Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh thái dương xuyên qua kẽ lá, tạo thành những mảng tròn loang lổ. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, và cái bóng của tôi càng lúc càng trở nên thẳng đứng.

Gắp nốt miếng cà rốt thái mỏng bỏ vào miệng, tôi đứng dậy, phủi bụi đất bám trên chiếc váy đồng phục rồi quay về phòng học. Bên trong không có nhiều người lắm, chỉ có vài ba học sinh tụm lại một góc nói cười ríu rít, tôi còn nghe loáng thoáng mấy câu như "Anh ấy đẹp trai thật phải không?" hay "Tiệm bánh mới mở gần đây có nhiều loại bánh ngon lắm!".

Chỗ ngồi của tôi nằm cạnh cửa sổ, hơi xoay người một chút là có thể nhìn thấy toàn bộ sân trước và cổng trường. Rất tiện trong việc theo dõi tình huống bên dưới, hoặc được xem miễn phí mấy bộ phim hành động mà nhân vật chính là đám học sinh vi phạm kỷ luật. Còn vai ác? Đương nhiên là Hội trưởng Hội Kỷ luật Hibari Kyoya.

Lần đầu tôi gặp cậu ta là nửa năm trước, khi gia đình tôi chuyển nhà tới Namimori. Cậu thiếu niên mặc giáo phục, tay cầm hai thanh tonfa sáng loáng hạ gục cả đám côn đồ chỉ trong vài phút. Nắng vàng chiếu xuống khuôn mặt của cậu ta, rõ ràng là mùa hè mà lại không có một chút ấm áp. Tôi cứ nghĩ nó chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, cho đến khi thấy cậu thiếu niên đó đứng trước cổng căn nhà đối diện.

Hóa ra là hàng xóm.

!!!

Vậy tôi phải làm hàng xóm với một tên đầu gấu sao!?

Không chịu đâu!

Nghĩ vậy thôi, chứ tôi cũng chẳng thể chuyển đi đâu được nữa. Dù sao tôi cũng không phải loại người thích đi gây phiền phức cho bản thân nên chỉ cần không đụng tới cậu ta là được.

Sau này, khi đã nhập học vào trường Namimori, tôi mới biết rõ cậu thiếu niên đầu gấu kiêm hàng xóm đó là ai. Hibari Kyoya, Ủy viên trưởng Hội kỷ luật trường Nami, đồng thời cũng là ông vua không ngai ở nơi này.

Thật nực cười. Người lớn mà sợ một đứa nhóc còn chưa đến tuổi 15.

Nhưng phải công nhận, nhờ có Hibari Kyoya mà trị an của Namimori rất tốt, ít nhất khi ra đường cũng không sợ bị móc túi cướp giật này nọ.

"Anou….Kawaguchi - san."

Dứt khỏi hồi ức, tôi ngẩng đầu nhìn người vừa đi tới. Maeda, lớp trưởng lớp tôi.

"Maeda - kun, có chuyện gì sao?"

"Cậu đã vào lớp được gần nửa học kỳ rồi nhưng vẫn chưa quyết định tham gia câu lạc bộ nào cả," Maeda gãi đầu, ngập ngừng nói, "Nên tớ đến đây hỏi cậu."

Khuôn mặt của tôi hơi dãn ra, cầm lấy tờ giới thiệu về các câu lạc bộ từ tay cậu lớp trưởng. Chống cằm nhìn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt tôi hơi dừng lại ở câu lạc bộ nấu ăn và câu lạc bộ ca kịch. Suy nghĩ vài giây, tôi quyết định chọn cái thứ nhất.

Nhìn theo bóng dáng Maeda rời đi, tôi nằm gục xuống bàn, nheo nheo mắt nhìn trời. Xem ra sắp tới lại thêm việc rồi.

***

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, tôi lại ở nhà một mình.

Cha mẹ tôi đều là nhà khoa học, làm việc trong cùng một phòng thí nghiệm ở Tokyo. Thường ngày chỉ có mình tôi ở nhà, cuối mỗi tháng họ mới về một lần. Đối với việc này tôi không có đòi hỏi hay kêu ca gì, tuy rằng đôi lúc vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Khẽ thở dài, tôi uể oải nhìn đồng hồ. Sáu giờ kém năm, tôi chẳng muốn nấu cơm chút nào. Và thế là đi theo tiếng gọi con tim, tôi không chút do dự mở máy tính, đặt ngay một suất cơm giao tận nhà. Nhanh gọn lẹ, lại chẳng mất công mất sức mà vẫn được ăn đồ ngon.

Trong khi chờ thức ăn giao tới, tôi lên mạng đọc nốt bộ truyện hôm trước vừa tìm được. Nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt: một câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười giữa một chàng trai trong nóng ngoài lạnh và một cô gái hoạt bát dễ thương. Tuy rằng có chút nhàm chán, nhưng để giải trí thì không tồi chút nào.

King koong. King koong.

Tôi di chuyển con trỏ chuột, nhấn vào dấu X trên màn hình rồi mới chạy ra ngoài. Hiệu suất hôm nay hơi nhanh thì phải.

Đưa tay vặn nắm đấm cửa, tôi ló đầu ra bên ngoài. Áo hoodie dài tay màu cam trắng, phối với quần thể thao cùng dạng, mũ lưỡi trai in chữ "Food" màu xanh lá, đúng là đồng phục của quán ăn tôi đặt rồi.

"Xin hỏi, em là Kawaguchi - san phải không? Em là người đã đặt suất cơm thịt gà cỡ nhỏ này đúng chứ?"

Tôi chớp chớp mắt, "Kawaguchi thì đúng là em. Nhưng mà suất cơm em đặt là thịt bò chứ không phải thịt gà."

Người giao hàng có vẻ lúng túng. Chắc là trong lúc kiểm tra đơn của tôi máy đã có chút nhầm lẫn. Chuyện này vẫn thường xảy ra mà nhỉ.

"Không bằng để em nhận suất cơm đó cũng được. Giá tiền của hai suất ngang bằng mà, phải không?"

"Vậy thì rất cảm ơn em. Phiền em có thể ký vào tờ hóa đơn này giùm anh được chứ?"

Lúc này, tôi mới bước ra hẳn bên ngoài. Nhận lấy cây bút từ tay người giao hàng, tôi cúi người viết chữ "Misaki" vào ô trống. Chợt, có thứ gì đó lành lạnh như kim loại chạm vào cổ tôi, rồi, bất thình lình, tôi bị ép chặt vào tường. Theo bản năng, tôi há miệng muốn hét lên, nhưng chưa kịp phát ra một chút thanh âm nào đã bị bàn tay của đối phương bịt kín.

Trong người dâng lên một cơn hoảng loạn, tôi mở to hai mắt, cả người cứng đờ, không dám giãy giụa, chỉ sợ thứ kim loại sắc nhọn kia sẽ cứa đứt cổ tôi lúc nào không hay.

Toi rồi.

Lần này tôi toi thiệt rồi.

Quả nhiên là tôi quá mất cảnh giác. Lẽ ra nên hỏi cho kỹ càng rồi mới đi ra. Giờ thì hay rồi, mạng sống ngàn cây treo sợi tóc, một đứa con gái chân yếu tay mềm đến đánh một đứa con trai còn không đánh được như tôi thì làm sao có thể thoát được khỏi gã đàn ông có vũ khí trong tay được chứ? Hơn nữa xung quanh cũng không có ai. Nhà của tôi nằm ở cuối dãy phố, bình thường ít người qua lại. Có lẽ tên này đã điều tra kỹ lưỡng hoàn cảnh của tôi, vì vậy mới dám ngang nhiên đắc thủ như vậy.

"Mau mang hết tiền tiết kiệm trong nhà ra đây! Nếu không thì đừng trách tao!"

Hóa ra là tới cướp tiền. Nhưng mà trong nhà tôi đâu có gì đâu chứ? Ừ thì cũng có chút tiền, nhưng mà ai dám đảm bảo đưa tiền xong gã này có buông tha tôi hay không? Phải làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào đây? Nghĩ đi Misaki, nghĩ đi!

"Ở kia, các người đang làm gì thế?"

Cứu tinh!

Bỗng chốc được tiếp thêm sức mạnh, tôi nhân lúc tên cướp bị phân tâm, giơ chân dùng hết sức bình sinh đạp thẳng vào chỗ hiểm của gã rồi hướng về phía người vừa đi tới, Hibari Kyoya, hét to,

"Cứu! Tên này muốn cướp tiền của tôi!"

"Con nhãi, mày——"

Tôi nhanh chóng lùi lại, nhường chỗ cho Đế vương của Namimori lên sân khấu.

"Hn. Trái với tác phong và kỷ luật, cắn chết!"

Hibari Kyoya giơ lên hai thanh tonfa, biểu cảm hung ác khiến tên cướp sợ tới xanh mặt. Tôi âm thầm vỗ tay, đúng, cắn chết hắn đi! Cho chừa cái tội ức hiếp gái nhà lành!

"Đ-đừng có đùa! Mày đừng tưởng mày là Hibari Kyoya thì tao sẽ sợ mày…."

Tên cướp chộp lấy con dao rơi dưới đất, đứng dậy. Có vẻ như cú đá lúc nãy của tôi hơi mạnh, khiến gã không thể đứng thẳng lên được. Hibari Kyoya cười một tiếng, xông tới hất văng tên cướp chỉ với một đòn duy nhất. Hắn ta rơi bộp xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Ôi mẹ ơi, ngầu quá sá!

Sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu ta ngầu như vậy nhỉ? Ủy viên trưởng đại nhân, tôi sai rồi! Cậu quá ngầu! Tôi không nên gọi cậu là đầu gấu, cậu đích thị là anh hùng! Ah ah ah ah——

Khụ. Hình như dây thần kinh của tôi bị tổn thương nên hơi có chút vấn đề.

Cũng may mà có Hibari Kyoya, nếu không hôm nay tôi xác thực toi rồi. Nhưng tôi nên cảm ơn cậu ta thế nào nhỉ? Chúng tôi không thân cũng chẳng quen, hơn nữa tôi cũng không biết cậu ta thích gì. Etou….

Trong khi tôi đang mải suy nghĩ, Hibari Kyoya đã gọi cho xe cứu thương tới đưa người đi. Hình như đó là thói quen của cậu ta sau mỗi lần đánh người. Coi như còn có chút nhân tính.

Mắt thấy Hibari Kyoya xoay người chuẩn bị bước đi, tôi vội vàng kêu lên, "Chờ, chờ đã!"

Cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn khiến tôi  hơi chột dạ, cơ mà tôi nhớ bản thân đâu có làm gì sai đâu nhỉ? Nghĩ vậy, tôi có thêm chút dũng khí, nói,

"C-cảm ơn cậu đã giúp tôi. K-không bằng, để tôi mời cậu một bữa, coi như trả ơn, nhé?"

Càng về sau, giọng của tôi bất giác nhỏ lại. Đến âm tiết cuối cùng thì chỉ còn tiếng lí nhí. Khí thế của cậu ta quá mức đáng sợ, như thể sắp ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi vậy. Đoán chừng với tính cách quái gở kiêu ngạo, ghét quần tụ của cậu ta thì sẽ từ chối. Ai ngờ Hibari Kyoya chỉ liếc tôi một cái, rồi đi thẳng vào trong nhà tôi.

!?

Cậu ta đồng ý!?

Đồng ý thiệt sao hả trời?!?

Trời đất quỷ thần ơi, Đế vương của Namimori ghét quần tụ lại đồng ý tôi mời cơm!!!

--o0o--

Design banner by zoro_gaara_erza _ Cooking Team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net