Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chà, không nghĩ tới gặp cậu hôm nay thật may mắn đâu, Sawada." Yamamoto cười cười, Tsunayoshi sau khi xác nhận được đây là nụ cười thật lòng cũng cười nhẹ. Tâm trạng buồn bã trước đó cũng bay sạch, thoải mái đứng cười với Yamamoto.

"Mà, Yamamoto-kun còn có chuyện gì sao? Nếu không chúng ta đi về thôi, thời gian cũng không còn sớm...ngô!" Đang nói giữa chừng, Tsunayoshi kinh ngạc trợn tròn đôi mắt nhìn gương mặt đột ngột phóng đại trước mắt, xúc cảm trên môi chân thật đến nỗi khiến Tsunayoshi chết máy.

Cảm thấy miệng bị mở ra, một thứ gì đó ẩm ướt luồn vào. Tầm mắt Tsunayoshi bỗng mờ mờ dần, ý thức mông lung không nghĩ được gì.

Bị hôn đến đầu choáng mắt hoa, cả cơ thể như không còn là của hắn, thoát lực dựa lên cơ thể Yamamoto.

Có lẽ do cơ thể chưa hoàn toàn tiếp nhận Tsunayoshi, ý thức một tầng mê mang khiến hắn không thể điều khiển cơ thể. Vì thế Yamamoto thuận lợi đem hắn làm một lần.

"Ah...hah..." Cả quá trình, Tsunayoshi như một người trải nghiệm lần đầu tiên bị khai phá, không giống như lần làm đầu tiên, Yamamoto có chút cảm giác lạ đối với Tsunayoshi hiện tại.

"Cậu đứng dậy được chứ?" Hắn quan tâm hỏi, sau khi đem quần áo sửa sang chỉnh tề, hắn thề hắn không cố ý tiết ra bên trong nhưng vẻ mặt lúc làm tình của Tsunayoshi vừa rồi khiến hắn chịu không nổi.

"Ah? Ừm." Tsunayoshi ánh mắt vẫn mê mang, ngơ ngác như con thỏ gật gật đầu, sau đó vịn vào Yamamoto để đứng dậy khỏi bàn nhưng không được. Mới rời khỏi được mặt bàn một chút liền trượt chân ngồi trở về, đau đớn phía dưới khiến Tsunayoshi theo bản năng liền rên lên.

Không còn cách nào khác, Yamamoto phải cõng Tsunayoshi về tận nhà.

Mà Nana khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của Tsunayoshi, lại nhìn gương mặt tươi rói của Yamamoto, như là hiểu rõ chuyện gì cười cười đưa cả hai vào nhà.

Lúc Yamamoto định đem Tsunayoshi lên tầng, Nana còn khúc khích nói.

"Tuổi trẻ thật tốt, nhưng cũng cần kiềm chế nha~~~"

Mà Tsunayoshi nghe được mặt ngay lập tức bạo hồng, Yamamoto cười đáp lại rằng sẽ chú ý.

Khoan đã thiếu niên, ngươi chú ý cái gì!?

Tsunayoshi vẻ mặt mộng bức bị đưa về phòng, Yamamoto vẫn giữ gương mặt rất vui vẻ đặt hắn xuống giường.

Ngay khi mông chạm xuống và truyền tới một trận đau đớn khó nói thành lời, Tsunayoshi lập tức tóm chặt lấy Yamamoto, gương mặt tái nhợt lắc lắc biểu thị không được đặt hắn xuống.

"Sao thế? Cậu phải nằm xuống để nghỉ ngơi." Yamamoto mắt tràn đầy ý cười, tinh nghịch nói.

Nhìn vẻ mặt quan tâm của Yamamoto, Tsunayoshi chỉ muốn đấm bay cái tên chết tiệt vừa đem hắn làm một lần tại lớp học.

Ngươi còn cười!? Chính ngươi đang yên đang lành tự dưng đem con nhà lành ra làm, ngươi bày vẻ vô tội này cho ai xem!!

"Cậu...lần sau chưa có sự cho phép của tớ, không được làm như vậy!" Tsunayoshi nghiến răng gầm nhẹ, đôi mắt hơi đỏ vì khóc, đôi môi mềm mại có chút sưng. Yamamoto nhìn đôi môi kia, lại nhớ tới sự việc vừa rồi không khỏi nghi hoặc.

Tại sao hắn lại hôn Sawada?

Yamamoto nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đặt Tsunayoshi lên đùi và để hắn dựa vào người, giọng điệu trầm nhẹ nói.

"Như vậy được chưa?"

"...Yamamoto-kun! Tất cả là lỗi của cậu! Đang yên đang lành cậu tự dưng làm là sao!?" Tsunayoshi không chút để ý tư thế hiện tại của hai người có bao nhiêu ái muội, bọn hắn thực chất đã làm chuyện ái muội hơn có được không? Cái này còn đáng để quan tâm sao?

"Này là do cậu, không phải cậu nói nếu muốn làm tình thì hẹn cậu tại lớp học sau khi tan học sao?" Yamamoto cười ha hả, giơ tay nhéo nhéo một bên má đang phồng lên của ai đó, mặc dù sau đó bị gạt ra nhưng hắn vẫn cười hớn hở. Nga, thật đáng yêu~~~.

"Tớ...tớ đã nói thế sao!?" Không thể nào! Tsunayoshi lần mữa dò lại kí ức một lần, kết quả thật khiến người thất vọng, hắn cư nhiên nói ra câu đó!

Hắn kéo vải áo trước ngực Yamamoto, dụi cả gương mặt đỏ bừng vào. Ô ô ô, hắn không muốn sống nữa——!!!

"A ha ha, thật không ngờ cậu cũng có vẻ mặt này đâu." Yamamoto kéo gương mặt Tsunayoshi ra, thích thú nhìn gương mặt đỏ bừng vì ngượng của đối phương, màu đen con mắt ánh lên một tia sung sướng khó phát hiện.

"Thật dễ thương nha."

"Không có!" Tsunayoshi đưa tay che mặt phản bác, hắn muốn có thể xoá kí ức của những người thế giới này, nhưng hắn không có năng lực đó. Tại sao lại như vậy a!!?

"Mà sao lại nói không được như vậy? Không phải lúc đầu chúng ta làm, cậu rất sướng sao?" Yamamoto mặt không đỏ nói ra lời này, ngay lập tức bị Tsunayoshi vùng lên đè xuống giường. Tsunayoshi vớ lấy chiếc gối nằm cô đơn bên cạnh úp thẳng vào mặt thiếu niên, đỏ mặt hét lên.

"Không được nói như thế!" Lưu manh!!!

Yamamoto có thể dễ dàng tránh thoát nhưng hắn lại cố tình để Tsunayoshi đè lên mình, cảm nhận sức nặng từ phía trên, trong lòng thầm đánh giá.

Sawada thật nhẹ, với cái cơ thể khả ái này, hắn không giống con trai chút nào. Nhìn từ một số phương diện thì hắn không khác các bạn nữ là bao. Hình thể nhỏ nhắn như con gái, da dẻ tuy không như con gái nhưng lại trắng nõn mịn màng, đặc biệt là mông.

Yamamoto hồi tưởng lại lúc chiều hắn bóp mông của Tsunayoshi, đáy mắt loé lên một tia dục vọng nhỏ.

Rất mềm mại, muốn bóp thêm lần nữa. Tại sao hắn lại không phát hiện ra người bạn giường bé nhỏ của hắn lại có cái mông tốt như thế nhỉ?

Lại nghĩ chuyện đang xảy ra ở hiện tại, Yamamoto không thể khống chế bản thân nghĩ tới một số chuyện người lớn. Nếu có thể thì ở lần làm tình tiếp theo, Yamamoto sẽ để Tsuna ở phía trên, còn hắn ở dưới sẽ không ngừng đâm Tsuna một cách mạnh bạo. Sau đó Tsuna sẽ nức nở xin tha, hắn sẽ đâm càng mạnh khiến đối phương nói không lên lời.

Tsunayoshi đương nhiên không biết ý nghĩ của người phía dưới, hắn đang lo lắng khi thấy Yamamoto nằm im không nhúc nhích dưới chiếc gối. Ngay lập tức hoảng loạn nhấc gối lên, Tsunayoshi giật mình khi thấy vẻ mặt đầy gian tà của Yamamoto.

Tsunayoshi: "..." Cái cảm giác Yamamoto thiếu niên nguy hiểm hơn Takeshi ở thế giới cũ này là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net