩ đến việc học cách pha chế thêm các loại nước. Cho dù cửa tiệm này mang danh "bán bánh" nhưng thực chất là một nửa trong đó là quán cafe, tầng một bán bánh ngọt, tầng hai là quán cafe nên các khách hàng mua bánh xong cũng có thể lên tầng hai mua thêm đồ uống gì đó rồi từ từ nhấm nháp bánh và thưởng thức khung cảnh nhộn nhịp (đôi khi cũng có yên bình) ngoài cửa sổ.

Mà thôi, Nami-nee nói rằng ngoài cà phê và trà ra thì cái gì tôi pha cũng có thể biến thành chất kịch độc nên cứ để chị đảm nhận phần pha nước uống. Tôi có lần uống thử nhưng cũng thấy bình thường mà? Hm...

Hôm nay cô bé đó cũng lại tới, vẫn bịch bánh quy như thường, nhưng em ấy cũng đã hết gượng gạo với tôi rồi. Chúng tôi kết bạn với nhau và tôi biết được, em ấy tên Sawada Himika. Em ấy thực sự là một cô bé rất đáng yêu (dù tôi mới quen em ấy được khoảng 1 tuần). Thứ tôi ấn tượng nhất về em ấy chắc hẳn là đôi mắt đi..

Em ấy có một đôi mắt khá đặc biệt, nó...tôi không biết nên tả nó như thế nào nữa. Mắt là màu hổ phách nhưng quanh con ngươi lại có một chút màu xanh xám (xanh da trời + xám). Ánh mắt luôn tràn đầy sức sống, chắc hẳn em ấy là một người lạc quan nhỉ?

Chà, hôm nay quán cũng khá nhộn nhịp...cho đến khi Hibari tới =v="

Chỉ một câu, bốn chữ: "Tụ tập, cắn chết!" là quán lại vắng tanh như chưa từng có ai ở đây. Doạ hết khách đi thì em ấy lại gọi một suất bánh mochi và mang đi.

Giới trẻ ngày nay thật kì lạ... :^ (Hibari: Hắt xì!)
____________________________________

Haki: Lại một trang nữa trong cuốn nhật kí của Tsuna :>

Ảnh minh hoạ của Himika (phần đôi mắt là tui chém đó nên cố tự tưởng tượng đi nhé :>)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net