Chương 14: Giấc Mơ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người con trai tóc vàng từ tốn giơ tay ra trước mặt, giọng nói hiền hòa mà mang theo sự tự tin vô hạn. Chàng trai mặc quân phục khi nãy đưa tay bắt lấy bàn tay của đối phương, trước sự chứng kiến của thiếu nữ. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu xuống cả ba người, giống như đang chứng kiến giao ước giữa những con người ấy.

Tôi đứng lặng người nhìn theo họ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Những tiếng ồn ào bên tai bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại khung cảnh trước mắt.

***

Chàng trai tóc vàng ấy tên Giotto, hai người còn lại là Daemon và Elena. Đó là những gì tôi biết được khi nghe người khác gọi họ như vậy.

Không biết vì sao tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, nhưng những người khác thì lại rất rõ. Giotto và Elena ít nhẫn vẫn còn thấy được mái tóc vàng, còn Daemon thì bị che hết toàn bộ. Thật khó hiểu. Vô cùng khó hiểu.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Elena được Daemon ngỏ lời đưa về tận nhà. Tôi do dự trong chốc lát, song vẫn đi theo hai người. Có vẻ như Elena là tiểu thư của một vị quý tộc giàu có nào đó, nhà của cô ấy là một dinh thự rất lớn với rất nhiều người hầu và người giúp việc. Vì tôi theo Elena vào trong nhà nên không rõ Daemon thế nào, có lẽ cũng không thua kém gì đi?

Phòng ngủ của Elena nằm trên tầng hai, lộng lẫy và xinh đẹp y hệt căn phòng của công chúa phương tây mà tôi đã nhìn thấy trên tivi. Giường phủ vải nhung, bàn ghế được làm từ gỗ quý, trang phục nhiều vô kể, tất cả đều khiến tôi choáng ngợp.

Elena để cho nữ hầu mang chiếc đầm dạ tiệc rời khỏi phòng rồi khẽ đóng cửa lại. Song, cô ấy bước đến bên bàn làm việc, nhẹ nhàng rút ra một quyển sổ nhỏ đặt dưới chồng sách. Tôi nghiêng đầu ngó vào, nhưng thật không may, tất cả đều theo một thứ ngôn ngữ nào đó mà tôi không biết.

Tutelare….povertà….?

Tôi cần một quyển từ điển ngay bây giờ! Khác biệt ngôn ngữ quả thật là khiến người khác không chịu nổi mà!

Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Elena vội giấu quyển sổ đi rồi mới bước ra mở cửa. Hành động này khiến tôi nghi hoặc. Chẳng lẽ đó là thứ không thể để người khác thấy sao?

Nữ hầu cúi đầu nói với cô ấy một câu gì đó, Elena khẽ gật đáp lại. Rồi cả hai rời khỏi phòng. Tôi vội vàng đuổi theo họ tới một căn phòng chứa rất nhiều sách. Người đàn ông trung niên ngồi trên bàn, khí thế tỏa ra từ người ông ta khiến tôi có chút sợ hãi.

Tám, chín phần đây là cha của Elena. Hai người họ giống nhau vậy cơ mà.

Người đàn ông nói với Elena một vài câu gì đó, tôi không rõ nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ giống như một mệnh lệnh không thể từ chối. Elena chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi bước ra ngoài. Tôi đưa mắt nhìn nét mặt đượm buồn của cô gái tóc vàng, khẽ thở dài. Quả nhiên sinh ra trong gia đình quyền quý cũng không được vui vẻ gì cho cam.

Đáy lòng chợt nhớ tới Hibari Kyoya, cậu ta cũng như vậy sao? Chán ghét bị áp đặt những quy tắc luật lệ, chán ghét sự trói buộc, vậy nên mới không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở thành một kẻ cô độc?

Cậu ta——

Reeng. Reeng.

Giật mình tỉnh lại, tôi mơ màng nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn. Đầu nặng trịch, đau như búa bổ khiến tôi thoáng chút lảo đảo. Nằm vật ra giường, tôi thẫn thờ nhìn trần nhà.

"Lại một giấc mơ kỳ quặc."

Thật sự rất kỳ quặc.

***

"Kusakabe, đây là cơm trưa của Hibari," Đặt hộp cơm trưa vào tay Phó ủy viên trưởng, tôi mỉm cười nói, "Đúng như yêu cầu, hamburger thịt bò."

"Cảm ơn cậu, bạn học Kawaguchi."

"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi nhé."

Tôi vẫy tay, định xoay người rời đi thì Kusakabe đã gọi với lại.

"Khoan đã!"

"Có chuyện gì sao?"

Kusakabe lưỡng lự nhìn tôi, vẻ muốn nói lại thôi khiến tôi khó hiểu. Cậu ta gãi đầu, ngập ngừng hồi lâu mới cất tiếng nói, "Bạn học Kawaguchi….nếu không phiền thì sau giờ học chúng ta nói chuyện được chứ?"

"Đương nhiên là được. Vậy hẹn cậu sau giờ học nhé."

Dù không biết Kusakabe hẹn tôi có chuyện gì, nhưng mà có vẻ không phải là chuyện xấu. Trò chuyện một chút cũng không thành vấn đề. Tôi liếc mắt nhìn anh chàng Phó ủy viên trưởng lần cuối rồi xoay người đi thẳng.

Tiết học đầu tiên bắt đầu bằng một tiết trống. Học sinh túm tụm lại thành từng nhóm, trò chuyện ồn ào rôm rả. Có một vài nữ sinh muốn mời tôi cùng thảo luận về đề tài nấu ăn này nọ đều bị tôi từ chối. Không phải tôi không muốn, mà là bởi vì sớm hay muộn chủ đề nấu ăn cũng sẽ lái qua những đề tài khác như thần tượng, âm nhạc,....vậy nên tốt nhất là từ chối ngay từ đầu thì hơn.

Chán chường gục đầu xuống bàn, tôi vùi mặt vào hai cánh tay. Có lẽ do đêm hôm trước thức quá khuya, vì vậy chẳng mấy chốc tôi đã bị Chu Công lôi đi uống trà đàm đạo chuyện nhân sinh.

***

Máu. Rất nhiều máu.

Máu chảy khắp nơi, mùi tanh nồng lan ra bốn phía. Xác chết nằm đè lên nhau, be bét thịt máu lẫn lộn, cảnh tượng khiến người ta buồn nôn đến cực độ. Bầu trời một mảnh xám xịt, tiếng súng đạn hòa vang với tiếng kêu gào chém giết khiến đầu óc tôi ong ong, cả người run lên từng chút một. Đâu đâu cũng thấy máu và xác chết, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng súng đạn và cả những âm thanh của những kẻ lìa đời trong đau đớn. Thật đáng sợ. Thật đáng sợ.

Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy hai tai, không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này nữa. Nhưng dù cho có cố thế nào, mọi thứ vẫn hiển hiện ra trước mắt, như thể muốn nói với tôi rằng, đây là sự thật.

"Đây không phải sự thật…." Đây chỉ là một giấc mơ. Đúng, chỉ là một giấc mơ.

Tự nhủ với mình như vậy, tôi đứng dậy, nhắm mắt nhắm mũi lao thẳng về hướng ngược lại, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, ngó lơ tất cả. Đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, một thứ hình ảnh giả dối.

Đây——không phải sự thật.

Gục xuống bên một tảng đá, tôi há miệng thở dốc. Mồ hôi lăn xuống cằm rồi nhỏ từng giọt xuống nền đất bẩn bụi. Bên tai vẫn vang lên tiếng hô hào không dứt, lửa đỏ rực như muốn cắn nuốt mọi thứ. Thế nhưng lúc này, cảnh tượng duy nhất lọt vào mắt tôi là hình ảnh cô gái nằm dưới đống phế tích, đôi môi nhợt nhạt nhuốm máu.

Elena.

Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, thế nhưng trực giác lại nói cho tôi rằng đó chính là Elena. Cô gái với mái tóc vàng óng như ánh thái dương.

Tôi đứng đó, bất động nhìn Elena thì thầm những lời cuối cùng trước khi chết, bất động nhìn cô ấy nhắm mắt xuôi tay, bất động nhìn Daemon ôm chặt lấy thân xác đã tắt hơi tàn của cô gái mà nức nở, và cũng trơ mắt nhìn người đàn ông đó tàn sát tất cả những kẻ thù xung quanh.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Tại sao tôi lại mơ thấy những giấc mơ như vậy?

Tôi không muốn nhìn thấy những cảnh này nữa. Thì ra cái chết mong manh đến thế, thì ra thế giới này lại đáng sợ và tàn khốc đến vậy. Tại sao lại cho tôi nhìn thấy những thứ như vậy? Tôi chỉ mới mười bốn, thậm chí còn chưa trưởng thành. Tôi phải làm thế nào đây?

"Kawaguchi - san?"

Tiếng của Nancy vang lên từ phía sau lưng. Tôi quay người nhìn cô bé, trong đầu chợt vang lên một ý nghĩ. Nếu Nancy là con gái của mafia, vậy thì cô bé đã từng chứng kiến những cảnh tượng như vậy rồi?

"Kawaguchi - san, chị sao vậy?"

"Nancy…." Tôi ôm chầm lấy cô bé, tựa đầu vào bờ vai bé nhỏ mà khóc nức nở. Nancy luống cuống tay chân, song cũng vòng hai tay ra sau lưng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ về. Được vậy, tôi khóc càng lớn, như muốn trút bỏ toàn bộ mọi thứ ra ngoài. Nước mắt thấm đẫm chiếc váy Nancy đang mặc, thấm đẫm cả trái tim tôi.

"Kawaguchi - san, có chuyện gì hãy nói với em."

Nancy thì thầm. Tôi siết chặt vòng tay, nghẹn ngào từng tiếng, "Chị không biết, tại sao lại cho chị thấy những thứ như vậy? Thật đáng sợ, thật tàn nhẫn, chị không muốn nhìn thấy chúng nữa. Nancy…."

--o0o--

Góc của tác giả:

Trước khi có thể trở thành người một nhà với Hibari, Misaki cần hiểu mafia là thế giới như thế nào.

Có tàn nhẫn quá không nhỉ :D?

Dạo này tôi lắm bài kiểm tra quá nên không có thời gian viết truyện được. Thi thoảng vào viết xíu xíu vài chữ rồi lại đi ra :>

Tôi định 400fls sẽ đăng một SF đã hoàn, couple Mukuro để làm kỷ niệm. Nhưng mà chờ mãi vẫn chưa thấy lên 400 làm tôi nản quá :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net