- • 1 • -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi ấy ngoài một sắc trắng thuần sạch tinh ra, thì chẳng còn thứ gì khác nữa cả."


.


.


Mũi giày da đen lún sâu vào tấm thảm dày đến cả tấc kết lại từ tuyết trắng, mềm mại tới không thực. Hai thứ màu sắc vốn tương phản đến nhức nhối ấy, ngay lúc này đây lại bỗng gợi cho Reborn một thứ cảm giác an tâm tới lạ kì.


Đôi mắt đen thuần đặc sệt điềm nhiên dạo quanh một vòng, gã lặng im đứng đó, chậm rãi soi sét từng chi tiết một trong cái bức tranh đơn sắc ảm đạm đến rợn người, như thể đang lo sợ rằng chỉ một phút lơ là thôi, và gã sẽ bị chính cái thứ màu sạch sẽ tinh thuần kia nuốt chửng. Ngấu nghiến tới xương cũng chẳng còn.


Trắng. Trắng. Trắng. Trắng. Trắng. Trắng.


Khắp nơi đều chỉ độc cái màu sắc ấy. Lạnh lẽo tới rùng mình.


Những cành cây khẳng khiu chẳng có lấy một mầm non, dù chỉ là nhỏ nhất, mặc dầu bây giờ vẫn đang là giữa tháng năm oi bức chết người. Mà, nội cái việc tuyết rơi được trong cái thời tiết này cũng đã là một kì tích rồi. Chưa kể bầu trời trắng xoá đục ngầu nặng trình trịch trên kia, một tia nắng bé xíu xiu cũng chẳng lọt qua nổi. Và chẳng hiểu sao, gã bỗng có cái ảo tưởng hoang đường rằng nó có thể rơi thẳng xuống và đè bẹp gã bất cứ lúc nào.


Reborn đưa tay kéo nhẹ vành mũ xuống, cố nén tiếng thở dài - từ khi bước vào cái mê cung trống rỗng này, những dòng suy tưởng vô lý lệch lạc như thế xuất hiện trong tâm trí gã ngày càng nhiều, và vẫn còn đang có dấu hiệu gia tăng. Trong khi đệ nhất sát thủ vốn là một kẻ tỉnh táo và điềm tĩnh đến độ tàn nhẫn - nếu không thì cái danh ấy đã chẳng phải là của gã rồi. Và "sợ hãi" hay "bất an" trong mắt gã trai (không còn) trẻ người Ý, đều chỉ là những từ ngữ đồng nghĩa với "cấm kỵ" mà thôi. Không hơn.


Nơi này rất bất thường.


Mà gã thì sắp phát điên đến nơi với mấy thứ "bất thường" kiểu này rồi.


"Leon."


Con tắc kè hoa kéo dài cái lưỡi của nó ra như một lời hồi đáp câm lặng, đoạn ngoan ngoãn cuộn tròn mình lại. Chẳng mấy chốc, chú thú kiểng nhỏ xíu dễ thương ấy đã biến thành một thứ vũ khí nóng mới toanh, trang bị hỗ trợ cũng đầy đủ cả. Khả năng biến thân của chú nhóc này cũng kinh khủng thật.


Những ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ mân mê lớp kim loại trơn nhẵn bọc ngoài khẩu CZ75 sáng màu kì dị, vẫn là cái xúc cảm lạnh lẽo thân thuộc ấy, nhưng Reborn bỗng cảm thấy thích nó hơn bình thường nhiều lắm. Nhất là khi phải đứng một mình ở cái nơi còn khắc nghiệt hơn cả sa mạc Sahara này. Gã đàn ông trong bộ vest đen không một vệt bẩn dợm bước, thận trọng tiến về phía lối mòn duy nhất mở ra giữa mấy hàng cây trắng bệnh như vôi kia.


Chưa đầy ba giây sau, gã lập tức giơ súng lên, bóp cò.


"Bịch" một tiếng. Chàng thanh niên trẻ tuổi chẳng biết ngã xuống từ đâu, sõng soài trên nền tuyết, cặp mắt trắng dã trợn trừng như thể sắp sửa lao vào ăn tươi nuốt sống gã đến nơi. Mái tóc bạc trắng như người già, đến cả làn da cũng trắng tái bợt bạt như xác chết — mà không, thậm chí còn hơn thế nữa. Cậu trai nọ nằm đó, bất động, trông cứ như một bức tượng bằng băng bằng tuyết được chạm khắc hết mực tinh xảo. Đến cả Reborn cũng phải nghi ngờ rằng thứ trước mặt vốn chẳng phải con người, mà chỉ là một con rối vải sạch sẽ quá mức mà thôi.


Nhưng thực tế chứng minh rằng chẳng phải như thế.


Cậu ta - một con người bằng xương bằng thịt, Reborn đã tự tay kiểm chứng rồi - vừa ăn trọn một viên đạn vào ngay hộp sọ, rồi tử vong. Chấm hết. Và chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đến tận gần ba phút sau mà vẫn chẳng có lấy một giọt máu nào chảy ra từ lỗ thủng nhỏ xíu trên trán cậu trai nọ.


Không. Một. Giọt.


Nền tuyết dưới chân vẫn trắng phau, chẳng hề bị nhiễm đỏ. Và dù gã trai tóc đen đã thử nổ thêm hai phát súng nữa - một vào bắp chân, và một vào tim, để cho chắc ăn thôi - thì cũng chẳng có gì xảy ra cả. Gã đã kiểm tra kĩ lại đạn - 9x19 Luger / Para, IMI 9x21mm, 40 SW, không có gì bất thường cả. Và cái xác nằm kia chắc chắn là của một con người, gã sẵn sàng đem cả cái danh "sát thủ mạnh nhất thế giới" ra đánh cược đấy.


Vậy thì tại sao...


Reborn khẽ mím môi, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy chẳng biết đang nghiền ngẫm điều gì. Tay vẫn đặt hờ bên cò súng, gã xoay gót, tiếp tục bước đi thẳng. Tiếng đế giày chạm xuống nền tuyết triệt để bị nuốt chửng, dấu chân cũng nhanh chóng bị những bông hoa lành lạnh bé xinh vùi lấp hết. Chẳng chừa lại mảy may chút gì.


Như thể muốn xoá sạch đi sự tồn tại của gã vậy.


Gã đàn ông trong bộ áo đen dày khẽ tặc lưỡi. Ồ, hay lắm, gã vừa gặp phải một đoàn người. Một đoàn người cơ, với đủ thể loại giới tính và lứa tuổi, mỗi người chiếm cứ một gốc cây bất kì. Mắt mở thao láo, không chớp. Bất động. Ai nấy đều trắng bệch từ đầu đến chân - theo đúng nghĩa đen đấy, từ mái tóc đến móng tay móng chân, thậm chí cả đôi mắt của họ cũng chỉ độc một sắc trắng đục ngầu. Không có đồng tử.


Reborn bước đến, một ngón tay gõ gõ lên phần tay cầm khẩu súng nhỏ. Gã chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa mình và một bà lão nom có vẻ lớn tuổi nhất trong đám người nọ. Không ai phản ứng.


Gã cất tiếng chào hỏi.


"Ciaossu?"


Vẫn chẳng ai phản ứng cả. Một cái chớp mắt hay nhướng mày cũng không.


Như thể họ chỉ còn là một đám xác không hồn - dù Reborn đã bỏ qua phép tắc lễ nghi mà tới kiểm tra thử, và phát hiện ra tất cả đều đang hô hấp bình thường, tuy nhiên họ vẫn chẳng chịu cử động dù chỉ một chút, ngay cả khi gã sát thủ đã bẻ ngoặt ngón tay một thiếu niên ra phía sau. "Rắc" một tiếng. Đúng một góc chín mươi độ.


Không một tiếng kêu rên. Không một lời kêu than trách móc. Không một ánh mắt nghi hoặc hay sợ hãi. Không gì cả.


Như thể gã chỉ là không khí. Như thể gã vốn dĩ không tồn tại.


Như thể bọn họ vốn dĩ chẳng hiện hữu trên thế giới này.


Gã không nói thêm một lời nào nữa, ngay lập tức đứng thẳng người, vội vã bước tiếp.


.


.


Thằng nhóc đó đang làm cái quái gì ở một nơi như thế này kia chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net