[preview] Poor you, my brother isn't here

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Couple: All27, 2627

• Rating: 10+

• Notes and Warning:

Trong phần truyện chính sẽ nói sau, thực tế là tác giả bỗng dưng phát điên, chỉ muốn lên đây quăng mấy câu = ̄ω ̄=

Nói cho vuông thì đây chỉ mới là bản nháp aka viết đăng lên cho nhớ ╮(╯_╰)╭

______________________

1.

Tsunayoshi xoa đầu Fran đầy dịu dàng, nụ cười trên môi ôn nhu như nước, giọng nói trầm ngọt cứ thế chui thẳng vào màng nhĩ thiếu niên tóc xanh đó, rằng:

_ Em vẫn luôn là đứa em trai bé bỏng của anh, Fran ạ, mãi mãi là như vậy.

Và dù cho anh vẫn rất đẹp, rất rực rỡ như thế, cậu chàng bỗng dưng cảm thấy khó chịu đến kì lạ, cảm xúc bắc đắc dĩ và dở khóc dở cười hòa quyện vào nhau, thành một thứ đáng ghét không thể nào tan trong cõi lòng.

Cậu thoáng chốc nhìn xuống mũi chân đang nhướng lên của Boss nhà, cứ mỗi giây lại run run, nhưng bàn tay xoa đầu cậu lại không mảy may có chút xấu hổ nào cả, cảm giác cực kì, cực kì buồn cười.

_ Anh chắc không thế, đồ.đần.chỉ.cao.một.mét.sáu.bảy. Boss?

Với tông giọng đã vỡ ấy, Fran tô thêm vẻ châm chọc trong câu nói, lại nhẹ nhàng bỏ bàn tay đang quấy phá trên đầu mình xuống.

Dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của Tsunayoshi, cậu khom người, bế thốc vị Boss đáng kính của mình lên.

Để ngài trong vòng tay, thiếu niên cao cao dựa đầu vào lồng ngực phập phồng và ấm áp đến nỗi chẳng muốn buông tay, dáng đứng cứ như thể đang nâng niu thứ gì đó rất quý báu.

Khép hờ đôi mắt và cảm nhận cái hương cúc thoang thoảng từ anh trai, cậu khẽ khàng nói:

_ Bé bỏng? Đồ đần Boss, nhìn lại đi. Hiện tại chỉ cần muốn, em có thể nhấc anh dễ dàng như vậy, sau đó quăng đại anh xuống sông cũng được đấy.

Nắng chiều vương lên đôi vai vững chãi của thiếu niên, thời gian mà đứa nhỏ năm đó từng bước trưởng thành đọng lại trên đôi mắt nâu của Tsunayoshi.

[Phải đến lúc nào, anh mới chịu cho em đứng bên cạnh đây?]

2.

Con heo xấu số bị đưa vào tầm ngắm của Varia ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt chẳng còn cái vẻ ngông cuồng tự đại mấy phút trước nữa.

Ánh nhìn của hắn ghim chặt vào thiếu niên mới độ 16, 17, rõ ràng là một mĩ nam, nhưng trong mắt hắn chẳng khác gì một con quái vật.

Tiếng thét của hắn gói gọn trong nỗi sợ kinh hoàng từ những cơn ác mộng, máu và xương của hắn đông lại vì sát khí lạnh lẽo.

Kết thúc rồi.

Hắn chẳng hiểu tại sao nữa.

Hắn chẳng hiểu tại sao nữa.

Mụ mị cả đầu óc.

Đôi đồng tử xanh lục đặc lại như nọc độc của rắn, cái đầu ếch rõ nực cười bây giờ kinh dị chẳng khác gì đầu lâu thần chết.

Ruốt cuộc là vì cái gì?

Tại sao?

Làm thế nào?

_ Phiền ngươi xuống đó bảo Diêm vương thứ lỗi cho, vì ta thực sự chẳng còn cái chuồng nào để nhốt heo nữa rồi.

[Buồn thay cho mày, anh tao không đây]
______________________

Link hình: 【腐】嫌がらないで下さいよー | ねこ(車輪) #pixiv https://www.pixiv.net/member_illust.php?illust_id=5807403&mode=medium

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net